Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 44: C44 Chương 44

Vài ngày sau, “Tình yêu trong thành phố chết” bắt đầu tìm diễn viên.

Khương Tự yêu cầu giai đoạn chuẩn bị của bộ phim này cần phải tiến hành trong thầm lặng.

Tông Tòng Chu hoàn toàn hiểu nỗi băn khoăn của cô, anh là một đạo diễn bị ban lệnh cấm, tuyệt đối không thể trắng trợn khiêu khích tổng cục Quảng Điện. Ngôn Tình Tổng Tài

Một bộ phim không thể công chiếu trong nước thì lúc tuyển diễn viên đương nhiên cũng phải lặng lẽ.

Khương Tự vung tuyệt bút, định ra hình tượng nhân vật nam nữ chính. Cô cố ý viết theo kiểu trừu tượng, chắc chắn sẽ không có diễn viên nổi tiếng nào tham gia.

“Tình yêu trong thành phố chết”.

Công ty xuất phẩm: Điện ảnh Vọng Quỳ

Đạo diễn/ Biên kịch: Tông Tòng Chu

- ---Tóm tắt câu chuyện----

Đường Hoàng Tuyền, tình yêu người và ma, yêu và hận trong thành phố chết.

- -Giới thiệu nhân vật—

Nam chính: Một người đàn ông xuống âm phủ tìm vợ.

Nữ chính: Một người phụ nữ ở dưới âm phủ.

Nhân vật khác: chúng sinh người, ma.

Bộ phim làm đơn giản hết mức, chỉ muốn lặng lẽ, khiêm tốn, nhưng ai ngờ hai chữ “Vọng Quỳ” lại thu hút sự chú ý của cư dân mạng.

[Tông Tòng Chu đi quay phim? Trời ơi, không phải anh ta còn lệnh cấm năm năm sao?]

[Trọng điểm là Vọng Quỳ nha, cô J lại khai quật nhân tài cho giới điện ảnh! Chắc chắn bộ phim này muốn hướng tới liên hoan phim nước ngoài!]

[Vì sao cô J lại chọn địa điểm quay của bộ phim là ở nước ngoài? Bởi vì trong nước xét duyệt quá nghiêm khắc, cô ấy hy vọng Tông Tòng Chu có thể phát huy giá trị lớn nhất của mình.]

[Đã lĩnh ngộ! Không hổ là cô J, nhìn xa trông rộng, là người có thể thành công.]

Điện ảnh Trung Hoa phát triển đến bây giờ, gần như mỗi đạo diễn đều ôm lý tưởng vươn ra khỏi biên giới.

Các quốc gia có nền văn hóa khác nhau, chỉ có số ít đạo diễn thành công, còn phần lớn là thất bại.

“Tình yêu trong thành phố chết” nhìn có vẻ giống một bộ phim tình yêu thần quái nhưng nó lại bộc lộ một góc trong văn hóa Đạo giáo.

Tình yêu là chủ đề phổ biến trên thế giới.

Bộ phim này lấy tình yêu làm chủ đạo, nhưng thực ra là thông qua việc miêu tả cuộc tình cảm động để lan tỏa tinh hoa văn hóa Trung Hoa ra với thế giới.

Loại phương thức thầm lặng này là tuyệt vời nhất!

Vì muốn để người xem của các quốc gia đều có thể hiểu văn hóa Trung Hoa, có thể nói cô J đã nỗ lực rất nhiều.

Dưới tình huống Khương Tự không biết gì cả, Weibo của cô đã bị các cư dân mạng công chiếm.

[Lại là một ngày điên cuồng vì cô J, “Tình yêu trong thành phố chết” chắc chắn sẽ trở thành bom tấn! Tôi rất mong chờ ngày điện ảnh Trung Hoa quét tới liên hoan phim quốc tế, hãy rung chuyển đi! Giới phim ảnh quốc tế!]

[Cô J, chúng em sống là người của chị, chết là quỷ của chị! Em có thể may mắn diễn một vai quỷ phụ không?]

[Nếu không qua xét duyệt thì chúng em sẽ viết thư liên danh. Em tin chắc Quảng Điện nhất định có thể hiểu được trái tim muốn cống hiến vì điện ảnh Trung Hoa của chị.]

