Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 15: Bất hối (1)

Thái độ của Tử Tiêu với Kính Như Ngọc không hề đổi khác, lão yên lặng không đáp.

Kính Như Ngọc nói: "Ngồi xuống trò chuyện chút đi."

Trong rừng phong xanh, có một đình hóng mát.

Nhấc chiếc lá phong khô héo trên mặt bàn, Kính Như Ngọc nhẹ nhàng mở miệng: "Thời gian trôi nhanh thật. Nghe nói Tạ Ứng đã bế quan một trăm năm?"

Tử Tiêu cắm đao bên cạnh, ánh mắt lão dữ tợn như vết sẹo kéo dài giữa mặt: "Ngươi muốn nói gì?"

Kính Như Ngọc mỉm cười: "Tử Tiêu, Tạ Ứng là đệ tử đứng đầu tông Vong Tình các ngươi, ngươi là trưởng bối mà chẳng lẽ không nên quan tâm hắn nhiều hơn à."

Tử Tiêu: "Chuyện của hắn không đến lượt ngươi để ý, càng không đến lượt ta."

Kính Như Ngọc nói: "Yên tâm, ta chưa ngu xuẩn đến nỗi gây hấn với Tạ Ứng. Ta chỉ đơn giản là tò mò mà thôi."

"Vị chủ điện Tiêu Ngọc này quá trẻ, chỉ mới vào tông Vong Tình chừng hai trăm năm. Trong hai trăm năm có thể vừa áp đảo bảng Thanh Vân vừa phá cảnh giới hóa thần, quả là tài năng đến rùng mình chấn động. Sau khi tiếp nhận Tiên minh, hắn dùng "sát" diệt loạn, lập uy trước cửu tông, nhưng lại gạt hết mọi chuyện mà một thân một mình xông vào Ma vực tại thời điểm nắm quyền vững chắc nhất. Ngươi nghĩ Tạ Ứng đã suy nghĩ cái gì?"


Tử Tiêu cúi đầu nhìn rìa lá phong cong veo vàng ố.

Kính Như Ngọc lại nói: "Đáng ngạc nhiên ở chỗ, sau khi rời khỏi Ma vực Tạ Ứng lại bế quan trên đỉnh Nam Sơn hết một trăm năm, khiến người ta càng nghĩ càng không hiểu thấu. Một trăm năm kia đấy, lòng người quỷ quyệt, tạo hóa xoay vần, chưa kể ba dòng họ lớn ở châu Tử Kim vẫn luôn rục rịch. Ta tò mò sau khi xuất quan, Tạ Ứng sẽ làm gì để đối phó với cục diện rối rắm này?"

Tử Tiêu nói: "Chẳng bằng ngươi đi hỏi thẳng hắn."

Kính Như Ngọc bật cười: "Hỏi hắn?" Ả lướt trên đường vân chằng chịt của chiếc lá, đoạn lắc đầu với ánh mắt âm u: "Không, ta không muốn gặp Tạ Ứng."

Tử Tiêu bình tĩnh nói: "Ngươi sợ hắn."

Lần này hiếm thấy có lúc Kính Như Ngọc im lặng.

Tử Tiêu cầm đao và đứng dậy.

Kính Như Ngọc bóp nát lá cây rồi ngẩng đầu: "Tử Tiêu, ngươi không nghĩ Tạ Ứng đã làm sai sao?"


Tử Tiêu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ kẻ sai nhất không phải là ngươi sao?"

Kính Như Ngọc cười: "Ta đã làm sai điều gì? Trong những kẻ ta nhờ ngươi gϊếŧ năm xưa chẳng lẽ có một kẻ nào là không đáng gϊếŧ?"

Tử Tiêu không đáp.

Kính Như Ngọc rít giọng truy vấn: "Chẳng lẽ trưởng lão Thiên Xảo của môn Phù Hoa không làm nhiều việc ác?"

Tử Tiêu khàn giọng đáp: "Kính Như Ngọc, lòng ngươi bất chính. Dù ngươi có hành động kín đáo đến đâu, có ngụy tạo kỹ càng hơn nữa, có được mình dối được người, thì chung quy vẫn sẽ đến ngày lộ tẩy mà thôi."

