Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 52

Mạch Khê vốn đã vô cùng bất an, lại còn bị nằm gọn trong vòm ngực cứng rắn của ai đó, cô cảm thấy như thể mình sắp bị đánh úp đến nơi——

Kỳ thực cô rất muốn thanh minh, rằng mình không hề cố ý đánh vỡ khung ảnh, nhưng chẳng hiểu sao lời nói đã đến bên miệng rồi lại chẳng thốt ra được chữ nào. Nhất là ánh mắt lạnh băng của cha nuôi vẫn đang nhìn cô chăm chăm, khiến từ ngữ cứ thế mà chui tọt trở lại.

“Tôi——” Môi Mạch Khê khẽ run rẩy, Lôi Dận chưa đợi cô nói xong đã nhanh chóng cầm bàn tay chảy máu lên xem xét, lông mày nhíu lại. Hắn ấn cô ngồi xuống chiếc sô pha rồi không nói không rằng, tiến thẳng về phía bàn làm việc.

“Cha nuôi——”

“Ngồi xuống!” Giọng Lôi Dận không có chút hơi ấm nào, dễ dàng đánh gục mọi nỗ lực của Mạch Khê trong việc hoàn thiện câu nói.

Mạch Khê cứ thấp thỏm không yên, một lần nữa lại bị bắt ngồi xuống. Xét tình hình thì cô hoàn toàn đuối lý, không thể chối cãi vào đâu được: ra vào phòng làm việc của hắn mà chưa được cho phép, đã thế còn đánh vỡ đồ…Thảm thật rồi! Thấy hắn đi qua những mảnh vỡ, tim cô chỉ muốn nhảy ra ngoài.

Khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thân hình bé nhỏ tưởng chừng sắp nghênh chiến với một trận mưa gió bão bùng, thì lại chỉ thấy Lôi Dận trực tiếp lấy đồ từ hộp cứu thương, bước qua vô số mảnh vỡ, xoay người tiến về phía cô.

Mạch Khê sửng sốt.

Làm sao lại có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy? Vậy mà ai đó lại còn làm ngơ trước vẻ mặt kinh ngạc của cô, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh rồi mở hộp cứu thương ra, kéo bàn tay nhỏ bé về phía mình——

“Cha nuôi, việc này tôi tự làm được.” Mạch Khê vẫn còn hơi sợ sệt, tự hỏi trong lòng: “Lẽ nào ông ta lại muốn xử lý miệng vết thương giúp mình? Kỳ lạ——”

Cuối cùng gương mặt Lôi Dận đã để lộ ra chút xúc cảm, nhưng cũng chỉ là một tia không vui thoáng hiện trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngốc đến mức điển hình như em thì làm được gì?”

Hình thức thì rõ ràng là câu hỏi rồi, mà sao lúc nào cũng mang tính chất khẳng định thế? Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thoáng ửng hồng, để mặc Lôi Dận kéo tay mình. Không rõ vì sao, khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt hắn thì lại như có dòng điện chạy khắp toàn thân. Dòng điện tê tê khẽ lướt qua tim cô, khiến nó cơ hồ run lên một chút.

Nhìn lướt qua ngón tay đang chảy máu của cô, đáy mắt Lôi Dận thoáng ẩn thoáng hiện chút dao động mơ hồ, rồi lại liếc mắt về phía cô.

“Mảnh vỡ bây giờ đã chui vào ngón tay, nên sẽ hơi đau. Kiên nhẫn một chút.” Giọng nói hắn vẫn vậy, bình tĩnh như thường, nhưng trong đó lại thoáng hiển hiện một điều gì đó——thân thiết!

Mạch Khê chỉ biết gật gật đầu, nhìn hắn lôi ra một loạt những thứ lỉnh kỉnh: dung dịch oxy già, một cái nhíp, thuốc giảm đau,…Theo bản năng, cô nuốt nước bọt đến “ực” một cái.

“Sợ à?” Lôi Dận xem ra đã nhìn thấu tâm tư cô nên chỉ ngẩng đầu, liếc mắt một cái, khóe môi hình như còn hơi giật.

