Trò Đùa Của Adam

Chương 10-2: Kỳ tích (2)

Hứa Khắc Bình véo véo cái mũi nhỏ của cô, tiếp tục nói: "Ngày đó, khi em vừa vào sân vận động, anh liền phát hiện ra em. Bình thường anh sẽ không thất thần như vậy. Nhưng lúc đó thấy Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi vẫy tay với em, trong lòng anh hiện lên tâm tình không vui, nên đánh bóng vào trúng em. Nhìn thấy thân thể nho nhỏ của em té trên mặt đất, anh thấy hình như mình đánh vỡ báu vật, nỗi tự trách sâu sắc khiến anh gần như không khống chế được.

Khi ôm lấy em vào phòng chăm sóc, anh mới phát hiện em thật nhẹ, thật mềm mại, giống như một con mèo trốn ở trong lòng anh. Khi đó anh liền quyết định, nhất định mình phải chịu trách nhiệm đối với em. Hơn nữa anh muốn bảo vệ em thật tốt, biết không? Em đã kích thích bản năng bảo vệ em của anh."

Mặc dù trong miệng cô oán trách như vậy, nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác ngọt ngào ...

"Lúc đó em ngã bị thương mắt cá chân, nhưng đối với anh cũng là một loại may mắn, bởi vì anh có dịp lấy cớ để thân cận em, chăm sóc em. Ngồi xe đạp về nhà đã trở thành một chuyện sung sướng, bởi vì có em ngồi ngoan ngoãn phía sau. Ngày đó anh biết chúng ta là hàng xóm, vẫn còn cảm thấy nhất định là do ông trời sắp đặt. Ngày hôm sau em bị những nữ sinh vây quanh. Anh nghe xong lời bọn họ phê bình em, thì không chút nghĩ ngợi mà đã nói ra cảm giác của mình, rằng anh thật sự thích em, anh muốn em trở thành của mình, cho nên anh không thèm để ý chút nào lời nói của họ.

"Nhưng mà vừa quay đầu lại nhìn em, trong mắt em hiện lên dáng vẻ hoảng sợ, anh liền biết mình đã hù dọa em. Mà anh không muốn ép buộc em đón nhận mình, nên anh đành nói cho em đây chỉ là diễn trò, vì muốn tốt cho em. Kỳ thật... Là chính mình rất nhát gan, cũng quá ích kỷ, làm phiền em phải đồng ý với lời cầu xin hoang đường như vậy. Nếu như em nói mình không muốn trở thành bạn gái của anh, anh có thể sẽ không chịu đựng được đả kích này!"

"Là .. Là như vậy sao?" Cô lại vẫn ngu ngơ để mà tin tưởng anh chứ!" Nhưng mà thật ngốc , thật ngốc nghếch! Tại sao anh lại ... Coi trọng em?"

Hứa Khắc Bình dịu dàng đặt một nụ hôn trên gò má cô "Vấn đề này anh cũng hỏi chính mình rất nhiều lần, nhưng là tình yêu không có đạo lý, thích chính là thích, anh cũng không có cách nào!"

"Thế nhưng hôm nay em và Thế Triết lừa anh ..."

"Coi như là trừng phạt việc anh một mực trêu cợt em đi! Không nghĩ tới cuối cùng còn bị em bẫy một phen. Em làm hại anh hiện ra nguyên hình, thật là không đơn giản! Em không biết,anh vốn là người tính tình kiêu ngạo, nhưng mà nếu không gặp được em, liền không nhịn được ý nghĩ muốn trêu chọc em, để cho em muốn báo thù! Chắc chắn Thế Triết có nói qua với em rồi, anh luôn bắt nạt người mình thích. Nhưng anh còn chưa từng làm chuyện như vậy với nữ sinh, cho nên cảm giác bắt nạt em là vừa mới mẻ mà vừa vui vẻ, khiến anh làm không hề biết chán!"

"Trời ạ..." Cô vẫn ngây người ra, không có cách tiêu hóa tin tức này.

