Trợ Lý Tuyến 1

Chương 19: 19 Trước Đây Em Nổi Giận Là Vì Ghen Sao


Lục Ngọc Tân được bà [1] Lục Tuệ Minh lái xe chở về nhà, ban đầu còn tưởng sẽ bị dạy dỗ một trận, ai ngờ suốt đoạn đường Lục Tuệ Minh chỉ liên tục nghe điện thoại thôi.

Cô bên này nói chuyện, Lục Ngọc Tân ngồi ghế phụ bên cạnh cũng lắng nghe, hầu như tất cả các cuộc gọi đều liên quan đến vụ việc của cậu, các công ty hợp tác truyền thông lớn nhỏ đều tìm đến hỏi về hotsearch hôm nay.
Càng nghe trong lòng cậu càng cảm thấy áy náy và chột dạ, cũng ý thức được hành động của mình không thích hợp, gây ra nhiều rắc rối cho công ty.
Lúc xe dừng trước cổng nhà, Lục Tuệ Minh không xuống xe mà bảo Lục Ngọc Tân vào nhà trước, nói mình phải quay lại công ty giải quyết một số việc.
Lục Ngọc Tân ngồi một chỗ bất động, cúi đầu thì thầm xin lỗi cô: “Xin lỗi, dì nhỏ.”
Lục Tuệ Minh hừ nhẹ, vươn tay tới vỗ vỗ đầu cậu, tức giận nói: “Nhóc thúi, không phải vừa rồi con nói dì vô lý à?”
Lục Ngọc Tân: “Tại con sợ dì đánh con với anh Bùi.”
Lục Tuệ Minh lại duỗi tay ra vỗ đầu cậu, mắng: “Đánh hai đứa thì dì cũng không thể nào hả giận được.”
Chưa kịp nói thêm, chuông điện thoại của Lục Tuệ Minh lại vang lên.
Lục Ngọc Tân không đành lòng nhìn cô vì mình mà lâm vào tình cảnh khó xử, vậy nên đưa ra lời đề nghị: “Dì nhỏ, thế này không ổn đâu, hay là dì đóng băng hoạt động của con đi.”
Lục Tuệ Minh cúp máy, lườm cậu một cái rồi giục cậu xuống xe: “Nhảm nhí! Bộ dì nhỏ của con giống loại người không giải quyết được vấn đề thì lấy người khác ra thí mạng hả?”
Lục Ngọc Tân yên tâm, lắc đầu cười nhẹ.
Lục Tuệ Minh: “Con và Bùi Kỳ đến với nhau, dì nhỏ giận vì lo cho con, đây là cảm xúc bình thường với tư cách người nhà cũng như người giám hộ, nhưng điều đó không có nghĩa dì đứng đối lập với con, hiểu chưa? In a relationship thôi mà, có phải làm chuyện phạm pháp đâu, dì đóng băng con làm gì? Miễn sau này con đừng hối hận, chạy về khóc với dì là được.”
Lục Ngọc Tân cay sống mũi, viền mắt đỏ lên, không nhịn được vươn tay ôm cô vào lòng.
“Cảm ơn dì.”
Kể từ sau tốt nghiệp, Lục Ngọc Tân dọn ra ngoài ở riêng, thứ nhất là tránh người của công ty biết mình có họ hàng với Lục Tuệ Minh, thứ hai là cậu muốn trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn tự lập, song song đó cho mình nhiều không gian riêng tư hơn.


Bình thường cậu khá bận rộn với công việc, trừ một số bữa cơm gia đình vào dịp lễ tết, cậu rất ít khi về nhà, bởi dù sao trong nhà cũng không có người, vắng tanh.
Dì nhỏ của cậu, bà Lục Tuệ Minh cùng chồng là ông Vu Diệc Ân, vợ chồng tình cảm, hôn nhân hạnh phúc, có hai cậu con trai và một cô con gái, tuy nhiên ai cũng có công việc riêng, về nhà ít khi gặp được đầy đủ mọi người.