“Không.” Gương mặt Mạch Khê hiện lên vẻ quật cường, miệng thì nói thế nhưng tay đau đến đứt ruột, nhìn tay cô như vậy mà còn dám kêu không đau.

Lôi Dận cũng chẳng thèm hỏi lại, thản nhiên xử lý những vết thương trên ngón tay của cô trước, rồi dùng nhíp từ từ gắp mảnh vỡ ra. Toàn bộ quá trình đều được thực hiện rất cẩn thận, động tác nhẹ nhàng từ tốn, cứ như thể đang bảo vệ cho báu vật vô cùng quý giá.

Ánh sáng màu vàng của đèn tường hắt lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhẹ nhàng bao phủ ngũ quan như được chạm khắc bằng đá cẩm thạch ấy. Trông hắn khi chăm sóc cho ngón tay của cô thật nghiêm túc, thật chuyên chú…Lúc đó, con ngươi hắn không lạnh lẽo như thường nữa, mà lại có vẻ gì đó rất lạ, khiến cô nhìn mà không hiểu…Hình như, đó là một chút dịu dàng…

Hắn đáng lẽ ra phải vô cùng tức giận mới phải, sao lại băng bó vết thương giúp cô mà không chút phàn nàn thế này? Cô, hẳn là hoa mắt chóng mặt, dẫn đến trạng thái không tỉnh táo mất rồi. Nhưng rõ ràng là trong chốc lát, hắn đã chuẩn bị đâu ra đấy, xem xét vết thương cho cô mà.

Có một điều mà Mạch Khê cũng không thể phủ nhận, nhìn hắn thế này khiến cô như trúng phải bùa, nên mới có cảm giác mê ly khó tả. Từng cử động của hắn: giơ tay này, nhấc chân kia đều khiến lòng cô khẽ khàng xao động, tựa như bọt nước giữa tâm hồ, gợn sóng, rất nhẹ…

Việc hắn chuyên tâm làm việc cũng không ảnh hưởng dù một phần nhỏ đến sự uy nghiêm vốn có. Hắn vẫn thế, cao cao tự tại, trên cả nghìn người. Dáng vẻ bây giờ lại giống như đang vỗ về, âu yếm người phụ nữ bé bỏng của mình…

Từ từ——Dừng lại——Dừng lại ngay lập tức——

Đầu Mạch Khê nổ đến “ Đoàng!” một cái. Ma xui quỷ khiến, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?——Trời đất——

“A!” Vết thương ở ngón tay đau nhức khiến cô không nhịn được mà kêu lên, đồng thời cũng kéo cô quay trở về thực tại, mắt đã thoáng có chút lệ.

“Sẽ đau một chút, do mảnh vỡ đâm vào có hơi sâu, nhưng vẫn phải dùng thuốc sát trùng, nếu không sẽ viêm nhiễm.”

Giọng Lôi Dận trầm thấp, ngẩng đầu lên lại thấy đáy mắt cô lấp lánh nước, xen lẫn chút bối rối, ngón tay cũng bất giác hơi run lên.

“Tôi biết..” Mạch Khê cắn cắn miệng, tỏ vẻ không thoải mái, cũng vì vết thương tuy nhỏ nhưng rất nhiều. Cánh môi dưới còn lưu lại cả vết răng, thuốc sát trùng khiến miệng vết thương có cảm giác nhoi nhói, chạm nhẹ cũng thấy đau.

Thấy bộ dạng nín nhịn của cô, đáy mắt Lôi Dận cũng thoáng lộ tia đau xót. Hắn xoa xoa đầu cô, bàn tay đó rất to, rất nhẹ nhàng; giọng hắn cũng trầm hơn nhiều.

“Tốt lắm, chịu một chút nữa thôi, sắp xong rồi. ”

Lời nói như đang dỗ dành trẻ con, vừa ấm áp, vừa mang đến cảm giác an toàn. Mạch Khê sững sờ, ngẩn người một lúc lâu.

Cô cảm nhận được ngón tay đang rất nhẹ nhàng của hắn bỗng run lên, sau đó lại dè dặt hơn, cẩn thận hơn.

Nhưng, có phải là vì cô?

Còn nữa, vừa nãy giọng nói của hắn rất dịu dàng, như đang xoa dịu nỗi đau của cô.