"Vẫn còn có chuyện gì sao?"

Cô thẹn thùng mà lắc đầu, đầu lưỡi giống như dính lại không nói lên lời. Dưới ánh mắt đang nhìn soi mói nóng bỏng của anh, giống như da của cô đang bị thiêu cháy. Trong cuộc đời cô, chính là chưa từng được người nào thích như vậy!

"Vậy đổi lại để anh hỏi em." Anh không cho cô né tránh, nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt xấu hổ của cô "Em thích anh không?"

"Không tính là ghét..."

"Sợ anh không?"

"Rất sợ."

"Tại sao?"

"Không biết." Cô chỉ sợ thôi!

Khóe môi Hứa Khắc Bình bắt đầu hơi tủm tỉm "Cái này không phải đáp án anh muốn nghe."

"Vậy ... anh muốn thế nào?" Cô đánh bạo hỏi.

Hai tay anh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô "Anh muốn em nói thích anh, cần anh, hơn nữa cũng không sợ anh một chút nào."

Nhưng mà... Mới vừa rồi vẻ mặt của anh đau lòng như vậy..." Đến ngay cả Lâm Mạnh Hi cũng đều cảm thấy không chút đành lòng."

Đột nhiên tim cô đập nhanh hơn, nhưng vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh mà nói: "Anh ... anh lại tự cho là đúng, đừng nghĩ trêu cợt em!"(di*en,danle!quydo.n)Mèo Hoang

"Anh chỉ là một người đang yêu, anh muốn từ từ bức cung em, không sợ em không thú nhận."

"Sao ..."

Vũ Hàn đang muốn mở miệng, anh lại chuẩn xác mà áp lên đôi môi cô, để cho cô phát ra những tiếng rên nhẹ.

Rồi sau đó, quả nhiên Hứa Khắc Bình chứng thực lời mình nói. Năng lực "Bức cung" của anh là hạng nhất, đáng thương cho Vũ Hàn phải khai nhận tất cả.

Một giờ sau, khi Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi đúng hẹn đi tới cửa phòng, hai người cũng có hơi thấp thỏm bất an.

"Không biết được bọn họ có hòa giải không?" Lâm Mạnh Hi rất lo lắng cho Vũ Hàn.

Cao Dụ Tường lè lưỡi nói: "Chỉ có thể cầu ông trời phù hộ thôi!"

"Học trưởng Khắc Bình, Vũ Hàn, chúng tôi tới mở cửa đây!" Lâm Mạnh Hi vừa đến nơi liền gọi.

Cao Dụ Tường cắm cái chìa khóa vào cửa. Cửa chính lập tức mở ra, khi bọn họ thấy cảnh tượng bên trong thì cũng không nén nổi kinh ngạc mở to hai mắt. Bởi vì bên trong không một bóng người!

Nhưng mà, khi bọn họ phát hiện tờ giấy dán ở trên cửa thì liền không hẹn mà cùng mỉm cười một tiếng.

Thì ra, căn bản là Hứa Khắc Bình còn có một chìa khóa nữa. Lúc trước anh không lấy ra dùng, chẳng qua là muốn mượn cơ hội ở cùng với Vũ Hàn mà thôi. Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi muốn bày mưu bẫy anh, thì ngược lại bị anh "Lợi dụng". Đương nhiên kết quả chính là tất cả vui vẻ, cảnh đoàn viên kết thúc rồi!"Thật sự là phục cậu ta, đạo cao một thước, ma cao một trượng, chính là chỉ cậu ta!" Cao Dụ Tường lắc đầu cười nói.

"Em thấy, nếu Vũ Hàn phải ứng phó với nhân vật lợi hại như vậy, nhất định là bị ăn đến chết mất." Lâm Mạnh Hi cũng bội phục sát đất.

"Có lẽ... Bọn họ là một thiên tài, một đồ ngốc như vậy, mới được xem là một đôi tuyện vời!" Cao Dụ Tường kéo tay Lâm Mạnh Hi, cuối cùng hai người không còn băn khoăn, liền thoải mái mà rời đi.

