Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 36: Chương 36


Trên bàn, nhân viên nhà hàng đã mang lên đủ loại đồ ăn màu sắc vô cùng hấp dẫn.
Ôn Húc Nhiên rất nhanh đã trở lại chỗ ngồi, thấy không khí có vẻ yên ắng bèn cao hứng cầm lấy chai rượu trắng đắt đỏ, cẩn thận rót vào ly của Hoắc Lãng Triết và Triệu Uyển Dư.
“Để mọi người đợi lâu, Húc Nhiên tôi xin tự phạt một ly!” Nói rồi Ôn Húc Nhiên nâng ly, một hơi uống cạn.
Hoắc Lãng Triết cũng rất phối hợp, có điều môi chỉ chạm vào viền ly, nhìn qua sẽ nghĩ anh đã nhấp rượu nhưng thực chất thì không phải.
“Chúng tôi có món quà nhỏ tặng ngài.” Vừa nói Ôn Húc Nhiên vừa đỡ lấy chiếc hộp được thiết tinh xảo đưa về phía Hoắc Lãng Triết: “Đây là chai rượu vang được nhập khẩu bên pháp.

Mong Hoắc tổng sẽ không chê.”
“Ồ!” Hoắc Lãng Triết đưa tay nhận lấy chai rượu rồi cười một tiếng, nhưng vẻ mặt ánh lên tia lạnh lẽo khó nhận ra.
Ôn Húc Nhiên tiếp thêm mấy ly rượu, cơ bản đã ngà ngà say, bắt đầu bắt chuyện với Hoắc Lãng Triết hết sức rôm rả.
Triệu Uyển Dư trước sau vẫn giữ thái độ trầm mặc, yên lặng dùng bữa, suốt bữa ăn cô không nói lấy một câu.

Nhưng khi cô vừa cầm lấy ly nước bên cạnh, đột nhiên một bàn tay đàn ông vươn ra, vây lấy bàn tay đang cầm chiếc ly của cô...
Triệu Uyển Dư giật mình ngước lên, đúng lúc nhìn vào đôi mắt đen như cười như không của Hoắc Lãng Triết, cô cảm thấy, khoé môi anh xẹt qua ý vị đùa cợt vô cùng sâu xa.
“Chẳng mấy khi có cơ hội gặp mặt, Triệu luật sư cũng nên uống một ly mới đúng, sao có thể chỉ uống nước như vậy?" Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, liền đó một ly rượu trắng đưa tới sát môi cô.
Triệu Uyển Dư khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt liếc về phía Ôn Húc Nhiên, rõ ràng có ý xin cứu nguy.
Ôn Húc Nhiên nhã nhặn cười, đẩy nhẹ ly rượu của Hoắc Lãng Triết ra.
“Hoắc tổng, lại thất lễ với anh rồi.


Uyển Dư cô ấy không biết uống rượu trắng.

Thôi thì để tôi uống thay cô ấy.”
“Vậy đâu có được, ít nhiều cũng nên nể mặt tôi chứ.” Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong, hai mắt ánh lên nét ma mị.

“Rượu này không khác rượu vang là bao.”
“Hoắc tổng, ngài làm khó chúng tôi quá….”
“Nếu đã vậy, uống một chén cũng không sao." Hoắc Lãng Triết đứng lên, đi đến chiếc ghế bên cạnh cô rồi ngồi xuống.

Một tay nâng ly rượu trong suốt, bàn tay kia…
Bàn tay kia vô cùng lớn mật, không chút đếm xỉa điều gì mà sỗ sàng thò xuống gầm bàn, chạm lên đùi cô, ngón tay thon dài không chút sợ sệt, cứ thế lấn tới, rờ rẫm…vô cùng khiêu khích!
Triệu Uyển Dư kinh hãi nhìn Hoắc Lãng Triết, không thể nhịn thêm liền đứng bật dậy, bàn tay khẽ vung lên.
‘Choang...’
Chén rượu trong tay Hoắc Lãng Triết rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Âm thanh đột ngột vang lên trong nháy mắt xé tan bầu không khí đầy hưng phấn…
Hô hấp của Triệu Uyển Dư càng thêm gấp rút, ánh mắt vốn trong veo giờ sáng rực lên đầy vẻ tức giận cùng mâu thuẫn, cơ hồ là phẫn nộ nhìn thẳng vào bộ mặt tươi cười của Hoắc Lãng Triết, bất giác hàm răng nghiến chặt.
Tên khốn Hoắc Lãng Triết, anh ta là đang cố gấy sự với cô?
“Cho dù Triệu luật sư không muốn uống, cũng không cần hất vỡ ly rượu một cách tuyệt tình như vậy!” Ngón tay thon dài của Hoắc Lãng Triết khẽ vuốt ve ly rượu trong tay mình, giọng nói thản nhiên mang theo chút mị hoặc.
“Anh…”
“Uyển Dư…” Ôn Húc Nhiên thấy hành động này của cô quả thật quá thất lễ, anh nhíu mày: “Em hành động như vậy là có ý gì?”
Triệu Uyển Dư mím chặt môi, thất thời không dám lên tiếng.
Hoắc Lãng Triết ngược lại ngồi yên quan sát, như thể đang xem một trò vui.
“Uyển Dư, em lập tức mời rượu xin lỗi Hoắc tổng cho anh!” Ôn Húc Nhiên trừng mắt nhìn cô, bộ mặt anh tuấn đã nhàu nhĩ vì say, không còn bộ dạng bảo vệ cô như vừa rồi mà chỉ vào cô ra lệnh.
“Ôn Húc Nhiên, sao anh lại bắt tôi mời rượu anh ta?”
Ôn Húc Nhiên tức giận nhìn cô.