Lẽ nào, cũng là vì cô?

Thực tình, có phải là cô đang nằm mơ giữa ban ngày không??

Trong một khắc, trái tim Mạch Khê chợt lỗi nhịp.

Rốt cuộc Lôi Dận cũng xử lý xong vết thương ở mấy ngón tay cô, băng gạc cẩn thận rồi mới ngẩng đầu lên, nói:

“Nếu em muốn tiêm phòng uốn ván, tôi sẽ mời bác sĩ tư nhân đến.”

Hắn, đang vô cùng bận rộn trong việc tận lực xua tan những ý nghĩ khác thường. Nghĩ thử xem, một con người tàn nhẫn như hắn, tuổi còn trẻ đã chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc đổ máu. Năm đó, khi ra tay tẩy trừ tổ chức xã hội đen, đến một cái nháy mắt hắn cũng không có, sát khí trên người thậm chí khiến cả tử thần cũng phải chùn bước. Đây cũng chính là nguyên nhân, lý do vì sao trong giới Mafia, không ai muốn đắc tội với tổ chức Ảnh.

Vậy mà——

oOo

——Vào cái đêm chết tiệt này, đối diện với sự to gan của cô, mà hắn không có cách nào giận dữ. Nhìn những ngón tay đang chảy máu của cô, mà hắn không có cách nào khiến cho ngực thôi đau nhói.

Loại cảm giác này, hắn đã không có bao lâu rồi?

Càng vớ vẩn hơn nữa, là trong lúc băng bó cho cô, hắn đã sơ ý làm cô đau. Nhìn thấy đôi mắt như sắp khóc đấy, tay hắn lại còn khẽ run run.

Quả là nực cười. Tay hắn đã gây nên bao nhiêu thương tích, giết bao nhiêu mạng người, dính bao nhiêu máu, vậy mà chỉ có băng bó cho nhóc con ngốc nghếch kia thôi cũng run?

Thật không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được——

Mạch Khê đương nhiên làm sao biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy hắn nói vậy thì lắc đầu nguầy nguậy.

“Không, không, tôi không cần tiêm.”

Lôi Dận đáng ghét rõ ràng vẫn đang nghĩ ở đâu đâu, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của cô nên trực tiếp gọi điện thoại, ra lệnh ngắn gọn, súc tích vô cùng:

“Hàn Á, gọi bác sĩ tư, ngay lập tức.”

Khuôn mặt Mạch Khê rất nhanh chóng trở nên trắng bệch, bàn tay mảnh mai khẽ run lên. Thề có trời chứng giám là cô sợ tiêm, vô cùng sợ tiêm. Từ nhỏ đến lớn cô ghét nhất là bị tiêm, nói quá lên là thà chết còn hơn tiêm.

“Nghe lời đi! Miệng vết thương sơ cứu đơn giản như vậy làm sao giải quyết dứt điểm được?” Câu nói này nghe thì giống như mệnh lệnh được ban ra, không có chút dịu dàng khuyên bảo nào cả.

Mạch Khê bất chấp, vẫn ra sức lắc đầu. Cô luôn sợ kim tiêm, luôn luôn, mặc hắn có lời ngon tiếng ngọt thế nào cũng không để ý.

Thấy thế, Lôi Dận bất đắc dĩ thở dài rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về hai bờ vai, “ Ngoan ngoãn nghe lời nào.”Năm chữ, đơn giản là vậy mà lại như câu thần chú đầy ma lực lọt qua tai, khiến lòng cô trong một lát bỗng được trấn an.

Làm thế nào mà trong một đêm, không khí đã ám muội giờ còn thêm cả quái dị, nói chung là không thể lý giải. Tóm lại, là Mạch Khê ngày càng không hiểu nổi người đàn ông này. Đáng lẽ ra, hắn phải giận dữ mới đúng chứ?

Nhưng hắn, không những băng bó vết thương giúp cô, mà bây giờ lại còn gọi cả bác sĩ riêng đến nữa.

Tiêm——

Bị tiêm——

Quên hết mọi sự trên đời, Mạch Khê ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lôi Dận, ngẩng gương mặt đáng thương nhìn hắn, miệng cầu xin:

“Nhưng, nhưng tôi uống thuốc là được mà. Uống thuốc sẽ không cần tiêm nữa, có phải không?”