Đêm đó, khi Hứa Khắc Bình mang Vũ Hàn về nhà, trong phòng khách ngoài bác Hứa và dì Hứa ra, còn có ông nội Giang và bà nội Giang, cuối cùng bọn họ cũng từ Chương Hóa trở về.

"Ông nội, bà nội!" Vũ Hàn hài lòng mà nhào vào trong lòng họ. Mới vài ngày không thấy, cảm giác giống như đã nhiều năm? Bởi vì trong khoảng thời gian này, cuộc sống của cô đảo lộn trắng đen!

"Vũ Hàn! Mấy ngày nay có khỏe không?" Ông nội vỗ vỗ bả vai cháu gái mà hỏi.

Vũ Hàn mỉm cười nói: "Rất tốt a, bác Hứa và dì Hứa đều rất tốt đối với cháu."

"Vậy ... Khắc Bình đối tốt với cháu không đây?" Bà nội Giang hỏi về vấn đề mẫn cảm .

Vũ Hàn lập tức cứng họng, mặt đỏ lên "Cái đó thì cháu không biết nữa!"

Bà nội Giang cười nói: "Ta thấy nhất định là rất tốt, nhìn cháu ở nhà họ Hứa như cá gặp nước, dứt khoát không cần trở về cùng chúng ta cũng được rồi!"

"Bà nội!" Vũ Hàn không thuận theo mà bật thốt lên.

Bác Hứa và dì Hứa nhìn thấy tất cả cũng cười, xem ra hôm nay cô dâu đã giải tỏa hiểu lầm, bọn họ cũng được yên tâm rồi "Tốt, để cho Vũ Hàn tới đây ở cũng không sao!" Dì Hứa nói.

"Đúng là như vậy! Có nó ở đây, Khắc Bình của chúng tôi sẽ hài lòng." Bác Hứa cũng nói phụ họa theo.

Ông nội Giang gật đầu nói: "Ừ, như vậy hai người già chúng tôi có thể hưởng phúc rồi!"

Tại sao lại như vậy chứ? Vũ Hàn không khỏi dẩu môi.

"Mọi người đừng trêu cô ấy nữa, thêm chút nữa thì chắc cô ấy sẽ phát khóc mất." Cuối cùng Hứa Khắc Bình cũng mở miệng nói đỡ cho cô, anh không thể để người yêu vừa thẹn vừa hoảng.

Ông nội Giang cười rất thần bí, "Quả nhiên Khắc Bình rất tốt với Vũ Hàn của chúng ta, như vậy chúng ta có thể an tâm." Ngay lúc mọi người đang ra sức trêu chọc đôi tình nhân này, thì cửa nhà họ Hứa mở ra, xuất hiện bóng dáng của Hứa Thế Triết.

"Thế Triết! Con bị làm sao thế?" Bác Hứa lập tức kêu lên, bởi vì trên đầu, trên người Hứa Thế Triết đều bị quấn băng, nhìn qua giống như xác ướp.

Dì Hứa cũng tiến lên trước, sờ soạn từ trên xuống dưới con trai, "Trời ạ, là ai đánh con thành ra như vậy?"

Vũ Hàn ngồi ở trên ghế sofa không khỏi căng thẳng đứng lên. Cô đã quên mất việc Hứa Thế Triết bị Hứa Khắc Bình đánh cho nhừ tử, đây đều là lỗi của cô!

Nhưng Hứa Thế Triết cũng không để ý mà cười nói, "Mọi người hãy nghe con nói, tất cả hẳn đã thấy con thành dạng này rồi! Hôm nay lúc con tan học, con nhìn thấy năm tên vô lại đang trêu chọc nữ sinh trường mình. Cho nên con liền một đánh năm, làm cho tất cả bọn chúng đều phải bỏ chạy. Hình tượng anh hùng cứu mỹ vô cùng đẹp trai! Nữ sinh được con giải cứu kia, vừa kính nể vừa cảm kích con. Cũng may nhà cô ấy có mở phòng khám, cô ấy liền mang con về nhà chữa trị. Mọi người cũng thấy quấn băng rất đẹp đấy chứ!"