[Không sao hết, có cô J huyền học ở đây, chỉ cần là dự án cô ấy đầu tư thì chắc chắn có thể qua xét duyệt!]

Rõ ràng là một bộ phim bị cấm bí mật tuyển chọn diễn viên, lại bị mọi người tung hô thành bộ phim quốc dân.

Ánh sáng của chính nghĩa lại lần nữa chiếu vào ngành điện ảnh thế giới.

***

Cuối tuần.

Lục Tinh Trầm không đi tìm bạn chơi mà lại vội vã cầm đồ chạy vào nhà.

Trong khoảng thời gian này, Lục Tinh Trầm đã phải vứt tận mấy bản thiết kế mũ bảo hiểm mới chốt được bản thảo cuối cùng.

Hôm nay, vừa khéo mũ bảo hiểm đã chế tác xong.

Lục Tinh Trầm lái xe máy, mang theo mũ bảo hiểm chạy thẳng vào sân nhà họ Lục.

Đỗ xe xong, Lục Tinh Trầm bước nhanh vào nhà chính.

Cậu định gọi Khương Tự ra vườn hoa.

Đưa trực tiếp không đủ chấn động.

Khương Tự đứng trước chiếc xe máy cậu mới mua, sau đó mở hộp quà cậu chuẩn bị tỉ mỉ ra, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh khẽ hô lên.

Đấy mới là cách tặng quà chính xác.

Cậu út Lục nghĩ rất hay, lại không ngờ mình gặp phải Khương Tự chưa bao giờ hành động theo lẽ thường.

Lục Tinh Trầm ngẩng cao đầu, khí phách hăng hái đi vào trong.


Lục Tinh Trầm đứng trước mặt Khương Tự, hai tay nhét túi quần, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh.

Thiếu niên 17 tuổi, trước giờ đều khá sĩ diện, Lục Tinh Trầm cũng không ngoại lệ.

Lục Tinh Trầm ra vẻ thâm trầm, tùy ý phất phất tay ra phía bên ngoài, giọng điệu có vẻ không chút để ý.

“Cái đó, tôi có một món quà muốn cho chị.”

Khương Tự ngửa đầu, khó hiểu liếc Lục Tinh Trầm một cái.

Giây tiếp theo, Khương Tự xòe tay ra, ngửa lòng bàn tay trắng như tuyết lên trên. Cô vươn tay về phía Lục Tinh Trầm: “Lấy đến đây đi.”

Hai tay Lục Tinh Trầm trống rỗng, không cầm gì cả.

Nhìn Khương Tự ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cậu rất bực bội.

Lục Tinh Trầm chỉ có thể buông cái tôi, gãi gãi tóc, cậu chỉ ra ngoài cửa sổ: “Quà này không thể mở trong nhà, chị ra sân xem đi.”

Khương Tự không hoạt động thân thể mà nghiêng đầu nhìn cậu.

“Quà gì?”

Lục Tinh Trầm không có kinh nghiệm tặng quà nhưng phản ứng của khương Tự tuyệt đối không giống người bình thường.

Dù sao thì nó hoàn toàn khác với tưởng tưởng của cậu.

Trong đầu Lục Tinh Trầm chợt lóe lên, nghĩ tới thuật dụ dỗ mà trước kia Khương Tự hay sử dụng với mình, cậu lĩnh ngộ cực kỳ nhanh, sống học sống dùng.

“Đã nói là niềm vui bất ngờ rồi, nào có thể bật mí trước, chẳng phải chị ra ngoài xem thì sẽ biết sao?”

Khương Tự liên tưởng đến chuyện cô lừa gạt Lục Tinh Trầm mấy lần trước. Dù sao, cô lúc nào cũng nói muốn cho Lục Tinh Trầm một niềm vui bất ngờ nhưng trước nay đều là kinh hãi.

Khương Tự do dự.

Nếu là Lục Tinh Trầm học theo, cố ý dọa cô thì sao?

Khương Tự càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cô chất vấn, hỏi: “Cậu sẽ không cố ý gạt tôi chứ?”

Lục Tinh Trầm suýt tức bật ngửa, con người Khương Tự có lòng nghi ngờ nặng quá đấy.