Ông Vu Diệc Ân là giáo sư đại học, hằng ngày còn bận hơn cả bà Lục Tuệ Minh, ba bữa cơm đều không thấy mặt, con trai lớn đang tạm định cư ở Anh do tính chất công việc, một năm không về được mấy lần, con trai út và con gái thứ hai đang học đại học và nghiên cứu tại tỉnh khác, thường nghỉ đông nghỉ hè hay nghỉ dài hạn mới về nhà vài ngày.

Vậy cho nên, những ngày bình thường, Lục Ngọc Tân rất khó có thể nhìn thấy được cùng lúc hai người trong ngôi nhà rộng lớn này.
Có điều, bà Lục Tuệ Minh vẫn thường xuyên về nhà ăn cơm và ngủ nghỉ, nhà cửa luôn được quét dọn sạch sẽ, thím giúp việc rất hiểu ý bà Lục Tuệ Minh, cũng ở lại ngôi nhà này.
Thấy Lục Ngọc Tân về nhà, thím Lưu vô cùng mừng rỡ, dù sao cũng chăm cậu từ nhỏ đến lớn, vừa vào cửa đã luôn miệng hỏi cậu gần đây thế nào, còn định chuẩn bị cho cậu một bữa ăn hoành tráng.
Nghĩ đến tài nấu nướng của thím Lưu, Lục Ngọc Tân không khỏi nuốt nước bọt, cũng muốn thả lỏng mà ăn một bữa thịnh soạn, nhưng sực nhớ ra trước khi lên xe về nhà Bùi Kỳ đã dặn cậu không được ăn uống lung tung, sau khi suy nghĩ một hồi cậu thấy thôi tạm thời cứ nhịn một chút, thế là quay sang nói với thím Lưu mình ăn tối rồi, kế đến sợ mình không chịu nổi nên vội ôm đồ chạy lên lầu trước.
Mở đèn, Lục Ngọc Tân vừa tìm được dây sạc điện thoại, điện thoại đang vào pin thì Bùi Kỳ gọi tới.
Cậu nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười ngòn ngọt, cậu bắt máy, song giọng điệu lại vờ như có chút chán ghét: “Làm sao?”
Người ở đầu dây bên kia mỉm cười, im lặng một lúc mới cất giọng ấm áp: “Về nhà rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều, trước khi ngủ phải uống thuốc, đừng quên đấy.”
Rõ ràng vẫn là cái tính dong dài như trước, vậy mà chẳng hiểu sao bây giờ nghe lại có cảm giác khan khác, làm cho lòng cứ ngứa râm ran.
Lục Ngọc Tân hừm nhẹ một tiếng, líu ríu đáp: “Em biết rồi, em có mắc chứng hay quên đâu, cứ làm như em vừa nghe xong quay đi là quên luôn ấy.”
Bùi Kỳ: “Ồ… Vậy thím Lưu có nấu món gì ngon cho em không?”
Lục Ngọc Tân lập tức chứng minh: “Em đều từ chối hết, nói với thím là em ăn rồi!”

Nghe vậy, Bùi Kỳ ở bên kia bật cười thành tiếng, hài lòng khen cậu: “Ngọc Tân ngoan quá ta!”
“Cút đi…” Mặt Lục Ngọc Tân nóng lên, “xì” một tiếng, sau đó cúp máy.
Anh mới ngoan đấy, cả nhà anh đều ngoan!
Bùi Kỳ: Ngủ ngon, ngày mai gặp.
Ý cười nhuộm tràn khuôn mặt, Lục Ngọc Tân cầm điện thoại, cũng thì thầm một câu.
Ngày mai gặp.

Ra mắt hơn tám năm, nhờ sự giám sát và bảo vệ của Lục Tuệ Minh cộng thêm anh trợ lý tuyến một, về cơ bản, diễn viên tuyến ba Lục Ngọc Tân không có cơ hội vướng vào những vụ lùm xùm với bất kỳ bạn diễn nào.