Mọi người vừa nghe thế, cũng có hơi buồn cười và có chút lo lắng, nhưng mà cuối cùng cũng không phải chuyện quá xấu. Nên đều bình thường trở lại.

"Con hả! Thật sự thích làm anh hùng!" Bác Hứa không nhịn được nói.

"Chẳng còn cách nào khác, anh hùng không qua ải mỹ nhân mà!"

Kỳ thật lời Hứa Thế Triết nói cũng không phải đều là giả tạo. Hôm nay thật sự là có thiếu nữ dễ thương, bởi vì trong lòng ngưỡng mộ biểu hiện của cậu trên sân vận động, cho nên tự động tìm đến cậu, yêu cầu chữa trị vết thương cho cậu! Ha ha, cuối cùng mục tiêu của cậu cũng đã đạt được, mà sau này cái vai hotboy nổi tiếng nhất trường trung học Thanh Truyền sẽ không lọt khỏi tay cậu. Hơn nữa nếu như anh trai và Vũ Hàn có cái gì đó không đúng, cậu sẽ được dịp thừa lúc bỏ trống mà xen vào, đây chẳng phải là "Tiến có thể công, lui có thể thủ" sao? Ừ . . . Rất đẹp trai.

"Đồ ngốc ạ, mẹ thật không biết nên khen hay nên mắng con đây."

"Mẹ, cứ chờ đến buổi sáng ngày mai đi, cô bé kia sẽ đến nhà của chúng ta thăm con đấy!" Hứa Thế Triết đắc ý dào dạt lên tiếng.

"Oa , làm thế nào hai anh em nhà này đều đột nhiên nói chuyện yêu đương vậy?" Ông nội Giang hỏi.

Bà nội Giang thì cười nói: "Nếu như ta trẻ lại tầm năm mươi tuổi, ta cũng sẽ thích hai anh em nhà này."

"Bà nó ơi, không phải là bà muốn giở trò hồng hạnh vượt tường đấy chứ?" Ông nội Giang mở to hai mắt nhìn.

"Hưm, nói không chừng đó!" Bà nội Giang liếc nhìn mọi người một cái.

Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều phá lên cười. (di*en,danle!quydo.n)Mèo Hoang

***

"Thảm rồi, mình lại sắp tới trễ!"

Thời gian trôi thật nhanh, bảy năm qua đi, Giang Vũ Hàn vẫn không thay đổi thói quen đến trễ, khi có cơ hội thì lại ngủ quên.

Thật vất vả mới gọi được tắc xi, nhưng mà lại gặp đúng dịp tắc đường, nên khi cô xuống xe đã là chín giờ năm phút "Muộn năm phút rồi, không biết có thể bị anh ấy mắng hay không?"

Cô vội vàng xuống xe, nhưng tài xế tắc xi ở sau gọi lại: "Tiểu thư, túi da của cô!"

"Ối, trời ạ, thật xin lỗi!" Cô vội vàng quay lại để nhận túi da của mình.

Cầm lấy túi da, cô lập tức chạy vào phòng chờ chính của đại sảnh sân bay. Dốc hết sức lực, cô muốn chạy tới điểm cuối trong thời gian ngắn nhất. Tiếc rằng, cô luôn lạc đường, hay đụng vào gì đó. Đây cũng lại là một loại thói quen khác.

"Bịch!" Cô lại đụng vào cái gì nữa rồi? Cứng quá đi! Không phải là bức tường chứ?

Cả người cô đều đã ngã đè trên vật thể nào đó, đầu đau muốn chết, xem ra cô đã đụng ngã người khác rồi!

"Thật xin lỗi! Đều là lỗi của tôi." Cô ba chân bốn cẳng mà muốn đứng lên, ngược lại làm cho mọi thứ trong túi rơi hết ra đất, tình hình càng ngày càng gay go.