Vì tỏ lòng trung thành, Lục Tinh Trầm chỉ có thể tung ra tuyệt chiêu của mình: “Nếu tôi lừa chị thì tôi sẽ làm thêm một bộ Ngũ Tam, được chưa?”

Không phải Khương Tự hy vọng cậu học tập sao, vậy thì cậu sẽ khiến cho chị ấy xem đủ thì thôi.

Nghe vậy, Khương Tự miễn cưỡng gật đầu: “Vậy được rồi.”

Cô đứng dậy từ sô pha, phủ thêm áo choàng, thong thả ung dung đi ra ngoài.

Lục Tinh Trầm vất vả thuyết phục Khương Tự, sợ cô đổi ý, cậu nhanh chóng chạy theo sau cô.

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu đâu biết rằng, làm Khương Tự nhận quà lại khó đến thế!

Khương Tự đi ra sân, khi cô nhìn thấy xe máy thì đoán ra ngay niềm vui bất ngờ trong miệng Lục Tinh Trầm là gì.

Tâm tư của Lục Tinh Trầm rất đơn giản, hoàn toàn không thể che giấu.

Ai sẽ đột nhiên đặt một chiếc hộp trên xe máy cơ chứ?

Khương Tự giả vờ khó hiểu, đi vòng qua phần cong, hỏi cậu: “Mua xe máy mới à, cậu muốn tặng tôi xe máy?”

Lục Tinh Trầm hít sâu một hơi, chỉ chỉ chiếc hộp màu hồng nhạt trên xe máy.

“Cái này, chị mở ra xem đi.”

Khương Tự không nhúc nhích, lại ngửa đầu ra hiệu, mềm mại chỉ huy: “Cậu mở giúp tôi đi.”

Lục Tinh Trầm: “…”

Hay lắm, Khương Tự hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, vậy mà lại có thể làm rối từng bước tặng quà của cậu.

Thôi, cũng không có vấn đề gì lớn.

Lục Tinh Trầm kéo Khương Tự một cái, làm cô đứng cạnh xe máy rồi nhanh chóng thu tay.

Chờ sau khi Khương Tự đứng vững, cậu mới chậm rì rì mở nắp hộp ra, giọng điệu khoe khoang: “Đừng chớp mắt nhé, nhớ nhìn cẩn thận.”

Tầm mắt của Khương Tự đặt lên chiếc hộp, cô khẽ cười một tiếng.

Không nói cái khác, mũ bảo hiểm Lục Tinh Trầm thiết kế đúng là hợp lòng cô.

Nói là niềm vui bất ngờ cũng không quá.

Khương Tự đột nhiên nghĩ tới bản thiết kế Lục Tinh Trầm cho cô xem, hoàn toàn không có tí dính dáng nào với vật thật.

Chẳng lẽ đây là ma lực của người nhà họ Lục sao?


Khương Tự bảo Lục Tinh Trầm lấy ra hộ mình, cô cầm trong tay ước lượng, trọng lượng vừa khéo: “Sao cậu lại nghĩ tới dùng màu xanh lá?”

Lục Tinh Trầm rất không hài lòng, sửa đúng: “Sai rồi, cái này gọi là xanh ngọc, hoàn toàn khác với màu xanh lá bình thường.”

Hôm đến trường học ngày đó, Khương Tự đã mua một chiếc sườn xám dài bằng vải sa tanh màu xanh ngọc ở một cửa hàng.

Hai thứ tương đồng về màu sắc.

Lục Tinh Trầm đã cố ý lên mạng để tìm hiểu.

Khương Tự nhìn qua rất vừa lòng: “Gu thẩm mỹ coi như không tồi.”

Lục Tinh Trầm ngạo kiều ngửa đầu: “Vậy chị chấm bao nhiêu điểm?”

Khương Tự suy nghĩ: “9 điểm đi.”

Lục Tinh Trầm nóng nảy: “Thang điểm 100 mà chị chỉ cho tôi 9 điểm!”

Khương Tự bị Lục Tinh Trầm đột ngột cao giọng làm cho giật mình. Cô liếc Lục Tinh Trầm một cái: “Đương nhiên tôi chấm theo thang điểm 10.”

“Vậy vì sao không phải tối đa?”

