Sau giờ học, mấy nữ sinh bên cạnh liền vây lấy cô, mồm năm miệng mười hỏi: "Làm sao cậu có thể quen biết Hứa Khắc Bình năm ba vậy?"
"Cậu và Hứa Khắc Bình có quan hệ gì? Khi nào thì quen biết?"
"Vì sao Hứa Khắc Bình lại đưa cậu đến phòng học? Hơn nữa anh ấy còn nắm tay cậu!"
"Mình. . ." Bỗng chốc đối mặt với sự chất vấn của nhiều người như vậy, hơn nữa ánh mắt của họ giống như không có ý tốt, Vũ Hàn hoàn toàn không nói ra lời. Cô không biết Hứa Khắc Bình là người ra sao! Nhưng sao nhìn họ đều coi anh ta như tài sản riêng vậy?
"Này, Các cậu làm như đang tra khảo phạm nhân vậy?" Đột nhiên, một nữ sinh với mái tóc đen dài xuất hiện, còn dùng sức vỗ bàn một cái, khiến mọi người giật nảy mình.
Vũ Hàn cũng quay ra nhìn cô nữ sinh này, cô ấy không chỉ có bộ dạng xinh đẹp động lòng người, xem ra còn là một cô gái quyết đoán!
Nữ sinh này rất hào phóng chào hỏi Vũ Hàn, "Hây, xin chào, mình tên là Lâm Mạnh Hi!"
"Xin chào, mình. . . mình là Giang Vũ Hàn."
"Cậu ăn bữa sáng chưa?"
Vũ Hàn lắc đầu, đã muộn thì đương nhiên chưa ăn bữa sáng.
"Đi thôi, chúng ta cùng tới căn tin mua đồ ăn." Lâm Mạnh Hi cũng không có hỏi ý của Vũ Hàn, liền trực tiếp lôi kéo tay cô chạy ra bên ngoài.
Mà mấy nữ sinh ở bên cạnh thấy thế không khỏi kêu to: "này! Ngươi Cậu còn chưa có trả lời vấn đề của chúng tôi, muốn thừa cơ chạy trốn à?"
"Giang tiểu thư không muốn trả lời, mấy người cũng đừng hỏi nữa." Lâm Mạnh Hi thuận miệng đáp lại một câu, bộ dạng không đặt bọn họ trong lòng.
"Cảm ơn cậu." Vũ Hàn nhìn người trước mặt, thật sự cảm kích cô đã giải vậy giúp bản thân.
Lâm Mạnh Hi nghiêng đầu cười, "Không có gì, mình vốn không quen nhìn họ tam cô lục bà*."
(*)Tam cô lục bà: chỉ người lắm chuyện, hay xăm soi chuyện người khác.
"Thật sự cám ơn cậu, mình mời cậu bữa sáng nhé!"
Lúc Vũ Hàn nói như vậy, vừa nhìn thấy căn tin thì trợn trừng mắt, "Oa, thật nhiều người!" Quả thực giống như quân đoàn đi đánh giặc vậy.
"Để mình đi!" Lâm Mạnh Hi nóng lòng muốn thử, lập tức xông lên phía trước, chui đông lủi tây, một lát đã không biết chạy đi đâu.
"Thật lợi hại. . ." Vũ Hàn tán thưởng nói.
Nhưng xung quanh cô dần dần đầy ắp người, đẩy cô ra tới cạnh cửa, truy rằng cô như "Hòn đá giữa dòng", nhưng vẫn không thể không "Trôi nổi dập dờn" .
"Ôi!" Thẳng đến khi sau lưng cô đụng vào một thứ gì đó, cô mới đứng vững.
Chẳng qua, nhất định cô lại đụng vào người khác, cô muốn quay ra xin lỗi người ta, nhưng mà vừa quay đầu, thì da đầu cô rất đau, hóa ra tóc cô mắc vào cúc áo người ta.
"Làm cái gì quỷ gì vậy?" Lại giọng nói quen thuộc truyền đến.