Biết làm sao được, những người mang theo ý đồ xấu tới tìm Lục Ngọc Tân đều bị bà Lục Tuệ Minh cảnh cáo trước, còn những người thật lòng đối xử với cậu thì chẳng qua là muốn nhắm đến Bùi Kỳ.
Cậu vô cùng buồn bực, tính ra cậu cũng đẹp trai lai láng như ánh sáng mặt trời, diễn xuất tốt, một cục vàng to bự thế này mà sao không ai thèm đến đào cậu vậy…
Ừ thì không đào cũng được đi, mắc cái gì cứ không biết xấu hổ và thiếu đạo đức tới độ đào tường nhà cậu ở ngay trước mặt cậu nhỉ, sỉ nhục người ta cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!
Bùi Kỳ: “Tôi chỉ là trợ lý thôi, tôi không có ý định ra mắt, hơn nữa Lục Ngọc Tân rất tốt với tôi, tôi không muốn trở thành người vong ơn bội nghĩa.”
Nhà tìm kiếm ngôi sao: “Nếu cậu đồng ý, chúng tôi sẽ nhân tiện đưa thầy Lục theo cùng, vậy thì hai người các cậu vẫn có thể làm việc cùng nhau.”
Bùi Kỳ: “…”
Lục Ngọc Tân: “Cậu cút đi ngay cho tôi, đừng bắt tôi lấy cậu ra luyện tập cho mấy cảnh đánh đấm mới học được! Bản thân không biết xấu hổ đi thọc gậy bánh xe thì thôi, còn tính lừa người ta làm chuyện vô ơn nữa, thiếu đạo đức cũng kéo bè kéo phái cho xôm hay gì!”
Gì vậy trời, cũng biết nhân tiện quá! Người ta là đào nghệ sĩ nhân tiện mang theo trợ lý, tự nhiên đến phiên cậu thì thành đào trợ lý nhân tiện mang theo nghệ sĩ?

Nghĩ đến những chuyện ngày trước, Lục Ngọc Tân tức đến mức muốn cắn người.
Bùi Kỳ đang lái xe, cảm nhận được ánh mắt giận dữ của người bên cạnh, anh nhìn thoáng qua, ngây ngô hỏi: “Sao vậy?”
Xe dừng đèn đỏ, Lục Ngọc Tân nhìn anh chằm chằm, càng nhìn càng bực, ghen tị và bất mãn làm cho cậu nổi cơn thịnh nộ, hai tay ép chặt khuôn mặt đẹp trai kia, dùng sức nhào nặn.
“Ai cho anh gặp ai cũng cười, đi đâu cũng quyến rũ người ta thế hả?”
“…” Bùi Kỳ dở khóc dở cười, không hiểu tại sao cậu lại như vậy, nhưng cũng không phản kháng, mặc cho cậu nhào nặn mặt mình.
“Cái kiểu như bây giờ nè!” Lục Ngọc Tân bực mình, “Sau này anh không được dùng ánh mắt này nhìn những cô gái khác nghe chưa, kể cả con trai cũng không luôn!”
Bùi Kỳ nắm lấy hai tay cậu, nhịn không được mà nhướng mày mỉm cười: “Vậy có nghĩa, trước đây em nổi giận là vì ghen sao?”
“Anh mới ghen!” Lục Ngọc Tân xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Không phải à?”
Lục Ngọc Tân cúi đầu cắn lên mu bàn tay anh một cái.
Hotsearch hôm qua náo nhiệt vô cùng, Lục Ngọc Tân biết chuyện về mình và Bùi Kỳ kiểu gì cũng lan truyền trong đoàn phim, khoảnh khắc bước vào phim trường, cậu đã sẵn sàng đón nhận ánh mắt khác thường của mọi người cùng những lời trách mắng từ đạo diễn Cố.
Tuy nhiên thực tế lại khác với những gì cậu nghĩ, có nhiều người nhìn cậu bằng ánh mắt oán giận, giống như cậu đã cướp mất của họ thứ gì đó.
“Anh Bùi, cô gái đó đang lườm em đúng không?” Lục Không Tân khó tin kéo người bên cạnh lại, oan ức dò hỏi.
Bùi Kỳ nhìn theo hướng mắt của cậu, sau đó cũng bị lườm một cái: “…”
Lục Ngọc Tân có chút đau lòng, cậu nhớ trước đây cô gái này nhìn thấy cậu là cười ha hả, luôn chủ động chào cậu, nếu như Bùi Kỳ không tới thì cũng quan tâm hỏi han vài câu.
Chờ đã, Lục Ngọc Tân đột nhiên quay sang nhìn người bên cạnh, giác ngộ ngay lập tức, trước đây cô gái này chủ động bắt chuyện với cậu không phải vì cô ấy là fan của cậu, mà là bởi vì trợ lý của cậu – Bùi Kỳ?
Cậu phảng phất có thể nghe thấy âm thanh cõi lòng mình tan nát.
Nhớ đến cô gái hóa trang mới hôm trước cũng tỏ ra thẹn thùng khi nhìn thấy Bùi Kỳ, không hiểu sao lòng cậu lại run rẩy, thầm nghĩ chắc cô ấy sẽ không hận mình tới mức trang điểm xấu cho mình đâu ha…
Nhưng mà, mọi thứ lại một lần nữa nằm ngoài dự tính của cậu, lạ lắm, cô gái hóa trang không hề trừng mắt với cậu, thay vào đó ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa cậu và Bùi Kỳ, sau đó nở nụ cười có hơi… dung tục?
Cậu thật sự không hiểu nổi, chẳng qua hiện tại cũng không đủ sức lực để suy nghĩ nhiều, cậu còn phải học thuộc lời thoại, bởi hôm nay trước khi ra khỏi nhà Mrs.