“Chừng nào cậu có thể thi đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ thêm cho cậu 1 điểm nữa.”

Lục Tinh Trầm không nói chuyện, chẳng bằng Khương Tự bảo cậu thiết kế thêm mấy cái mũ bảo hiểm.

Cậu nào nghĩ chấm điểm này còn có quan hệ với thành tích học tập.

Hôm nay, Lục Tinh Trầm còn có mục đích khác.

Đối với cậu út Lục, mũ bảo hiểm là vật phẩm phụ thuộc vào xe máy, chỉ khi thật sự ngồi lên xe máy, rong ruổi đón gió thì mới khiến cậu kích động.

Vì khoe khoang thiết kế của mình một cách hữu hiệu nhất, đương nhiên Lục Tinh Trầm không thỏa mãn với việc chỉ đặt mũ bảo hiểm ở trong nhà.

Cậu ấp úng: “Thành phẩm đã có, chắc nên dùng thử một lúc, chị nói đúng không?”

Khương Tự trầm mặc vài giây, híp mắt nhìn Lục Tinh Trầm: “Không phải là cậu muốn đưa tôi đi đâu đó một vòng chứ?”

Lục Tinh Trầm không nói chuyện chính là ngầm thừa nhận.

Rất nhanh, Khương Tự bắt đầu giằng co với cậu út Lục.

Từ nơi xa, quản gia Trịnh thấy cảnh tượng này, ông khó mà kiềm chế tâm trạng kích động của mình.

Cô chủ một lòng muốn tốt cho các thành viên của nhà họ Lục, cô ấy đã trả giá quá nhiều vì cái nhà này rồi! Vậy mà cô chủ lại luôn giấu mọi chuyện trong lòng, không nói gì cả.

Quản gia Trịnh quyết định, ông phải thêm chút lửa vào tình yêu của cô chủ và Lục tổng.

Vì thế, quản gia Trịnh chụp ảnh, gửi cho thư ký của Lục Lẫm.

***

Văn phòng tập đoàn Lục thị.

Trợ lý Triệu nhận được ảnh quản gia Trịnh gửi, anh lập tức hiểu dụng ý của quản gia Trịnh. Trợ lý Triệu nhanh chóng click vào ảnh chụp rồi đặt trước mặt Lục Lẫm.

“Lục tổng, nghe nói hôm nay cậu út Lục muốn đưa cô chủ đi hóng gió.”

Nghe vậy, con ngươi đen nhánh của Lục Lẫm hơi thu lại, tầm mắt của anh chuyển tới ảnh chụp.

Trong ảnh, một chiếc xe máy màu đen đang đỗ. Lục Tinh Trầm đứng cạnh xe máy, giữa cánh tay cậu kẹp một cái mũ bảo hiểm.

Mắt Lục Lẫm chuyển sang bên phải tấm ảnh.

Khương Tự đứng khoanh tay, đôi mắt trong trẻo của cô liếc Lục Tinh Trầm, môi đỏ nhếch lên, biểu cảm của cô cực kỳ ghét bỏ.

Lục Lẫm lẳng lặng nhìn ảnh chụp.

Đáy lòng anh trước giờ luôn phẳng lặng như nước, lúc này, anh lại chăm chú nhìn tấm ảnh rất lâu.

Lục Lẫm khẽ nhướng mày.

Quan hệ giữa Khương Tự và Lục Tinh Trầm rất hòa hợp đấy.

Đúng lúc này, một hình ảnh mạnh mẽ ùa vào đầu Lục Lẫm.

Ngọn lửa nóng rực bao vây Khương Tự, ngăn cản đường đi của cô.

Cô rúc người vào sát tảng đá, ngọn lửa bao vây xung quanh.

Lục Lẫm rất rõ Khương Tự sợ chết.

Khương Tự sẽ không làm chuyện nguy hiểm, bất cứ chuyện gì đặt cô vào tình thế nguy hiểm thì cô đều không đâm đầu vào.

Cho nên, dù Lục Tinh Trầm muốn Khương Tự ngồi lên xe máy của mình.


Khương Tự cũng sẽ từ chối.

Lục Lẫm nâng mắt, trầm giọng nói: “Cô chủ có nói hôm nay cô ấy có hoạt động gì không?”

