Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang

Chương 30: Xin chào, The USA (2)

Sau vài ngày, hai người cuối cùng cũng nhận được vài cuộc điện thoại gọi đi phỏng vấn. Lúc chuẩn bị đi phỏng vấn, Hari mới chợt nhớ tới mình chả có bộ đồ nào thích hợp mặc đi. Min Hae Rin lúc này liền trở thành cứu tinh, lập tức moi ra từ hành lý của mình một cái áo sơ mi trắng và một cái chân váy màu kem, bên ngoài khoác áo khoác.

Vì vậy, hai cô gái bé nhỏ Hàn Quốc không thể không giữa ngày đông giá lạnh, mặc váy ra đi tìm công việc. – hoasontra.net

Người châu Âu thường có định kiến với người châu Á, vì vậy việc tìm công việc làm thêm ở Mỹ cũng không phải dễ dàng, có nhiều nơi thậm chí còn đặt ra những câu hỏi nghi ngờ về khả năng làm việc của cả hai.

Liên tiếp thất bại, khiến cho Min Hae Rin cũng héo đi không ít. Thế nhưng Hari thì lại rất bình tĩnh, việc bị từ chối như thế này, Hari từ nhỏ đã gặp không ít. Trước đây là do còn chưa đủ tuổi lao động, cho nên hầu như đi xin việc ở đâu người ta cũng không nhận, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn xin được công việc đấy sao.

Quả nhiên trời không phụ lòng người, qua một thời gian không ngừng tiềm kiếm công việc, Hari được nhận vào làm thực tập sinh cho một công ty tài chính, làm trợ lý cho phòng đầu tư cổ phiếu, cái này cũng nhờ vào khoảng thời gian trước tìm hiểu về tài chính của Hari, việc Hari theo học ngành tài chính ở Harvard cũng là một lợi thế.

Min Hae Rin thì được tuyển vào bộ phận hậu cần cho một tạp chí thời trang, công việc là trợ lý cho Stylist. Một trùng hợp là, cả hai đều làm chung trong một tòa nhà văn phòng, Min Hae Rin làm ở tầng 72, còn Hari làm ở tầng 56. Như vầy, sau này khi tan làm, hai người có thể ra về cùng nhau.

Chẳng mấy chốc mà đã đến thời gian nhập học, Hari lúc này mới chợt nhận ra, hai người tốn  hầu hết thời gian trong kì nghỉ đông để tìm kiếm việc làm.

Min Hae Rin học khoa quản trị kinh doanh, khác ngành với Hari, thế nhưng trong năm đầu tiên, hai người cũng có nhiều môn đại cương học cùng nhau, vì vậy cả hai liền thỏa thuận, chọn môn học và lịch học giống nhau.

Có một lần, Hari đang cùng Min Hae Rin đi ra khỏi Harvard, chuẩn bị tới công ty, thì nhận được điện thoại của Kwon Ji Yong.

Cô vừa nhấc máy thì Kwon Ji Yong đã nhanh chóng nói: “Hari à, em đừng giận, đừng hiểu lầm, anh thề là mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!”

Hari bị Kwon Ji Yong nói cho chẳng hiểu gì cả, cô lập tức cắt đứt lời nói của Kwon Ji Yong: “Anh đang nói gì vậy?”

Bên kia, Kwon Ji Yong lại nghĩ là Hari đang muốn lảng tránh vấn đề này, vì vậy càng hấp tấp nói: “Hari à, em phải tin anh, anh chỉ yêu có mình em thôi, mọi chuyện là do nhà báo viết bậy bạ, anh và So Hee xi không có gì cả.”

Hari bị Kwon Ji Yong càng nói càng hồ đồ, vì vậy hỏi lại: “Thế rốt cuộc là anh muốn nói gì, tự nhiên gọi điện cho em rồi nã một tràng pháo, anh đang luyện lời kịch hả?” – hoasontra.net

Hari đã nói đến đây, Kwon Ji Yong cũng nhận ra rằng cô không phải cố ý muốn chuyển đề tài mà thật sự là không biết chuyện, vì vậy anh dè dặt hỏi: “Em thật sự không biết chuyện gì xảy ra hả? Dạo này em không xem tin tức sao?”

“Em chả hiểu chuyện gì hết, dạo này em chỉ theo dõi bản tin thời sự của Mỹ và bản tin tài chính thôi.” – Nói đến đây, cô chợt nghĩ tới cái gì, hỏi: “Bộ có tin gì của anh bị đăng lên báo lá cải hả?”

“Không có, chỉ là lần trước anh và nhóm wonder girls có tham gia chung một chương trình, sau đó mọi người bàn tán là tụi anh đang quen nhau, anh sợ em hiểu lầm thôi.”

Kwon Ji Yong trả lời, thế nhưng không biết có phải do cô nhạy cảm quá hay không mà hình như giọng của anh có vẻ là lạ, chán nản hơn lúc nãy.

Hari nghe vậy thì bật cười: “Vậy sao, thế nhưng hai người thật sự có gì với nhau sao.”

Kwon Ji Yong lập tức phản bác: “Làm sao có thể, anh chỉ yêu mình em thôi.”

“Vậy thì được rồi, em tin anh mà. Cánh nhà báo thường thích viết linh tinh để câu người đọc ấy mà, anh đừng suy nghĩ nhiều quá. Thôi, em sắp tới công ty rồi, lần khác nói chuyện nhé!”

Nói xong, không đợi Kwon Ji Yong phản ứng, cô liền tắt máy.

Kwon Ji Yong bên kia, vẫn duy trì động tác nghe điện thoại, cả người không nhúc nhích.

Nếu như nói lúc đầu anh gọi điện cho cô với tâm trạng lo lắng, thấp thỏm, lo lắng cô sẽ hiểu lầm, lo lắng cô sẽ vì tin đồn mà đau lòng, lo lắng cô sẽ không để ý đến anh, sẽ giận anh, thậm chí là rời bỏ anh.

Vậy thì sau khi nghe điện thoại xong, chỉ còn lại sự cô đơn và hụt hẫng. – hoasontra.net

Cô và anh ở hai phương trời cách biệt, anh thì lúc nào cũng nhớ đến cô, muốn được gặp cô, nhưng cô thì lại từ từ có cuộc sống của riêng mình. Lúc đầu thì cô phải đi tham quan đường phố, sau này khi có bạn, cô bận hơn, bận tìm việc làm thêm, bận đi học, rồi bận đi làm, cuộc sống của cô ngày càng rơi vào quỹ dạo, mà anh thì như đứng tại chỗ.

Những chuyện cô trải qua, anh không tham gia được, nếu cô không nói, anh cũng không biết.  Những chuyện của anh, nhà báo, fan viết đầy trên mạng, thế nhưng cô cũng không thèm coi.

Anh biết cô trước giờ không phải là người thích truy tinh, cho nên những tin lá cải như vậy cô sẽ không coi. Thế nhưng tin về anh cũng không coi, điều này khiến anh cảm thấy, thì ra trong lòng cô, anh chỉ có như thế.

Điều này anh đã biết từ lâu, thế nhưng khi sự việc xảy ra trước mắt, cũng không khỏi khiến trái tim anh nhói đau. Kwon Ji Yong đặt bút viết, những ca từ, giai điệu tuôn tràn trong đầu anh, giống như những cảm xúc của anh đối với cô lúc bấy giờ.

Viết lên tiêu đề chữ [Haru Haru], đây là bài hát đầu tiên, anh viết cho cô, viết về những cảm xúc với cô, người anh yêu.