"Lâm Thiên... Lâm Thiên...thì ra là vậy...Haha...Phong Chính...Lâm Chính..." Phong Thiên Lam cười còn khó coi hơn khóc, cả chiếc váy đỏ dính phải máu tươi lại càng trở nên rực rỡ.
Cô còn nhớ, khi mình bốn tuổi. Mẹ cô từng có một người bạn gọi là Ảnh Vu, dì ấy là một ca sĩ nổi tiếng đương thời. Và quan trọng nhất, chồng dì ấy gọi là Lâm Thiên - một nhạc sĩ dương cầm. Bà ta thường gọi chú ấy là Lâm Chính.
Khi đấy, mẹ cô rất thường xuyên ra ngoài, rồi lại uống say trở về, có khi bà mắng cô không phải con ruột bà...cô cứ nghĩ. Có lẽ bà nói nhầm. Nhưng rồi...
Ảnh Vu bị bắt gian tại giường là đi cửa sau, vì sự nhục nhã này... dì ấy bỏ lại con trai một tuổi rồi nhảy lầu tự sát. Sau đó, Lâm Thiên cũng biến mất.
Thì ra, mọi thứ đều do bà ta gây ra... Cô không phải con gái bà ta. Phong Chính cũng vậy. Mọi thứ, chỉ đơn giản là một cuộc trả thù do bà ta tạo ra....