Kính Như Ngọc hờ hững: "Vậy sao, vậy thì ta chờ đến ngày ấy."

Bóng lưng của Tử Tiêu đã ở cuối rừng phong.

Kính Như Ngọc bỗng đứng phắt dậy: "Tử Tiêu, ngươi muốn đổi chác chứ?"

Chuyện giữa hai người bọn họ chớp mắt đã trôi qua được mấy trăm năm. Có ngấm ngầm mưu toan, có đạt thành ước nguyện, để rồi quay đầu lại sạch sẽ như hai người xa lạ bước lướt qua nhau.


Kính Như Ngọc nói: "Có người môn ta phát hiện một ma chủng phượng hoàng ở châu Lưu Tiên, ngươi bắt nó về giúp ta. Để báo đáp, ta nói cho ngươi kẻ hạ quỷ thuật lên ngươi ngày trước, ngươi thấy thế nào?"

Tử Tiêu cứng đờ, khi hoàn hồn cơn thịnh nộ của lão như đã hóa thành thực thể chỉ chực phun trào. Lão nghiến răng ken két: "Quỷ thuật!?"

Kính Như Ngọc mỉm cười: "Phải, quỷ thuật. Quỷ thuật khiến ngươi lầm tưởng cha mẹ và em gái là yêu ma."

Phút chốc, hồi ức của Tử Tiêu lại bắt đầu tan vỡ. Phong xanh một rừng rào rào nghiêng ngả, cơn giận của Tử Tiêu giăng đầy lên những chiếc lá phong và biến chúng thành lưỡi dao sắc nhọn.

Đứng dưới bóng cây để rồi suýt bị mưa đao vùi xác, Ngôn Khanh thầm nhủ không hay rồi. Cũng may một mực bám gót Tạ Thức Y làm y như được bảo vệ bên trong một tấm chắn vô hình.
Bất Đắc Chí túm tóc y bằng tất cả sức mình, nó gào khản giọng: "Tránh xa hắn ra! Tránh xa ra! Tránh xa ra!" Nó cảm giác Tạ Ứng chính là cội nguồn của phong ba bão táp.

Bực bội, Ngôn Khanh níu thẳng tay áo Tạ Thức Y: "Tiên Tôn."

Tạ Thức Y cụp mắt hững hờ nhìn y.

Ngôn Khanh giơ Bất Đắc Chí lên với vẻ rụt rè: "Tiên Tôn, con chim này lại bắt đầu cáu kỉnh rồi, sợ quá, người nghĩ nó có hại người khác được không?"

Bất Đắc Chí: "..."

Tạ Thức Y liếc nhìn Ngôn Khanh và khẽ nâng tay áo. Một ánh sáng lạnh ẩn chứa linh lực kỳ hóa thần chảy qua đầu ngón tay hắn rồi hóa thành một chiếc lồng băng nhốt Bất Đắc Chí bên trong.

Bất Đắc Chí giận đến độ phải đập đầu vào chấn song băng giá.

Nó thật sự không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là nhục nhã nữa, khi mà kỳ hóa thần còn tự tay làm lồng chim cho nó.
Ngôn Khanh suиɠ sướиɠ nhận chiếc lồng: "Tuyệt quá, cảm ơn Tiên Tôn." Con chim ngu xuẩn, ai bảo ngươi nhiễu sự thế chứ.

Sự việc này khiến Ngôn Khanh bỗng thấy khoảng cách giữa mình và Tạ Thức Y nhòa đi đôi chút, và điều đó lại dẫn lối cho y ngông cuồng. Ôm chiếc lồng băng, y vừa dáo dác nhìn xung quanh vừa hỏi: "Bao giờ chúng ta mới ra ngoài được vậy Tiên Tôn?"

Lần này Tạ Thức Y lại trả lời: "Khi nào Tử Tiêu chết."

Ngôn Khanh: "Ồ, được." Nói đoạn y chợt nghĩ đến câu nói ban nãy của Kính Như Ngọc.

