Đôi mắt sắc sảo khẽ nheo lại nhìn vào bản hợp đồng anh vừa đưa cho mình xem, Đông Nghi khẽ cười khinh thường. Cái gì từ việc không được đụng chạm thân thể chuyển thành phải ngủ chung phòng với nhau trong bất kỳ chuyện gì, còn cả khó chịu hay chiến tranh lạnh vẫn phải ở chung một chỗ không được tự ý bỏ đi.
“So với những điều khoản trên của em đưa ra, việc chúng ta ngủ chung với nhau có gì to tát đâu. Cũng đâu phải tôi và em chưa từng ngủ chung với nhau lần nào.”-anh nói như thể tất cả đều là lẽ hiển nhiên không có gì quá đáng, cô cũng nên thông cảm cho tâm trạng của một người chồng đi chứ, có vợ mà bảo không được động chạm gì chỉ để nhìn thôi, Hoàng Phong anh không phải là thầy tu. Hơn nữa bản hợp đồng cũ được viết ra trong tình trạng cô và anh đang giận nhau, nó không được tính.
Đông Nghi thở nhẹ ra đặt bản hợp đồng lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên khuôn mặt điển trai rất ư là thanh thản của anh đang chờ đợi cô đặt bút ký: “Tôi không ký!”
“Chỉ là ngủ chung thôi, em làm gì khó khăn quá vậy?”-ai nghe vào đều nghĩ rằng người đáng thương là Hoàng Phong, một người chồng chỉ có ước mong nhỏ bé và thực tế được ngủ chung với vợ của mình thôi, có gì sai trái ở đây chứ.
Nhìn thấu được suy nghĩ của Hoàng Phong qua đôi mắt như nói hết tâm tư của mình ra, Đông Nghi chỉ ngón tay vào dòng chữ ghi trong bản hợp đồng, giọng không nóng không lạnh đọc lại: “Chỉ được mặt trang phục công sở đi làm, không được mặc những trang phục gợi cảm dù bất kỳ trường hợp nào ngoại trừ ở nhà, tan làm phải về nhà đúng giờ. Nghiêm cấm việc tự tiện gặp đối tác khác giới bàn việc làm ăn vào buổi tối hoặc gặp riêng khi không có anh đi cùng.”
Hoàng Phong nét mặt vẫn rất thản nhiên nhìn cô gật gù: “Đúng rồi, bởi vì em là kiểu người của công việc, tôi rất tôn trọng em nên không can thiệp vào, những điều khoản đó đều là giới hạn cho phép của một người đàn ông với vợ mình thôi.”
Cô bước đến gần anh, mi mắt cong lên nụ cười nhưng hoàn toàn không có ý cười nào bên trong, giọng nói dần lạnh đi khiến người nghe không khỏi sởn tóc gáy: “Anh ghen vừa vừa thôi. Như thế khác nào đem tôi đi nhốt ở trong nhà luôn đi.”
“Nếu được tôi cũng rất muốn làm vậy.”-Hoàng Phong cũng đứng dậy khỏi ghế, từ vị trí thấp hơn, bây giờ dáng người cao lớn của anh đã cao hơn cô gần một cái đầu. Hoàng Phong tiến thêm một bước nhỏ, khuôn mặt anh đang kề sát vào khuôn mặt hơi đỏ vì tức giận của cô, giọng vẫn đều đều lên tiếng: “Là tại vì vợ của tôi có sức hấp dẫn quá lớn, khiến cho tôi không tài nào yên tâm được.”
Đông Nghi nghiêng đầu qua một bên né tránh bàn tay đang vuốt nhẹ lên má mình, anh đừng có vừa nói vừa có hành động nữa được không, làm cô chẳng thấy sự nghiêm túc gì hết. Thực chất trái tim đập rối loạn bên trong lồng ngực khiến cho Đông Nghi không đủ tỉnh táo để phán xét mọi việc được nữa, cô sẽ bị anh xỏ mũi mất.
“A...”-cô vừa định lùi về sau, bàn tay anh đã nhanh hơn kéo lấy eo cố định người cô lại, anh dùng sức nhiều hơn, cơ thể Đông Nghi liền ngã luôn vào lồng ngực săn chắc của anh.
Hoàng Phong hài lòng nhìn biểu cảm bối rối của cô, mỉm cười bông đùa: “Em đó, cơ thể đừng có lúc nào cũng mẫn cảm như vậy, làm tôi lại không chịu được nữa rồi.”
“Tôi nói là không ký cái hợp đồng này, bỏ hết những điều...ưm...”-đôi môi nhỏ nhắn còn chưa kịp nói hết đã bị anh bao phủ bằng đôi môi ấm nóng của mình, hung hăng hôn đến đối phương không thể thở nổi mới luyến tiếc buông tha.
“Anh...”-Đông Nghi ấm ức trừng mắt liếc anh, nhưng nhìn sao ánh mắt ấy vẫn rất xinh đẹp, giống như muốn mời gọi anh tiếp tục cùng cô tiến thêm bước nữa.
Bị anh ngang ngược hôn đến điên dại, Đông Nghi vừa hận vừa ngượng dùng tay định tách khỏi người Hoàng Phong nhưng anh vẫn không chịu cho cô đường lui, bàn tay bên dưới còn đang trượt vào lớp áo mỏng manh tìm đến bầu ngực căng tròn vẫn đang thở hổn hển của cô quậy phá.
“Này... đây là ban ngày đấy...”-Đông Nghi né tránh đôi môi của anh đang định nhắm đến môi mình lần nữa, bờ môi nóng bỏng liền trượt xuống xương đòn gợi cảm của cô cắn nhẹ kích thích, cảm nhận được cơ thể cô như bị điện giựt run nhẹ lên làm cho tâm anh một trận rung động dữ dội, chỉ muốn đè cô xuống ghế làm thịt thôi.
Giọng anh trầm đục thì thầm phả những làn hơi nam tính nóng hổi vào da thịt nhạy cảm của Đông Nghi: “Ai bảo ban ngày không được làm gì? Đây là nhà của chúng ta kia mà...”
“Ân...”-Đông Nghi vô lực ngửa cổ lên khi nhụy hoa trước ngực của cô bị anh kích thích điên cuồng, ngón tay hư hỏng ra sức se se khiến nó dựng đứng lên run rẫy, bên ngực còn lại bị đôi môi anh ngậm chặt ra sức cắn mút, chiếc áo sơ mi trắng lộn xộn bị cởi bung lộ ra bờ vai trắng noãn nà vẫn còn vắt trên người làm cho Đông Nghi trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
“Em đó, lại làm cho bên dưới của tôi chịu không nổi rồi...”