Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 21: Chương 21


Tan làm….
Triệu Uyển Dư không biết mình đã tới Hoắc thị bằng cách nào.

Càng không ngờ tới khi cô đến đây, căn phòng lại trống rỗng.
Triệu Uyển Dư rốt cục chịu không nổi.

Một hồi lâu sau đó, ngón tay của cô bỗng liên tục run rẩy, toàn thân cũng run rẩy mà ngay cả trái tim cũng run lên từng hồi.
Cô đem thân thể đau nhức lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, cũng không có cách nào kìm chế nỗi bi thương đang dâng lên trong lòng.

Cô dựa cánh tay vào thành ghế, đem gương mặt sớm đã tái nhợt vùi xuống cánh tay của mình.
Triệu Uyển Dư không khóc.

Cô không giống như những phụ nữ khác, sau khi thất thân chỉ biết bất lực kêu khóc.

Cô biết rất rõ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, biết được bản thân đã buông bỏ cảnh giác như thế nào, mà Hoắc Lãng Triết chỉ là từng bước, từng bước đem lý trí của cô bỏ đi.
Đổ lỗi do rượu, chỉ là lời lẽ biện minh hết sức nực cười do cô dựng lên mà thôi.
Tối hôm qua, cô thật không cách nào chống lại sự cám dỗ của anh.

Thế nên cả một đêm dài giống như một tờ giấy trắng bị anh từ từ khai phá, dẫn dắt, một lần lại một lần chìm vào cơn khoái lạc cực hạn.

Cô không hận anh, cô hận nhất chính là bản thân mình!
Nước mắt vừa chớm trong hốc mắt, đã bị Triệu Uyển Dư cứng rắn nuốt trở vào.

Cô có tư cách gì để khóc đây? Tối qua chẳng phải cô cũng vô cùng chìm đắm trong cảm giác mê muội do Hoắc Lãng Triết mang tới sao?
Triệu Uyển Dư ôm đầu, đây là báo ứng sao? Là báo ứng do cô gây ra sao?
Không sai, là cô đã tự mình kí bản hợp đồng kia, cũng tự mình cô tìm tới Hoắc Lãng Triết.
Móng tay Triệu Uyển Dư cơ hồ sắp xuyên thấu lòng bàn tay.

Một nỗi đau đớn kịch liệt truyền khắp lục phủ ngũ tạng, ngay cả xương cốt cũng thấy đau nhức, cảm giác như tê tâm liệt phế…Càng lúc cô càng chìm sâu vào nỗi đau đớn cùng tuyệt vọng.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Nên làm cái gì bây giờ...
Phải làm sao mới thoả đáng đây?
Khi ánh trăng nhẹ nhàng buông xuống bên cửa sổ sát đất, Triệu Uyển Dư bất giác choàng tỉnh.

Ánh mắt mông lung nhìn xung quanh.

Đây là phòng làm việc của Hoắc Lãng Triết, mà cô không biết vì cái gì lại ngủ thiếp đi.
Nhưng….cô đã ngủ bao lâu rồi mà bên ngoài lại tối như vậy? Có lẽ cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Nhưng mà….
Cô còn nhớ rõ mình không có nằm trên sofa, vậy mà giờ này cô lại hoàn toàn nằm trên đó…
Cúi đầu nhìn lại, trên người không biết từ khi nào đã có thêm một cái áo khoác nam giới.
Chất liệu vải cao cấp, thiết kế vô cùng tỉ mỉ, từng đường may tinh tế, còn có mùi trầm hương thoang thoảng quen thuộc…
Triệu Uyển Dư hoàn toàn tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía bàn làm việc….
Quả nhiên, ngồi ở đó là người mà cả ngày nay cô nghĩ tới.

Hoắc Lãng Triết lúc này ngồi trên ghế, trên người mặc chiếc áo sơ mi, anh không đeo cà vạt, nút cổ áo khẽ mở ra để lộ khuôn ngực vạm vỡ cùng cảm giác lồng ngực rắn chắc...
Tâm tư Triệu Uyển Dư lúc này lại nổi lên một hồi cuồng loạn.

Nhìn thấy anh, bất giác trong đầu cô lại hiện lên hết thảy chuyện đêm qua.