Trợ lý Triệu kinh ngạc, sao Lục tổng biết hôm nay cô Lục chuẩn bị đến một nơi?

Anh trả lời: “Hôm nay cô chủ muốn đến trung tâm khám sức khỏe tư nhân để kiểm tra sức khỏe.”

Đôi môi mỏng của Lục Lẫm nâng lên một độ cong rất nhỏ.

Thế rất phù hợp với tính cách của Khương Tự.

Trung tâm khám sức khỏe tư nhân là sản nghiệp của nhà họ Lục, giọng nói trầm thấp của Lục Lẫm vang lên.

“Thông báo viện trưởng, bảo ông ấy là đi cùng cô chủ Lục trong suốt hành trình hôm nay.”

Quản gia Trịnh vừa buông điện thoại, chuông điện thoại lại vang lên, quản gia Trịnh nghe thấy giọng Lục Tư Việt.

Quản gia Trịnh: “Cậu ba, cậu sắp về nhà sao?”

Lục Tư Việt: “Khương… đang làm gì?”

Quản gia Trịnh ngẩn ra, nhìn Khương Tự và Lục Tinh Trầm.

Khương Tự nhíu mày nhìn chằm chằm xe Lục Tinh Trầm, Lục Tinh Trầm thì đứng bên cạnh.

Rơi vào mắt quản gia Trịnh thì hình ảnh này lại là cảnh gia đình hòa thuận.

Quản gia Trịnh trả lời: “Cậu út mua xe máy mới, muốn đưa cô chủ đi hóng gió.”

Lục Tư Việt ngẩn ra: “Chị ấy đồng ý ngồi xe máy?”

Quản gia Trịnh: “Đương nhiên, cô chủ chiều cậu út lắm.”

Lục Tư Việt trầm mặc.

Quản gia Trịnh thấy kỳ lạ, hỏi: “Cậu ba còn gì muốn hỏi không?”

“Không có gì.” Lục Tư Việt nhanh chóng bổ sung một câu: “Chuyện tôi về nhà cũng đừng nói với bọn họ.”

Quản gia Trịnh không nghe thấy Khương Tự và Lục Tinh Trầm đang tranh luận trong vườn hoa.

Đang lúc hai người đang cãi cọ thì phía sau bỗng vang lên tiếng xe máy gầm rú.

Khương Tự và Lục Tinh Trầm nghi ngờ quay đầu lại.

Lục Tư Việt cưỡi xe máy xuất hiện trước mặt bọn họ.

Anh mặc một cây đồ da, chân dài vung ngang xe máy xuống dưới, mũ bảo hiểm ôm ở sườn eo, ngạo nghễ như một vị vua.

Khương Tự nhìn thấy Lục Tư Việt, vừa khéo nghĩ tới lần trước đối phương mắc triệu chứng như bị cúm.

Hiện tại, Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt đều đến đông đủ.

Đúng lúc dẫn người đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, thuận tiện tiêm vắc xin phòng bệnh cúm luôn.

Không chờ Lục Tư Việt mở miệng, Khương Tự đột nhiên hỏi: “Lục Tinh Trầm, hiện tại bụng cậu rỗng không?”

Lục Tinh Trầm không hiểu ý Khương Tự, ngơ ngác gật đầu.

Khương Tự lại nhìn sang Lục Tư Việt: “Lục Tư Việt, cậu ăn sáng chưa?”

Lục Tư Việt cũng ngẩn ngơ: “Còn chưa.”

Khương Tự hài lòng: “Đúng lúc hôm nay tôi rảnh, đưa hai cậu đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”

Gần đây dịch cúm trở nên nghiêm trọng, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị cúm ngay, mấu chốt là bệnh cúm hồi phục rất chậm.

Khương Tự nhanh chóng tính toán trong lòng.

Lục Tinh Trầm đi học ở trường, trường học có thể xem là nơi nhiều người tụ tập.

Các học sinh vùi đầu học tập, đều không quan tâm sức khỏe nên tỷ lệ bị mắc cúm của bọn họ cực kỳ cao.

Lục Tư Việt cũng suốt ngày hoạt động bên ngoài.

Hết ra mắt ca khúc mới lại đến buổi biểu diễn, xác suất nhiễm cúm của cậu ta cũng rất lớn, ngộ nhỡ lây bệnh cho cô thì sao?