Vũ Hàn không cần suy nghĩ nhiều, liền đoán ra đây chính là nam sinh buổi sáng, Hứa Khắc Bình! Làm sao bây giờ, cô mới khiến anh ta xé rách túi áo, bây giờ lại vướng tóc vào cúc áo anh ta, nhất định định anh ta sẽ tức giận.
"Lại là cô!" Hứa Khắc Bình nhận ra cô.
"Cô ấy chính là em gái buổi sáng đụng vào của cậu này?" Bên cạnh còn có một nam sinh khác, Vũ Hàn nhìn thấy trên áo anh ta thêu lớp 3 năm 3. Nhất định là bạn học của Hứa Khắc Bình rồi.
"Thực xin lỗi, tóc của tôi bị mắc. . . Đau quá!" Hứa Khắc Bình chỉ mới di chuyển thân thể, Vũ Hàn đã đau sắp rơi nước mắt rồi.
"Như vậy không được, trước hết ra bên ngoài đi!" Một nam sinh khác cười nói.
Vì thế, Hứa Khắc Bình và Vũ Hàn giống như trẻ sinh đôi, rời khỏi đám đông chật chội của căn tin, đương nhiên kéo theo rất nhiều ánh mắt người khác.
Trời ạ, thật ngại! Vũ Hàn cầu nguyện ông trời có thể để cô biến mất.
Hứa Khắc Bình lại vẫn thờ ơ, ôm lấy bờ vai của cô đi ra ngoài, nhưng hai chân Vũ Hàn đều run lên, căn bản là không có sức lực bước đi. Anh không kiên nhẫn lắc đầu, lập tức ôm lấy eo nhỏ của cô, khiến cô lơ lửng trên không trung, rồi sau đó "Nâng" cô ra khỏi căn tin.
"Oa a - -" Vũ Hàn kêu lên sợ hãi, cảm thấy phần lưng bản thân dán vào ngực anh, gần như đốt cháy cơ thể cô, loại cảm giác này thật kỳ lạ, giống như bị thiêu đốt không thể hít thở, nhất định cô đã sinh bệnh rồi!
Đợi đến cạnh vườn hoa, nam sinh bên cạnh Hứa Khắc Bình vẫn không ngừng cười, "Ha ha, thật sự quá buồn cười, . . . Cho tới giờ mình chưa từng thấy bộ dạng buồn cười như vậy của cậu."
"Cao Dụ Tường, cậu cứ cười một giây nữa cho mình xem!"
Tuy rằng Vũ Hàn không nhìn thấy mặt Hứa Khắc Bình, nhưng nghe giọng điệu uy nghiêm có chứa đe dọa, cô cũng đoán được khuôn mặt này sẽ khủng bố bao nhiêu. Khó trách Cao Dụ Tường lập tức thu lại nụ cười, cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Hứa Khắc Bình đặt Vũ Hàn xuống, bắt đầu cố sức gỡ tóc Vũ Hàn, nhưng thật sự quấn rất chặt, càng gỡ lại càng rối hơn, Vũ Hàn cũng đau nhíu mày, nhưng vẫn luôn cố nén nước mắt.
"Giang Vũ Hàn, tại sao cậu lại chạy tới chỗ này rồi hả ?" Lâm Mạnh Hi vừa mới đột phá vòng vây, mua xong bữa sáng, liền phát hiện bọn họ đứng trước vườn hoa.
"Tóc của mình. . ." Vũ Hàn chỉ vào Hứa Khắc Bình sau lưng.
"Phốc?" Lâm Mạnh Hi nhìn thấy nhịn không được buột miệng cười.
"Hình như không có cách nào đâu!" Cao Dụ Tường nói.
"Học trưởng, anh có dao Thụy Sĩ không? Cắt bọn họ ra là được rồi!"