Người đàn ông đang ngồi ở kia chính là người đã khiến cô hết lần này tới lần khác đắm chìm trong hoan ái, mệt mỏi tới mức ngất đi lúc nào không hay.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc chi phối suy nghĩ của cô, thân thể cao lớn của anh cùng thân thể của cô, từng cơ bắp như căng ra, làn da màu đồng mê người…
Khí chất mạnh mẽ nam tính bao trùm toàn bộ thân thể cao lớn, toả ra một vẻ quyết đoán cùng một sự hấp dẫn trí mạng…

Trời ơi!
Cô đang suy nghĩ cái gì thế này?
Triệu Uyển Dư….cô thật sự đã điên thật rồi!
Bên bàn làm việc, dường như Hoắc Lãng Triết đang rất nghiêm túc xử lý tài liệu.

Từ hàng lông mày khẽ nhíu lại của anh có thể dễ dàng nhận ra điều đó.

Anh không hề phát hiện ra cô đã tỉnh giấc.
Đem áo khoác của anh gấp lại cẩn thận, tận đáy lòng có chút không được tự nhiên.

Cô thật không muốn đối mặt với Hoắc Lãng Triết, lại không biết anh trở về tập đoàn từ khi nào, đắp áo cho cô từ bao giờ.

Nhìn qua thời gian, bây giờ là 9 giờ tối rồi, cô đã ngủ lâu như vậy, anh không thể… không thể nào để cô tuỳ ý ngủ lâu vậy chứ?
Suy nghĩ hồi lâu, Triệu Uyển Dư vẫn có chút khó khăn đứng dậy, sửa sang lại y phục trên người,
Cô cố gắng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như thể trước giờ chưa từng phát sinh chuyện gì.
“Sao anh không gọi tôi dậy?” Triệu Uyển Dư bình thản hỏi.
Hoắc Lãng ngẩng đầu lên, anh đem tài liệu trong tay để xuống, chăm chú nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên như thể đang cười, đáy mắt cũng hàm chứa ý vô cùng vui vẻ.
Triệu Uyển Dư vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em tỉnh rồi?" Một câu đơn giản như vậy từ miệng Hoắc Lãng Triết thoát ra lại có quá nhiều ý vị sâu xa, có chút lãng mạn, lại có chút mờ ám của người đàn ông sau khi được thoả mãn… Những lời này rơi vào tai cô, tạo nên một cảm giác…vô cùng ái muội.
“Hoắc Lãng Triết, anh gọi tôi tới là có việc gì?” Cô vẫn hệt như lúc trước, dùng giọng điệu bình thản nhất lên tiếng, tỏ rõ thái độ xa cách.
Triệu Uyển Dư quá rõ sự thay đổi trong lòng mình.

Lúc sáng nay, khi không cách nào đối mặt với anh, cô đã biết tâm trạng mình có sự biến đổi rõ rệt.


Khi nhìn thấy anh ngồi trên ghế làm việc, cô có thể nghe rõ nhịp tim mình đập rộn ràng.

Cô biết rõ, xảy ra chuyện đêm qua, bản thân cho dù là mặt tâm lý hay sinh lý cũng đã lặng lẽ biến đổi.

Cùng với anh, phát sinh một mối quan hệ mập mờ không cách nào giải thích.
Cho nên, việc cô muốn đè nén tâm lý này là vô cùng bình thường, không thể để nó có cơ hội phát triển.
Hoắc Lãng Triết thấy dáng vẻ dửng dưng lạnh băng của cô khác hoàn toàn với lúc sáng, ngược lại không hề có chút tức giận, chỉ là nhìn cô hồi lâu, khẽ nhếch môi cười.
“Trong lúc em nghỉ ngơi, công việc trước đó muốn em làm đã giao cho trợ lý Tư xử lý rồi.”
Vậy sao còn kêu cô tới, chi bằng ngay từ đầu giao cho trợ lý Tư, không phải sẽ nhanh gọn hơn sao?
Triệu Uyển Dư cố gắng tránh đi ánh mắt của anh, cưỡng chế đè nén cảm giác lúng túng trong lòng, vẻ mặt dửng dưng, không buồn nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
“Vậy nếu không còn việc gì, tôi về trước đây.”
Triệu Uyển Dư thực không biết mình đã đi ra như thế nào nữa.

Cô không cách nào coi như chưa có chuyện gì phát sinh, không thể tự lừa dối mình.

Cô đã cùng Hoắc Lãng Triết xảy ra quan hệ, giờ lại mất tự chủ mà nhớ đến sự cám dỗ của anh đêm qua….
Trời ạ...
Cho nên, cô phải lập tức rời khỏi nơi này, ít nhất phải lập tức tránh khỏi Hoắc Lãng Triết!.