Lục Tuệ Minh đã nói với cậu rằng cậu đến đây là để đóng phim, diễn tốt chính là cho đạo diễn lời giải thích tốt nhất, những chuyện khác không cần quan tâm, thời gian qua đi, đám người hóng drama cũng sẽ giải tán.
“Xong rồi đó, anh Tân.”
Lục Ngọc Tân nói cảm ơn cô gái nhỏ, gọi Bùi Kỳ đang ngồi đợi ở phía sau rồi rời đi, cậu còn phải tập diễn với mọi người nữa.
“À, anh Tân.”
Lục Ngọc Tân và Bùi Kỳ đều dừng bước, xoay người nhìn cô gái với vẻ nghi ngờ.
Lục Ngọc Tân: “Sao vậy?”
Cô gái gãi gãi cần cổ, lo lắng cắn môi, có điều ánh mắt nhìn hai người lại cực kỳ sáng.
Cô do dự một hồi mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện là, thật ra em cũng có tải video về, với cả chị em trong siêu thoại có chỉnh lại độ nét các thứ, anh muốn xem không?”
Lục Ngọc Tân: “…”
Cậu thật sự muốn nhờ cô nàng gửi lời cảm ơn đến những chị em trong siêu thoại, hẳn là chỉnh lại độ nét cho video, sao không thử làm một cái MV luôn đi.
Bước ra từ phòng hóa trang, khóe miệng của Bùi Kỳ vẫn chưa chịu hạ xuống, Lục Ngọc Tân thẹn quá hóa giận, lấy kịch bản đánh anh, đe dọa anh không được cười nữa.
Bùi Kỳ trêu cậu: “Hôm qua em trượt tay thật à?”
Lục Ngọc Tân nhe răng, giận dỗi định véo mặt anh thì đột nhiên bên cạnh có một trận ho truyền đến.
“Đạo, đạo diễn Cố…”
Bùi Kỳ trông rất bình tĩnh, cười nhẹ, cũng chào một tiếng.
Đạo diễn Cố nhàn nhạt lên tiếng, trừng mắt nhìn Lục Ngọc Tân, dùng quyển sổ trên tay đánh cậu vài cái.
“Ở trên phim trường thì kiềm chế một chút đi, nếu như làm trễ tiến độ quay phim, tôi sẽ thay dì nhỏ của cậu dạy dỗ cậu đấy!”
Lục Ngọc Tân ấm ức gật đầu, sau đó đợi đạo diễn Cố đi khỏi, cậu giận cá chém thớt, ném hết mấy cái đánh mình vừa chịu lên người bên cạnh..