Khương Tự không cho bọn họ thời gian thừa để phản ứng, cô xoay người về phòng ngay.

Bởi vì hôm nay muốn đi kiểm tra sức khỏe nên Khương Tự hiếm khi không mặc sườn xám.

Khương Tự mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, nhưng khí chất kiêu căng của cô thì không hề giảm nửa phần.

Điều khiến Khương Tự không nghĩ tới là: Bọn họ bị kẹt ở điểm xuất phát.

Lục Tinh Trầm rất kiên quyết: “Lên xe tôi, tôi là người mời trước.”

Lục Tư Việt không chút do dự bác bỏ: “Thời gian Lục Tinh Trầm điều khiển xe máy không lâu bằng tôi, ngồi xe tôi khá an toàn.”

Lục Tinh Trầm không ngờ rằng, chuyện đã tiến triển được một nửa, vậy mà Lục Tư Việt lại nhảy ra phá đám?

Hôm nay anh ba uống lộn thuốc sao?

Muốn phô diễn kỹ thuật lái xe cũng không cần chọn thời điểm này chứ.

Bệnh viện cách không xa mà.

Vì để hai người đều có thể tiêm vắc xin cúm, Khương Tự miễn cưỡng đồng ý chia lộ trình thành hai đoạn.

Khương Tự đội mũ bảo hiểm xinh đẹp mới hoàn thành ngồi lên sau xe máy Lục Tinh Trầm, xe máy của Lục Tư Việt theo sát phía sau.

Theo yêu cầu của Khương Tự, Lục Tinh Trầm giảm một nửa tốc độ.

Một chiếc xe máy siêu ngầu và sang quý bị Lục Tinh Trầm lái chậm rì rì.


Mục đích khoe xe mới của Lục Tinh Trầm cũng thất bại. Cậu cứ cảm thấy người qua đường đều đang nhìn chằm chằm mình, dường như hình tượng đẹp trai cool ngầu của cậu đã tan biến từ đây.

Tuy là thế, Lục Tinh Trầm cũng không muốn Khương Tự lên xe Lục Tư Việt.

Đèn đỏ sáng lên, hai chiếc xe máy đều đồng thời dừng ở mép đường cái.

Khương Tự nhảy xuống xe.

“Được rồi, thử xe đến đây là kết thúc.”

Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt đều ngẩn ra.

Khương Tự vỗ vỗ má, đưa ra lý do cực kỳ trọn vẹn: “Gió lạnh không tốt với làn da của tôi, số định mức hôm nay đã dùng hết rồi.”

Khương Tự xoay lưng chạy lấy người.

Lục Tư Việt lập tức gọi cô lại: “Vậy cô định đi tới đó như thế nào?”

Khương Tự chớp chớp mắt: “Đương nhiên là tôi ngồi xe rồi.”

Vừa dứt lời, Khương Tự đã đi tới xe nhà họ Lục, cô ưu nhã ngồi vào ghế sau của xe, ngồi trong chiếc xe có máy sưởi chạy một mạch tới trung tâm khám sức khỏe.

Bọn Lục Tư Việt cũng rất sát nút, gần như là chân trước chân sau tới.

Viện trưởng đã chờ ở cửa.

Thấy người tới, ông nhanh chóng bước tới đón, cười nói: “Lục tổng cố ý dặn, để tôi dẫn mọi người đi vào.”

Lúc ấy, Lục tổng nói cô chủ Lục và cậu út Lục sẽ tới làm kiểm tra sức khỏe, nhưng ngài ấy chưa nói cậu ba Lục cũng tới theo.

Viện trưởng thầm kinh hãi, Lục tổng thiên vị cô chủ Lục, nhóm con cháu nhà họ Lục thì đều cung kính với chị dâu cả này.

Viện trưởng không biểu lộ ra mặt, ông dẫn người vào trong.

Hôm nay, trung tâm khám sức khỏe không có nhiều người, chỉ chờ một chút đã nhanh chóng đến lượt bọn họ.

Từ nhỏ Khương Tự có thói ở sạch nhẹ, không muốn tùy tiện ngồi lên ghế trong bệnh viện. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm cái ghế dựa, chậm chạp không ngồi xuống.

