Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 34

Mạnh Nịnh nghe thấy có người nói chuyện với mình, “Chị Nịnh, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, quần áo chị ướt rồi, ngấm lạnh vào trong người thì làm sao bây giờ?”

Cô ngẩng đầu, bàn trên đang nhìn cô đầy quan tâm.

Bả vai Mạnh Nịnh có chút cứng ngắc, cô nâng tay bóp vài cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì, che kín cổ của mình.

Bàn trên không hiểu, “Chị Nịnh, chị che cổ làm gì?”

Ngừng một chút, cậu cười xấu xa hai tiếng, “Chị Nịnh, chị đang yêu đương với ai phải không, trên cổ bị khắc dấu ấn của người ta à?”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô buông tay, mặt mày cong cong mềm giọng nói, “Để cậu thất vọng rồi, không có gì cả.”

Chỉ là có cảm giác như bị người ta hung hăng cắn vào cổ vậy.

Bàn trên nhìn quanh, thấy không ai chú ý tới họ mới rút từ trong ngăn bàn ra một quyển tiểu thuyết đưa tới trước mặt Mạnh Nịnh, thần bí nói, “Chị Nịnh, chị có tin vào duyên phận kiếp trước kiếp này không?”

Mạnh Nịnh bình tĩnh nhìn cậu, cô không nói gì, đã quen với việc cậu suốt ngày không học, ngày đêm đọc tiểu thuyết kỳ quái không ngừng.

Bàn trên mở tiểu thuyết ra nhìn thoáng qua, lại thần bí lẩm nhẩm bên tai Mạnh Nịnh, “Trong sách nói, nếu một người có chấp niệm rất sâu với một người khác, hơn nữa cầu không được, đời này nhất định có khả năng sẽ ở bên nhau suốt đời.”

“…”

Cái gì cơ?

Mạnh Nịnh như lọt vào sương mù, yên lặng một lát, cô đàng hoàng gật đầu, “Tôi hiểu ý cậu, nghĩa là nếu đời trước có một người vô cùng yêu tôi, nhưng lại không thể ở bên nhau, cũng như cậu nói không thể yêu nhau được, đời này anh ấy nhất định sẽ yêu tôi lần nữa, sau đó sẽ ở bên nhau cả đời.”

Bàn trên khoa trương vỗ tay, “Chị Nịnh, em thực sự không nghĩ tới, có một ngày, năng lực lý giải và ngộ tính của chị có thể đạt tới mức cảnh giới cao như vậy, khiến em quả thực có thể nhìn chị với cặp mắt khác xưa.”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô không để ý tới bàn trên, nhớ tới Khương Diễm cả người ướt sũng.

Cậu vừa mới đi, là về nhà thay quần áo sao?

Mạnh Nịnh có chút lo lắng, cậu sẽ không vì thế mà bị bệnh chứ?

Ngây ngốc trong chốc lát, cô mới cầm quyển sách tiếng Anh ra bắt đầu học.

Buổi sáng chỉ học bốn tiết, học sinh trong lớp đều vội chạy nhanh ra ngoài, Mạnh Nịnh lấy thẻ cơm từ trong cặp ra muốn tới nhà ăn ăn trưa, bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên.

Cô cầm điện thoại nhìn qua, là một dãy số lạ.

Mạnh Nịnh dịu dàng nói, “Alo?”

Chu Tử Hào trôi chảy muốn gọi chị dâu, lời nói đến bên miệng rồi nhưng vẫn kịp thời nuốt xuống, “Xin chào, tôi là bạn thân của Khương Diễm, Chu Tử Hào.”

Mạnh Nịnh nhớ giọng nói này, lần trước lúc nửa đêm cô mơ thấy ác mộng, khi tỉnh lại có nghe thấy người này gọi cho Khương Diễm.

Cô ngẩn người, “Xin chào, tôi là Mạnh Nịnh.”

Chu Tử Hào nghĩ, chị dâu đúng thật là cô gái ngoan ngoãn, nghe cách giới thiệu thôi đã biết có nề nếp.

Dừng hai giây, cậu dùng giọng điệu vô cùng bi thảm nói ra, “Sáng nay anh Diễm bị mắc mưa, sau khi về nhà thì bị ốm rồi, hơn nữa còn không chịu đi bệnh viện, không chịu ăn uống gì cả, dạ dày cậu ấy còn không tốt… Tôi khuyên thế nào cũng không được, cậu có thể tới nhìn cậu ấy một chút không?”

Trái tim Mạnh Nịnh khẽ run, quả nhiên sẽ bị ốm mà.

Cô nhíu mày hỏi, “Là cả người nóng rần sao? Để bây giờ tôi gọi…”

Chu Tử Hào vội ngắt lời, “Chị… Anh Diễm đã bệnh tới mức không có sức nghe điện thoại, bây giờ tôi đang ở cổng trường Thịnh Dương, cậu mau đi cùng tôi về khuyên cậu ấy một chút.”