Mắt cô sáng lấp lánh hệt một dòng suối nhỏ, khiến thứ gì đó bên ngực trái Lôi Dận khẽ đập loạn. Hắn chau mày, nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường, cố gắng nói bằng giọng đều đều:

“Không được, nhất định phải tiêm.”

“Nhưng mà, nhưng mà——”

Mạch Khê nhìn mấy ngón tay đã được băng cẩn thận, rồi giơ lên trước mặt cho hắn xem: “Như thế này là tốt lắm rồi, không cần tiêm nữa.” Giọng cô vô cùng đáng yêu, lại có chút nũng nịu, dáng vẻ như cô gái nhỏ bướng bỉnh không chịu nghe lời.

Lôi Dận là đàn ông. Mà thực sự là một gã đàn ông nguyên chất vô cùng, không hơn không kém. Thử hỏi phải đối mặt với cái người đang làm nũng như thế này, trong lòng làm sao yên?

“Xử lý như thế này là đơn giản nhất rồi, ngón tay em bị đâm rất nhiều mảnh nhỏ, khả năng bị uốn ván rất cao.” Hắn nói rất nhẹ, âm thanh có chút không vui, còn có chút không kiên nhẫn.

Mạch Khê nghe vậy bĩu môi, ánh mắt cô lại lạc nơi những mảnh vỡ gần đấy. Nghĩ lại thấy áy náy, cô lại cắn môi, nhìn Lôi Dận nói:

“Cha nuôi, thực xin lỗi.”

Lôi Dận quay đầu lại, lướt qua ánh mắt cô rồi nhìn thẳng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn, bình thản mở miệng:

“Lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên em nói ba tiếng đó thật lòng.”

Cô hạ mắt xuống, hơi cuộn mình, giấu chân dưới váy ngủ trắng muốt. Do Lôi Dận nhìn từ trên cao xuống, nên dễ dàng thu vào tầm mắt khe rãnh như ẩn như hiện trước ngực cô. Trên đó, hắn còn nhìn rõ cả dấu vết mình lưu lại——

Nhất là cô con gái này còn đang ôm khư khư lấy cánh tay hắn, mà chất liệu vải lại mỏng, khiến Lôi Dận dễ dàng cảm nhận được cái gì đó rất mềm mại, lại có chút man mát.

Yết hầu hắn hạ lên hạ xuống, ánh mắt mỗi lúc một sâu——

Trong một lát, không khí bỗng yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng mưa là vẫn rơi đều. Bên ngoài khung cửa sổ trắng là tòa thành Bạc Tuyết, đứng hiên ngang bất chấp mưa gió.

Mạch Khê ngẩng đầu lên, phát hiện ra cha nuôi đang nhìn mình không chớp mắt thì giật thót, nhanh chóng hạ mắt xuống, nhìn qua chỗ khác. Nhưng chỉ cần một cái liếc thôi, cô cũng nhận ra ánh mắt sâu thẳm của hắn, ánh mắt vô cùng quen thuộc, nhưng lại mang vẻ gì rất lạ…

Tình yêu ư?

Vớ vẩn, cô không cần cái đó.

Dường như cảm thấy mình đang hành động có phần quá mức, Mạch Khê cẩn thận định nới tay ra, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng hắn:

“Buông tay à? Em cứ thử làm xem.”

Hoảng sợ, cô lại vội vàng ôm sát lấy cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì thế mà áp vào lồng ngực rộng lớn. Mạch Khê cũng thật là thông minh, tuyệt đối không cố ý chọc tức hắn. Nguyên nhân là lần này lỗi rõ ràng thuộc về cô, người gây chuyện lại là cô, giờ còn có gan đi chọc giận hắn sao? Thật không biết hậu quả sẽ khôn lường đến mức nào.