[Nhưng lại gạt hết mọi chuyện mà một thân một mình xông vào Ma vực tại thời điểm nắm quyền vững chắc nhất. Ngươi nghĩ Tạ Ứng đã suy nghĩ cái gì?]

Thế rồi Ngôn Khanh gần như buột miệng:

"Tiên Tôn đã từng đến Ma vực à?"

Tạ Thức Y: "Ừ."

Ngôn Khanh: "Ma vực trông như thế nào?"
Tạ Thức Y nói: "Không khác Thượng Trùng Thiên."

Lừa khỉ hả, Ngôn Khanh thầm nghĩ, cái chốn quỷ tha ma bắt quanh năm chỉ có mỗi ánh trăng như Ma vực mà lại không khác Thượng Trùng Thiên? Nhưng y vẫn giả vờ sửng sốt: "Thật ư? Nhưng ta đọc truyện toàn thấy người ta miêu tả Ma vực là nơi ăn thịt người, ở đó có ma quỷ thật à?"

Tạ Thức Y bình tĩnh hỏi: "Ngươi sợ ma quỷ?"

Ngôn Khanh lập tức đáp: "Sợ chứ."

Tạ Thức Y không nói.

Ngôn Khanh vẫn tiếp tục líu lo: "Ta sợ cực ấy. Hồi bé ta không chịu ngủ nên bà nội thường kể chuyện ma quỷ để dọa ta cho ta chịu lên giường sớm."

Tạ Thức Y hững hờ nhấc mắt: "Rốt cuộc hồi bé ngươi ở với bà nội hay là bà ngoại."

"..." Ngôn Khanh mắc nghẹn. Véo von đẫy miệng nên cũng chẳng nhớ trước kia bịa cái gì.

Ngôn Khanh lập tức đáp: "Ờm, hai bốn sáu chủ nhật ngủ nhà bà ngoại, ba năm bảy ngủ nhà bà nội."
Tạ Thức Y thoáng rủ khóe môi.

Ngôn Khanh lại hỏi: "Tiên Tôn đi Ma vực làm gì thế?"

Tạ Thức Y buông lời hời hợt: "Gϊếŧ người."

Ngôn Khanh: Trông cái điệu bộ ngươi lúc đó có giống đi gϊếŧ người đâu, phải là đi diệt thành thì có! Nghĩ vậy Ngôn Khanh liền tâng bốc với chất giọng đều đều: "Òa, Tiên Tôn không hổ là ông trùm chính đạo, là tấm gương mẫu mực của thế hệ chúng ta."

Vẫn nhìn về phía trước, Tạ Thức Y đột nhiên nói: "Ma chủng phượng hoàng xuất hiện rồi."

Ngôn Khanh: "Hả?"

"Ha, đến lượt ta ra sân rồi!" Bất Đắc Chí tức thì đứng nghiêm trong phấn khích, đôi mắt đỏ mở to tràn trề hy vọng như cảm xúc của một nhân vật chính lần đầu lên sân khấu. Tuy nhiên số nó đã định sẽ phải không thỏa lòng dài lâu- bởi lẽ trong hồi ức của Tử Tiêu không hề có nó mà chỉ có một con phượng hoàng đỏ rực ánh kim với đôi mắt xanh màu ngọc bích.
Nó thò đầu ra nhìn ngó tứ phương nhưng mãi chẳng thấy mình đâu.

Nản lòng thoái chí làm nó thẹn quá hóa giận.

Cuối cùng bổn tọa lại thành người ngoài trong câu chuyện này à?!

Tức xù cả lông, Bất Đắc Chí phải gặm chấn song cho nguôi giận.

Đây là thời điểm Tử Tiêu độ kiếp không thành. Nguyên anh của lão bị hủy, đan điền tan nát, linh lực mênh mang tràn ra như nước lũ rồi hóa thành những luồng sáng sắc tím lững lờ trôi.