Trước khi ra cửa, quản gia Trịnh đã nhét tấm thảm vào tay Lục Tư Việt, dặn anh chăm sóc cô chủ thật chu đáo.

Lục Tư Việt không tình nguyện mà cầm suốt đường đi.

Hiện tại, cuối cùng đã có tác dụng.

Lục Tư Việt nhìn thoáng qua, Khương Tự đang nhíu mày, anh mở tấm thảm ra, trải chỉnh tề trên chiếc ghế dựa: “Giờ được rồi, ngồi đi.”

Khương Tự cố ngồi xuống.

Tấm lưng mảnh khảnh của cô ưỡn rất thẳng, cách chỗ tựa lưng một khoảng.

Có một người ngồi chéo Khương Tự, là bà Tôn trong buổi tụ họp lần trước cô tham gia, hôm nay cũng tới trung tâm kiểm tra sức khỏe.

Bà Tôn nhận ra Lục Tư Việt, tầm mắt của chị dừng trên người Khương Tự ngồi cạnh.

Hôm nay Khương Tự không mặc sườn xám, bộ quần áo thoải mái đơn sắc khiến cô trông có vẻ rất nhỏ tuổi, thậm chí khuôn mặt chỉ bằng bàn tay ấy còn lộ ra vài phần trẻ con.

Bà Tôn không nhận ra Khương Tự, phản ứng đầu tiên của chị là Lục Tư Việt có bạn gái tai tiếng.

Chắc Lục Tinh Trầm đi cùng là để đánh yểm trợ.

Bà Tôn vui vẻ.

Trước giờ Lục Tư Việt không bị paparazzi chụp ảnh yêu đương lần nào, giờ thì hay rồi, bị mình phát hiện.

Xưa nay bà Tôn luôn thích hóng hớt, chị cầm điện thoại lên muốn chụp gửi vào trong nhóm chat các quý bà.

Giây tiếp theo, bà Tôn tập trung nhìn kĩ.

Từ từ, đây không phải cô chủ Lục sao!

Ngay từ đầu, bà Tôn đã coi thường Khương Tự. Mặc dù Khương Tự nhắc tới chuyện Lục Tinh Trầm bắt đầu học tập nhưng chị chỉ cảm thấy đó là Khương Tự nói bừa.

Nhưng cảnh trước mắt khiến chị không thể không tin.

Bà Tôn nhanh chóng mở camera, chụp lại cảnh hiếm lạ này rồi gửi vào trong nhóm quý bà ở Wechat.

Bà Tôn không ngờ mình chỉ thu hoạch được toàn tiếng mắng.

[Chị tùy tiện chụp người ta thì không tốt lắm đâu, cô chủ Lục có cho phép không?]

[Thu hồi hình ảnh đi, rồi nói xin lỗi cô chủ Lục, nếu không tôi sẽ gọi cô chủ Lục đấy!]

Bà Tôn bị mắng đến ngơ ra, sao bọn họ đều nhắm mũi nhọn về phía mình?

Nhưng bà Tôn không dám không nghe, chị nhanh chóng thu hồi ảnh chụp, chợt thấy may mắn vì mình chưa kịp nói lời khiêu khích, trêu chọc trước mặt cô chủ Lục.

Không phải mọi người đều nói cậu út Lục kiêu ngạo táo bạo sao?

Vậy mà hiện tại cậu ta lại ngoan ngoãn ngồi cạnh Khương Tự.

Cậu ba Lục thì càng quá lố, lúc nào cậu ta cũng cầm tấm thảm chỉ vì chờ lót ghế dựa cho cô chủ Lục?

Nhìn thấy người, ai mà chẳng khen một câu cô chủ Lục thật cao tay.

Mị lực của cô chủ Lục rất lớn, cô ấy không chỉ khiến cậu út Lục bắt đầu học tập, vậy mà còn có thể thu phục cậu ba Lục kiệt ngạo khó thuần.

Hôm nay, oanh tạc nhóm quý bà.

Ai vốn không phục Khương Tự thì đều hoàn toàn tin.

Bọn họ đã biết một chuyện.

Địa vị của cô chủ Lục ở nhà họ Lục là rất cao, là người không thể đối xử tùy tiện.