"Làm cái quỷ gì vậy?" Đối phương mắng một tiếng.

"Chết rồi, thỏi son môi của tôi! ."

Mới rồi cái túi da bị đổ, thỏi son môi rơi xuống ngay ngực người ta. Mà điều bất hạnh là không rơi đến chỗ khác, thỏi son môi màu hồng nhạt liền cứ thế xẹt qua cái áo sơmi trắng của đối phương!

"Thật xin lỗi, tôi lập tức lau cho anh!"

Vũ Hàn cúi đầu, muốn tìm khăn tay từ trong túi, nhưng mà đồ đạc đã sớm rơi lăn đầy đất. Mặc cho cô tìm đông tìm tây, vẫn là không tìm được khăn tay.

"Cô đang tìm cái này sao?"

Vũ Hàn nghe vậy ngẩng đầu nhìn, ồ, quả nhiên đó chính là cái khăn tay màu hồng nhạt của cô!

"Cám ơn, thật sự ngại quá . . ."

Lời của cô chỉ nói một nửa liền không thốt được gì nữa. Bởi vì cho tới bây giờ, cô mới nhìn thấy ngườibị mình va ngã trước mắt là ai. Trời ạ, đó không phải là người cô muốn thấy nhất hay sao?"Khắc Bình!" Vũ Hàn kêu to một tiếng, lập tức giang cả hai tay rúc đầu vào ngực anh. Hứa Khắc Bình phát ra tiếng cười trầm thấp, ôm chặt Vũ Hàn vào trong ngực "Đồ ngốc nhà em này, làm thế nào vẫn va phải người ta khắp nơi chứ? Hơn nữa lại tới trễ, thói quen xấu sửa mãi mà không được."

"Thật xin lỗi mà!"

Vũ Hàn làm nũng với anh, cô chính là chờ suốt bảy năm, mới đợi được cho tới lúc đoàn tụ. Vốn là muốn tạo cho Hứa Khắc Bình một ấn tượng hoàn toàn trưởng thành. Không nghĩ tới cô vẫn cứ như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, thật mất mặt quá!

Hứa Khắc Bình bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ vị hôn thê của mình lên. Anh cũng thu nhặt đồ rơi vãi trên đất, rồi mới ôm lấy gương mặt trái xoan của cô mà ngắm nghía. "Lại đây, để anh nhìn một chút, phải chăng là càng xinh hơn?"

"Đương nhiên, sáng nay Mạnh Hi đã giúp em đánh phấn trang điểm đó!" Vũ Hàn giống như cô bé cần phải được người khác ca ngợi.

Hứa Khắc Bình cúi đầu đặt nụ hôn lên môi cô. "Ở trong lòng anh, em luôn xinh đẹp nhất!"

Trong lòng Vũ Hàn giống như có rất nhiều hoa nở rộ, nhưng cô lại vẫn cố ý bĩu môi mà nói: "Anh xấu lắm, khiến em chờ lâu như vậy."

Kể từ sau khi Khắc Bình tốt nghiệp trung học, anh trúng tuyển một suất học bổng đến đại học ở Mỹ, sau đó lại học tiếp nghiên cứu sinh. Trong bảy năm chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè thì mới có thể trở về thăm Vũ Hàn một chút, để cho cô trông mòn con mắt!

Năm ngoái bọn họ được các trưởng bối chúc phúc, đã đính hôn trước. Cuối cùng bây giờ anh cũng học xong về nước, đã tìm được công việc ở Đài Loan, cũng đến lúc trở về lo chuyện lâu dài đối với Vũ Hàn.

"Thật xin lỗi, để em chờ đợi lâu! Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ bù đắp cho em thật tốt." Hứa Khắc Bình áy náy mà hôn lên mái tóc cô.

"Bù đắp như thế nào?" Cô hỏi đầy hứng thú.