"Nói cũng đúng!" Cao Dụ Tường gõ đầu, lấy từ trong túi ra một con dao Thụy Sĩ, đưa cho Lâm Mạnh Hi. Tầm mắt anh ta dừng lại trên người Lâm Mạnh Hi, nhìn qua cô cũng là nữ sinh thông minh!
"Cậu. . . Muốn cắt tóc của mình sao?" Vũ Hàn sợ hãi hỏi, bởi vì mới đến đây, tóc cô trơ trụi không phải là rất buồn cười hay sao?
Lâm Mạnh Hi thản nhiên nói: "Nếu không? Nếu không cậu muốn cứ ở trước ngực học trưởng vậy sao?"
". . . Được rồi!" Cô còn có thể nói gì chứ? Đều do cô không cẩn thận tạo thành.
Nhưng lúc này Hứa Khắc Bình đột nhiên nói chuyện, "Cắt cúc áo của tôi xuống là được rồi."
"Hả, có thể chứ?"
Lâm Mạnh Hi ngây người một chút, Hứa Khắc Bình tự động cầm lấy con dao, trong nháy mắt cắt đứt cúc áo của mình, tóc Vũ Hàn cũng được cứu trợ.
Vũ Hàn một bên gỡ tóc, một bên quay ra xin lỗi: "Thực xin lỗi, đều là em không cẩn thận!"
Và lại học trưởng Hứa Khắc Bình này hình như không quá xấu, thà rằng cắt đứt cúc áo sơmi của mình, cũng không muốn cắt đứt tóc cô, cho nên cảm thấy anh là người tốt, nhưng Hứa Khắc Bình nhìn qua không chút biểu cảm, anh thản nhiên nói: "Không có việc gì."
Ai, anh ta luôn mang gương mặt poker*, làm cho người ta không dám thân cận chút nào, Vũ Hàn lui lại nói: "Nhưng mà. . . Áo sơmi của anh. . ." Đã không có túi lại còn bị đứt cúc áo, nhìn qua thật mất hình tượng!
(*)Mặt poker: là gương mặt không biểu cảm...
Trên mặt Cao Dụ Tường hiện lên y cười, "Thay đồ thể dục là được rồi, dù sao giữa trưa chúng tôi cũng phải luyện bóng!"
"Vậy. . . Để em khâu lại túi và cúc áo giúp anh." Vũ Hàn cảm thấy tất cả do cô làm hại, dù thế nào cô cũng phải gánh trách nhiệm.
"Không cần." Hứa Khắc Bình lạnh lùng nói, rồi xoay người rời đi.
"Học trưởng, anh đừng không có tình người như vậy chứ!" Lâm Mạnh Hi đột nhiên mở miệng , "Nếu không để Vũ Hàn giúp anh làm chuyện này, nhất định cậu ấy sẽ thấy tự trách."
Hứa Khắc Bình nghe vậy liếc mắt nhìn sang Vũ Hàn một cái, cô bị anh trừng như vậy, cả người đều cứng nhắc không thể động đậy.
Hứa Khắc Bình ước chừng cân nhắc ba giây, mới gật đầu nói với Vũ Hàn: "Giữa trưa đến sân vận động tìm tôi."
Vũ Hàn vội vàng đáp: "Vâng! Nhất định em sẽ tới."
Nói xong lời này, Hứa Khắc Bình cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, Cao Dụ Tường cũng chạy theo sau, không biết đang nói cái gì.
"Hô. . ." Cảm giác áp bức này thật đáng sợ, cuối cùng bây giờ cũng giải thoát rồi, Vũ Hàn phát hiện hai chân của mình nhũn ra, liền ngã xuống ghế cạnh bồn hoa.
Lâm Mạnh Hi còn mang vẻ mặt thú vị nhìn cô, "Mình thấy, sắp có trò hay để xem rồi."
"Hả?" Vũ Hàn không rõ ý của cô ấy.
"Đến giữa trưa cậu sẽ biết." Lâm Mạnh Hi cười vô cùng thần bí. Giống như cất giấu bí mật quan trong.