Độ kiếp thất bại với một tu sĩ kỳ động hư nghĩa là cái chết. Biết rõ điều này, Tử Tiêu lại chỉ ngồi khoanh chân trong bóng tối và nhìn con phượng hoàng tấn công lão như đã phát điên. Phản kháng đến giây phút cuối cùng, lão lại nở nụ cười- một nụ cười mỉa mai, cũng là một nụ cười giải thoát.

Tử Tiêu đã biết đây là một âm mưu từ khi phượng hoàng tấn công mình lần đầu tiên.
Đây là âm mưu dồn Tử Tiêu vào đường chết của Kính Như Ngọc.

Nếu có thể sống sót trở về, thì lão nhất định sẽ gϊếŧ chết ả dù rằng có phải đánh đổi cả tính mạng đi chăng nữa.

Mắt ma chủng phượng hoàng vốn có màu xanh biếc, nhưng khoảnh khắc nhìn Tử Tiêu mắt nó lại ánh lên sắc đỏ lạnh băng, một sắc đỏ dung hợp của tham lam, điên cuồng và tức giận. Cuối cùng con phượng hoàng ngửa cổ lên trời ngâm một tiếng dài rồi lao vút xuống mổ vào mắt Tử Tiêu.

Tử Tiêu thở hổn hển, đao Thì Đỗi nhuốm máu của chính mình.

Phượng hoàng càng thấy máu càng trở nên cuồng dại.

Giữa thế ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Thức Y bỗng nhấc tay chặn đứng dòng thời gian.

Làn sương mỏng màu xanh băng cô đặc mọi thứ, thân thể phượng hoàng cũng theo đó ngừng giữa không trung. Hẳn nó đã đạt đến tu vi kỳ động hư tương tự Tử Tiêu nên trông nó lúc này hoàn toàn khác biệt với trạng thái suy tàn trong ngục Tối.
Ma chủng phượng hoàng thời toàn thịnh có thể phóng đại thân thể gấp mấy chục lần, với đôi cánh bừng lửa niết bàn, khí thế của nó ngùn ngụt phủ rợp trời.

Tạ Thức Y cầm kiếm Bất Hối, áo trắng tuyết lướt trong mảnh ký ức hỗn loạn kia.

Không ngoảnh đầu xem Tử Tiêu sắp chết, hắn chỉ lạnh lùng nhìn con phượng hoàng này.

Yểm có một nét đặc biệt quan trọng, chính là sự đổi xanh của màu mắt khi chúng thức tỉnh trên thân thể sinh vật bị ký sinh.

Chúng sống trong não và hiện ra ngoài "mắt".

Kiếm Bất Hối đâm xuyên mắt ma chủng phượng hoàng.

Trong chớp mắt, máu xanh ồ ạt tuôn ra từ mắt nó.

Ban đầu Ngôn Khanh chỉ xuất hiện với tâm thế xem kịch của một khán giả bên dưới khán đài, nhưng khoảnh khắc máu xanh chảy ra y đã lập tức cứng đờ, tròng đen co lại.

Y cảm nhận được một luồng khí quen thuộc.
Đây là... Hoài Minh Tử!?

"Tạ Thức Y tránh ra!"

Sắc mặt lạnh xuống, Ngôn Khanh bất chợt quát to.

*

Hư không hóa thành bóng đêm hỗn độn.

Bộ lông phượng hoàng ánh kim lấp lánh đã trở thành ánh sáng duy nhất xé rách màn đêm.

Máu xanh chảy xuống từ mắt phượng hoàng, xuôi theo lưỡi kiếm lạnh băng, nhỏ xuống đất, để rồi chạm đất bắn bật lên thành những màng chất lỏng giũ mình.

Máu xanh nhuộm đẫm màn đêm, làm hiện lên giữa không trung một con rắn nhỏ dữ tợn chứa độc toàn thân, nó căng mình bắn vọt về phía Tạ Thức Y.

Ngôn Khanh không ngờ sẽ gặp lại thuật "ngự yểm" của Hoài Minh Tử ở nơi này.

Vì sao? Vì sao Hoài Minh Tử đã chết được một trăm năm rồi mà công pháp tà đạo này vẫn xuất hiện tại Thượng Trùng Thiên?