Nghĩ ngợi, cậu ta lại thêm vài câu, “Trước khi tôi ra ngoài, cậu ấy đã sốt hơn bốn mươi độ, nếu không đưa vào bệnh viện…”

Mạnh Nịnh, “…”

Bởi vì chuyện xảy ra tuần trước, bây giờ cô có chút sợ hãi với người lạ, nhưng lần trước cô đã nghe thấy giọng người này trong điện thoại.

Hơn nữa, Mạnh Nịnh thực sự lo cho Khương Diễm, tuy rằng cô cảm thấy nếu Khương Diễm thực sự sốt hơn bốn mươi độ, bây giờ cô không qua thì sẽ không kịp mất.

Cô gửi tin nhắn cho Hồ Viện, bảo cậu ấy xin Dương Minh Viễn nghỉ tiết học buổi chiều hộ.

Cơn mưa lớn sáng nay ở Nam Thành đã tạnh, lúc này, trời quang mây tạnh, trong không khí còn lưu lại mùi đất nhàn nhạt.

Ra cổng trường, Mạnh Nịnh liếc mắt đã thấy một chiếc xe ô tô màu bạc đỗ trước bia đá.

Xuyên qua kính cửa, Chu Tử Hào nhìn thấy Mạnh Nịnh thì lập tức xuống xe, ân cần mở cửa sau, còn cười với cô.

Thiếu niên nhuộm một đầu tóc đỏ, mặt mày thanh tú, nhìn cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, lúc cười lộ ra hai chiếc răng khểnh vô cùng đáng chú ý.

*

Xe dừng lại trước một khu nhà.

Mạnh Nịnh xuống xe, tưởng rằng Chu Tử Hào sẽ cùng mình đi lên, kết quả sau khi cô xuống xe, cậu ấy cho cô thẻ ra vào, nói Khương Diễm ở tầng tám, sau đó xoay người lên xe, chớp mắt đã đi xa.

Mạnh Nịnh quét thẻ rồi đi vào trong, đến trước cửa phòng, cô ấn chuông cửa.

Nửa phút sau, cửa được người bên trong mở ra.

Khương Diễm cho rằng lại là Chu Tử Hào ầm ĩ, nhíu mày định bảo cậu cút, nhưng ánh mắt lại chạm vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của thiếu nữ.

Cả người cậu lập tức cứng lại.

Giọng nói Mạnh Nịnh mềm mại mang theo quan tâm tràn đầy, “Khương Diễm, nghe nói cậu bị bệnh, cậu có ổn không?”

Cô vừa hỏi, vừa cẩn thận đánh giá sắc mặt thiếu niên.

Sắc mặt cậu trắng bệch, không có một tia máu, không giống dáng vẻ như đang sốt, thần sắc cũng nhạt nhòa, mí mắt là một mảng xanh nhạt, nhìn không có chút tinh thần nào.

Ánh mắt Mạnh Nịnh quét xuống.

Khương Diễm mặc trên người một chiếc áo phông trắng đơn giản lộ ra xương quai xanh, đường cong sắc bén thon gầy.

Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, cũng may cậu không giống như cô nghĩ, còn mặc đồng phục học sinh ướt đẫm đến mức tự làm mình ốm.

Khương Diễm nghĩ tới chuyện hồi sáng, cả người cứng ngắc, thấp giọng nói, “Dạ dày có chút không thoải mái, không phải chuyện gì lớn, cậu có thể quay về được rồi.”

Mạnh Nịnh trầm mặc một lúc, có chút buồn rầu nói, “Nhưng tớ còn chưa ăn cơm trưa, rất đói bụng, đi không nổi.”

Cô nghĩ, nếu Khương Diễm có đủ ý chí sắt đá, nhất định sẽ đóng cửa lại, để cô ở bên ngoài.

Nhưng, cô rất rõ ràng, Khương Diễm mà cô quen không làm được.

Cậu khẽ mím môi, một lát sau thản nhiên mở miệng, “Trong nhà không có gì ăn, để tớ đưa cậu ra ngoài…”

Mạnh Nịnh biết mình nghĩ đúng, cô cong môi, “Không sao cả, tớ biết nấu, tớ nấu cháo cho cậu ăn.”

Không cho Khương Diễm có cơ hội cự tuyệt, cô mau chóng bước vào trong, nhìn thoáng qua giá giày, thấy một đôi dép đi trong nhà màu xám nhạt, đang định lấy xuống đổi, một bàn tay nhanh hơn đã cầm lấy đôi dép trước cô.