Trong mắt anh, trước giờ cô luôn là người có quy tắc, làm chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ tới hậu quả trước sau vậy mà hôm nay, trước mặt một nhà đầu tư lớn, cô lại có hành động tuỳ tiện như vậy…
“Uyển Dư, anh là cấp trên của em, đến cả lời nói của cấp trên mà em cũng không coi ra gì?”
“Húc Nhiên, anh biết tôi không phải thế mà.”
“Còn cãi!” Ôn Húc Nhiên tức giận đứng dậy, tay đập mạnh xuống bàn: “Em bây giờ chính là đang không tôn trọng anh!”

“Thôi nào, thôi nào.” Hoắc Lãng Triết thấy trò vui xem chừng đã đủ liền ra vẻ người tốt, nhẹ nhàng cười, “Là tôi không đúng, Triệu luật sư dù sao cũng là phụ nữ, hay xấu hổ cũng phải.”
Một câu hai nghĩa, Triệu Uyển Dư có thể nghe hiểu, nhưng mà…Ôn Húc Nhiên không có nghe hiểu!
“Hoắc tổng, chúng ta ngồi đây là để bàn chuyện làm ăn.

Cô ấy làm vậy là không đúng rồi.” Mặt Ôn Húc Nhiên đã đỏ au vì rượu, những lời nói ra tuy có ý trách móc nhưng thực chất vẫn là bảo vệ cô: “Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi ngài.

Hoắc tổng sẽ không vì chuyện này mà để trong lòng chứ?”
“Tôi đâu nhỏ mọn như vậy.” Vừa nói ánh mắt của Hoắc Lãng Triết vừa nhìn về phía Triệu Uyển Dư, thấy cô trừng mắt nhìn lại mình thì thích thú khẽ cong môi.
—————
Ra khởi nhà hàng, lúc này đã là xế chiều.
Ôn Húc Nhiên say tới lỗi đứng còn không vững, Triệu Uyển Dư vừa muốn đưa tay ra đỡ anh, lại bị Hoắc Lãng Triết ngăn lại.
“Anh bị điên à, anh ấy ngay cả đứng còn không vững.” Triệu Uyển Dư không phục, gạt tay của Hoắc Lãng Triết sang một bên.

Cô không có tâm trạng để ý tới bộ dạng đang hết sức khó coi của Hoắc Lãng Triết mà đỡ lấy Ôn Húc Nhiên.
Ôn Húc Nhiên nửa tỉnh nửa mơ, cả người đổ rạp vào Triệu Uyển Dư, mơ hồ lên tiếng: “Uyển Dư, anh không sao.”
“Người anh nồng nặc mùi rượu như vày còn nói không sao?”
“Không sao!” Ôn Húc Nhiên cương quyết lắc đầu, ôm lấy bả vai cô, cười cười nói: “Anh có thể đưa em về.

Nào! Chúng ta về….thôi!”
Triệu Uyển Dư bất lực nhìn Ôn Húc Nhiền, vừa định lên tiếng thì cả người Ôn Húc Nhiên đã bị Hoắc Lãng Triết kéo ra.

Ngay sau đó một chiếc taxi dừng lại trước mặt họ.
Hoắc Lãng Triết không nói lời nào, trực tiếp đem Ôn Húc Nhiên đang say mềm tống vào xe.

“Nhà anh ta ở đâu?” Hoắc Lãng Triết khó chịu quay ra nhìn Triệu Uyển Dư.
Triệu Uyển Dư kinh ngạc nhìn Hoắc Lãng Triết, vẻ mặt lúc này của anh cô chưa từng thấy qua….Nói sao nhỉ…thật giống như ăn phải một hũ giấm chua!
Triệu Uyển Dư vô thức đọc địa chỉ như một cái máy.

Hoắc Lãng Triết nghe xong liền quay lại nói với tài xế taxi: “Nghe rõ chưa, đưa anh ta lên tận nhà.”
Nói rồi Hoắc Lãng Triết lôi ra một xấp tiền trước con mắt đầy kinh ngạc của người tài xế.

“Khỏi thối!”
Tài xế xe không nén được vui sướng mà cười ngoác cả miệng, sủng nịnh đáp: “Đại gia cứ yên tâm, tôi sẽ đưa cậu ta vào tận giường!”
Nói xong liền cho xe rời đi.
Chứng khiến một màn hành động này của Hoắc Lãng Triết, Triệu Uyển Dư không khỏi ngơ ra.
Anh ta không phải là quá hào phóng rồi sao? Chỗ đó ít nhất cũng phải tới nghìn tệ!
“Còn không mau vào xe!” Hoắc Lãng Triết chẳng biết đã vào trong xe từ lúc nào, thấy cô cứ chôn chân đứng một chỗ thì cau mày lên tiếng.
Triệu Uyển Dư tuy không đáp nhưng vẫn mở cửa bước lên xe.
Có chút không vừa ý mà liếc nhìn Hoắc Lãng Triết.
Thái độ này là sao? Quay ngoắt 360 độ!.