Thuật ngự yểm, cụ thể là dùng máu điều khiển yểm- đặt vào tình huống trước mắt thì yểm chính là thứ chảy ra theo dòng máu xanh biếc từ cơ thể phượng hoàng. Hoài Minh Tử vừa có sức mạnh khó lường vừa nghiên cứu tà thuật thượng cổ. Lão già này đã đạt đến kỳ đỉnh hóa thần từ lâu nên chưa chắc đã không tìm ra được sơ hở của Tạ Thức Y.
Căng thẳng đến tột cùng, Ngôn Khanh bỗng chốc ra tay. Hồn ti từ trong tay áo lả lướt giữa những ngón tay y và hóa thành xiềng xích tầng tầng lớp lớp. Dây đỏ vòng qua hư không, vòng qua cặp cánh rực lửa của phượng hoàng để mà đâm thẳng vào mắt nó, toan trói buộc yểm.

Nhưng việc xảy ra sau đó đã không giống với những gì Ngôn Khanh tưởng tượng.

Dây đỏ của y rơi vào một bàn tay.

Một bàn tay trắng tái, lạnh lẽo, như ngọc, mà cũng là như tuyết.

Ngôn Khanh sững sờ.

Khoảnh khắc ấy, kiếm ý của kiếm Bất Hối lại tràn khắp không gian, khiến hồi ức của Tử Tiêu lại tan thành khói bụi. Những đốm sáng trắng bắt đầu hiện lên giăng kín không trung, ấy là bản sắc của màn đêm tan vỡ. Thân xác phượng hoàng đang dần biến mất, lửa đỏ ánh vàng kim trên mình nó chậm rãi trải dài thành một dòng sông màu rực rỡ. Xung quanh, làn gió bỏng rát và hanh khô rì rầm bên tai như âm vang mà ngọn lửa thêu dệt.
Tạ Thức Y vốn có thể tránh né bụi máu xanh biếc tấn công mình ban nãy, nhưng không hiểu sao hắn lại bất giác ngẩn ngơ để chừa cơ hội cho máu xanh bắn lên đôi mắt. Máu nhuộm ướt lông mi và làm nhòe tầm nhìn của hắn, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ cụp mắt rồi lẳng lặng nhìn sợi dây đỏ trong tay mình.

Hồn ti kéo dài cũng chỉ là ảo ảnh, nên nó đã biến mất toàn bộ sau khi Ngôn Khanh thu tay về.

Nhìn sợi dây tan đi, Tạ Thức Y bình tĩnh buông tay. Sau đó hắn tỉnh táo ngẩng đầu giữa muôn vàn đốm lửa lờ lững trên không.

Ngôn Khanh chỉ im lặng. Ôm chiếc lồng nhốt Bất Đắc Chí bên trong, cuối cùng y lại chợt bật cười khe khẽ, cười thật lâu.

Bất Đắc Chí không biết chủ nhân cười cái gì.

Chủ nhân của nó đang cười bản thân ngu ngốc.

Kia đúng là thuật ngự yểm của Hoài Minh Tử, nhưng đây là ký ức của Tử Tiêu kia mà.
Nếu gặp nguy hiểm, Tạ Thức Y chỉ cần làm ngưng đọng mọi thứ là xong.

Cớ gì y phải bận tâm cơ chứ?

Quả nhiên là quan tâm nhiều lòng dạ ắt rối bời.

Chưa kể, hẳn Tạ Thức Y đã thật sự nhận ra y từ đầu. Dù có khóa hơi thở linh hồn thì cũng chưa chắc đã qua được mắt Tạ Thức Y.

Hắn có khả năng nhìn thấu một người qua hành vi cử chỉ.

Trong khi chiêu trò giả ngây giả ngô lúc có lúc không của y thì đến chính y còn thấy chẳng ra gì.

Chẳng qua từ phút giây gặp lại trong màn tuyết hoa đào- khi tất cả mọi thứ còn nằm nhập nhoạng giữa ranh giới mơ hồ, có lẽ y chưa từng giả bộ một cách thật sự nghiêm túc.