Khương Diễm tiện tay ném đôi dép màu xám vào thùng rác, khom lưng, kéo ngăn tủ thứ hai ra, lấy ra một đôi dép đi trong nhà màu hồng phấn đặt dưới chân Mạnh Nịnh.

Cô chớp mắt, ngoan ngoãn đeo dép vào, không to không nhỏ, rất vừa chân, Mạnh Nịnh cười với cậu.

Vào phòng, cô lập tức đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra nhìn.

Trong tủ lạnh của cậu chỉ có vài chai nước, còn có… bánh quy gấu trước cô làm cho cậu.

Mạnh Nịnh nhìn lướt qua, số lượng bánh cùng với lúc cô đưa cậu không chênh lệch bao nhiêu, trên cơ bản là cậu chưa ăn cái nào.

Cho nên, lúc ấy cậu nói thích, là lừa cô sao…

Cô còn muốn cuối tuần này tiếp tục làm cho cậu ăn…

Mạnh Nịnh lạc lõng, dừng một chút rồi đóng tủ lạnh lại, bắt đầu lục các ngăn tủ.

Trên cơ bản là cái gì cũng không có, cũng may là còn tìm được một túi gạo.

Mạnh Nịnh ước lượng một chút gạo, vo sạch rồi cho vào nồi nấu cháo, sau đó bưng hai cốc nước ấm vừa nấu ra ngoài.

Khương Diễm ngồi ở sofa phòng khách, trên đùi còn đặt laptop, cậu nhìn màn hình chăm chú, đầu ngón tay gõ nhanh.

Gò má thiếu niên tuấn tú xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh trầm thấp quyến rũ, sắc mặt trắng bệch, thần sắc lạnh lùng lại chuyên chú.

Mạnh Nịnh thở dài một hơi, đã bị bệnh rồi còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt, đúng là không khiến cô bớt lo mà.

Cô vừa định đi tới tịch thu máy tính, kết quả, lúc đi ra, khuỷu tay không cẩn thận va phải vách tường, tay run lên một chút, nước nóng tràn ra, hất lên trên tay cô.

Đau…

Mạnh Nịnh thiếu chút nữa ném hai cốc nước xuống đất, trầm thấp ‘a’ lên một tiếng.

Một giây sau, hai cái cốc trên tay cô được người khác cầm lấy.

Khương Diễm đặt cốc nước lên bàn, ấn Mạnh Nịnh ngồi xuống sofa, bản thân xoay người về phòng.

Mạnh Nịnh đoán là cậu đi lấy hòm thuốc, có chút nhàm chán, bắt đầu đánh giá nhà cậu.

Thiết kế trang hoàng đều rất đơn giản, toàn bộ đều là tông màu lạnh, một chút màu nóng đều không có.

Trong đó còn có một cửa phòng ngủ đóng chặt.

Mạnh Nịnh nghĩ, đó là phòng Chu Tử Hào sao?

Cô còn đang ngẩn người, thiếu niên đã ngồi xuống bên cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, “Đưa tay đây.”

Mạnh Nịnh duỗi tay trái ra, lập tức ý thức được mình nhầm bên, khuôn mặt trắng mịn lập tức đỏ ửng, cô nhỏ giọng nói, “Hay là để tớ tự làm đi.”

Khương Diễm không có biểu cảm gì, ánh mắt bình tĩnh, “Đưa tay phải ra đây.”

Mí mắt Mạnh Nịnh run rẩy, đưa tay phải tới trước mặt cậu.

Khương Diễm dùng mảnh vải đã ngấm cao bỏng, lau lên nơi bị nước sôi đỏ lên.

Làn da Mạnh Nịnh bây giờ rất đẹp, nõn nà như tuyết, vậy nên nơi sưng đỏ thôi cũng vô cùng rõ ràng.

Sau khi cháo chín, Khương Diễm cũng không để Mạnh Nịnh làm gì, cậu vào u múc cháo ra hai bát.

Mạnh Nịnh cảm thấy tay nghề của mình thật sự quá tốt, cháo hành bình thường thôi cũng có thể ngon như vậy.

Hoặc là cô thật sự rất đói bụng, nhanh chóng ăn xong cháo, ngẩng đầu nhìn Khương Diễm trước mặt.

Mạnh Nịnh cảm thấy, dáng vẻ Khương Diễm ăn cháo còn đẹp mắt hơn cô, vừa ưu nhã lại vừa mê người.

Lúc Khương Diễm ăn xong, nghe điện thoại của Chu Tử Hào, cậu bình tĩnh nhìn Mạnh Nịnh.

Mạnh Nịnh không hiểu, “Sao vậy?”

Khương Diễm thản nhiên nói, “Hứa Dịch tới.”

Lời vừa dứt, chuông cửa lập tức vang lên.

!!!

Mạnh Nịnh, “…”