"Lại đây, anh cho em biết." Hứa Khắc Bình lộ ra nụ cười gian tà, ghé sát lỗ tai vị hôn thê nói: "Hiện tại chúng ta đến khách sạn xa hoa nhất, chọn một phòng trăng mật, ở trên giường ba ngày ba đêm. Anh sẽ cho em ăn cơm, giúp em tắm rửa, bởi vì em đã bị anh hành hạ đến không còn sức lực xuống giường." Những lời nói nồng nhiệt to gan này, khiến Vũ Hàn lập tức xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt nói: "Anh thật đáng sợ, anh vẫn không khác gì trước kia, đồ hai mặt!"

Hứa Khắc Bình luôn lấy việc trêu cợt cô ra làm thú vui, ngay cả trong ánh mắt cũng cười, "Không thể khác được, anh đã nhịn lâu, dù thế nào cũng phải thanh toán rõ ràng với em mới được. Buổi tối hôm nay em đừng nghĩ đến việc ngủ." Cô vừa thẹn lại sợ, cũng không biết phải nói gì. Hứa Khắc Bình luôn có các loại phương pháp, có thể làm cho cô không biết theo cái nào. Cô đỏ mặt thở hổn hển."Người ta. . . Người ta không để ý tới anh nữa!" Hứa Khắc Bình ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô "Em không để ý tới lời của anh, anh liền muốn nói cho mọi người, nói em vứt bỏ anh! Như vậy Dụ Tường có thể bắt em khai đao!"

Bởi vì Lâm Mạnh Hi kiên trì muốn cử hành hôn lễ cùng với Vũ Hàn, đáng thương cho Cao Dụ Tường, ngày ngóng đêm trông, đều vẫn không có ngày nghênh đón được Lâm Mạnh Hi. Ngộ nhỡ Vũ Hàn và Hứa Khắc Bình cãi cọ, vậy anh ta cũng đừng nghĩ đến chuyện rước cô nàng về nhà! Cho nên, so vớ bất kỳ ai khác, thì Cao Dụ Tường chính là người quan tâm chuyện tình cảm giữa Vũ Hàn và Hứa Khắc Bình.

"Anh thật đáng ghét!" Vũ Hàn cốc anh một cái.

Hứa Khắc Bình lại coi đó như một lời ca ngợi, "Thế nào? Còn dám không để ý tới anh sao?"

"Hừ, em không để ý tới anh, em muốn đi tìm Thế Triết."

Vũ Hàn chịu sự "Trêu cợt" của anh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng rèn luyện được chút ít năng lực phản kích. Đó chính là làm ra vẻ muốn rời khỏi anh. Phương pháp này lập tức thấy hiệu quả ngay, anh cảm thấy nguy cơ tăng lên, cũng không dám lại "bắt nạt" cô!

Hơn nữa mấy năm qua, mặc dù Hứa Thế Triết thay đổi bạn gái hết người này đến người khác, nhưng cũng rất ân cần đối với bà "chị dâu" tương lai này! Hai ông bà nhà họ Hứa cũng không thèm để ý, tùy đứa nào cưới được Vũ Hàn, chỉ cần sớm cho bọn họ ôm con cháu là tốt lắm rồi, dù sao đều là huyết thống nhà họ Hứa mà!

"Cái gì?" Hứa Khắc Bình nghe xong, sự cảnh giác cao lên, "Tên kia vẫn còn như âm hồn không chịu tiêu tan à?"

"Hừ! thử xem anh làm được gì nào?" Vũ Hàn khẽ khom lưng, liền né tránh đôi tay hơi buộng lỏng ra của Hứa Khắc Bình, rồi giống như con bướm nhỏ bay đi!

"Vũ Hàn!" Hứa Khắc Bình ở sau lưng gọi lớn, lập tức chạy đuổi theo. Anh không thể thiếu được cô bé ngốc này!

***

Bên ngoài là ánh mặt trời trắng loá, còn câu chuyện của Giang Vũ Hàn và Hứa Khắc Bình, đã sắp đến lúc đặc sắc hơn

Toàn Văn Hoàn!