Ngôn Khanh không nói, Tạ Thức Y cũng không nói.

Sau đó thân xác Tử Tiêu đã rơi xuống ngục Tối của phái Hồi Xuân, nhưng vì lúc ấy lão đã rời khỏi hư không nên hồi ức của bí cảnh động hư cũng chỉ dừng lại tại đoạn này.
Đao Thì Đỗi lưu lại hư không, để rồi tan đi theo cái chết của chủ nhân nó.

Gϊếŧ sinh linh chất xác cả cánh đồng, trời giận thần oán có nào oan. Mười tám tuổi gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, mấy trăm năm ghét ác như thù. Để đến cuối cùng, sôi sục một đời chỉ đổi lấy được hư vô chôn vùi thân xác.

Bóng tối sụp đổ cũng là lúc ký ức đương hồi kết thúc, cảnh tượng cuối cùng chính là khoảnh rừng phong xanh trước động phủ Tử Tiêu- thứ sẽ nằm lại trong bí cảnh này vĩnh viễn.

Ngôn Khanh bước tới, ánh mắt lại ngậm cười khi mở lời chế nhạo: "Vậy thì Tiên Tôn, Tử Tiêu chết rồi, giờ chúng ta ra ngoài được rồi chứ?"

Vốn đang bực bội cắn chấn song băng, nay nghe được giọng điệu nhởn nhơ của chủ nhân mà Bất Đắc Chí suýt thì hộc máu mẻ răng. Mẹ kiếp mẹ kiếp, ngươi muốn chết cứ chết một mình chứ kéo ta theo cùng để làm gì hả!
Hờ hững lau máu trên mắt, Tạ Thức Y liếc nhìn Ngôn Khanh rồi "ừ" một tiếng hời hợt.

Ngoảnh đầu, rừng phong xanh đã chạy xuyên suốt cuộc đời của Tử Tiêu khi còn tại thế, tựa như vết sẹo kéo từ gò má đến khóe miệng Tử Tiêu.

Vết sẹo này là vảy ngược, là phẫn nộ, là sát phạt; còn khoảnh rừng phong xanh là cố hương, là hồi ức, là sự dịu dàng sau chót của một đời hỗn loạn.

Nhìn cánh rừng phong Ngôn Khanh lại nhớ về hai trận mưa trước.

Nhớ dáng vẻ yếu ớt quỳ xuống trong mưa của Kính Như Ngọc, chiếc ô giấy dầu màu trắng vẽ hoa mơ rơi bên chân, ả ngước cái cổ mảnh mai như một cánh chim cô độc.

Rồi nhớ đến cơn mưa thứ hai, ả chợt dừng bước rất lâu sau khi đã phất tay áo bỏ đi cuối trận cãi vã, đoạn ả quay đầu, cất tiếng nói rất nhẹ với nụ cười giễu cợt: "Ca ca, muội tha thứ cho huynh."
Môn chủ môn Phù Hoa- một trong Cửu đại tông môn, quả nhiên biết đùa bỡn lòng người.

Ngôn Khanh không khỏi cảm khái: "Kính Như Ngọc diễn đỉnh thật đấy."

Tạ Thức Y thu kiếm Bất Hối, nghe vậy chỉ đáp một câu lập lờ: "Vậy sao?"

Bỗng dưng nổi hứng, Ngôn Khanh một tay ôm lồng chim, một tay tự chỉ mình: "Tạ Thức Y, thế ta giả bộ thế nào?"

Lúc này Tạ Thức Y mới nhìn y, khuôn mặt lạnh nhạt của chủ điện Tiêu Ngọc vẫn vô cảm như thường: "Ngươi muốn nghe sự thật sao?"

Ngôn Khanh: "Nghe chứ nghe chứ!"

Khẽ cười, Tạ Thức Y hờ hững nói: "Mấy trăm năm nay, trong số những kẻ dám diễn trò trước mặt ta, thì ngươi là người vụng về nhất."

Ngôn Khanh: "..."