Lôi Dận thấy cô ngoan ngoãn ở trong lòng thì khẽ nhấc cằm lên, gương mặt lộ rõ ý cười cùng thỏa mãn, tràn đến tận đáy mắt. Hắn nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy cô. Trên người cô luôn mang mùi hương rất đặc trưng, dịu nhẹ nhưng thơm ngát, hoàn toàn khác biệt so với hương nước hoa nồng nàn của những người phụ nữ khác. Hít hà hương thơm này khiến Lôi Dận như đang ở giữa thiên nhiên, suy nghĩ cũng trở nên bình yên.

Hắn thì đang hưởng thụ sự an tĩnh, còn lòng Mạch Khê thì đang rối như tơ vò. Đây là lần đầu tiên, cô ở trong lòng hắn mà cảm thấy yên tĩnh đến vậy. Bên tai là tiếng tim đập đều đặn của Lôi Dận, mà tim cô lại vô thức nhảy loạn mãi không thôi——

Thế này là thế nào? Làm sao trong ngực hắn lại có thế ấm áp, an toàn thế được? Người đàn ông này cũng có lúc không nguy hiểm hay sao?

Cô phải rời xa, rời thật xa hắn mới đúng. Nhưng đáng tiếc, giây phút này khi bị hơi thở hắn vây quanh, cô lại không có cách nào khiến bản thân mình rời khỏi…

oOo

Tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, đánh tan bầu không khí yên tĩnh. Mạch Khê hơi ngẩng đầu lên, cánh tay Lôi Dận bên hông cô chợt nới ra, cô chỉ nghe thấy tiếng hắn nói:

“Vào đi!”

Là quản gia Hàn Á, cùng với bác sĩ tư nhân.

“Lôi tiên sinh, bác sĩ tư đã đến rồi.”

Quản gia hơi hạ thấp người nói, ánh mắt trìu mến nhìn Mạch Khê. Ông thấy kể ra cũng lạ, nửa đêm nửa hôm thế này, Lôi tiên sinh lại muốn mời bác sĩ riêng đến, lẽ nào có ai bị bệnh? Hơn nữa, không khí còn có phần gượng gạo không thoải mái, Hàn Á nghĩ mãi nhưng cũng không ra, chỉ đứng im không nói gì.

Bác sĩ riêng là một người phụ nữ, kể từ sau sinh nhật thứ mười tám của Mạch Khê, ai đó rất đáng ghét liền mau chóng thay toàn bộ bác sĩ riêng trong gia đình, bởi lẽ họ đều là đàn ông.

“Hàn Á, ông lui ra ngoài được rồi.” Lôi Dận nói, chỉ nhìn lướt qua cô bác sĩ:

“Lại đây. Ngón tay của cô ấy bị thương.”

“Vâng, tôi sẽ xem giúp tiểu thư Mạch Khê.”

Vị bác sĩ trên mặt có thoáng sắc hồng, lần nào nhìn thấy Lôi Dận cũng tim đập tay run. Cô làm việc ở đây cũng được một thời gian, nhưng cũng chỉ biết đến gương mặt lạnh lùng của nam chủ nhân tòa thành Bạc Tuyết, hoàn toàn đối lập với tiểu thư Mạch Khê, hồn nhiên hoạt bát.

Chỉ có điều đến giờ cô vẫn không hiểu rõ một điểm, đấy chính là quan hệ của hai người này. Người làm trong tòa thành ai cũng bảo họ là cha nuôi – con gái, nhưng ai thử đặt mình vào tình huống của cô, thì sẽ nhận thấy quan hệ trên không hẳn là chính xác cho lắm. Hành động mờ ám như vậy, dĩ nhiên sẽ gây hiểu lầm. Cô thực chưa thấy cái kiểu cha con nào mà lại như vậy, vô cùng khó hiểu! Hơn nữa, cô tiểu thư này có bị thương một chút ở ngón tay mà đêm hôm cũng gọi cô tới. Thế cũng đủ hiểu người đàn ông này đang lo lắng đến thế nào.

Bác sĩ vừa mới giơ kim tiêm lên, Mạch Khê đã trợn mắt kêu to, nhanh chóng chui tọt vào lòng Lôi Dận, hai cánh tay run rẩy.

“Tôi, tôi sợ lắm…Tôi không cần tiêm.”

Thấy vậy cô bác sĩ cũng ngại, cũng không dám tùy tiện mà lùi vài bước.

Lôi Dận nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ôn tồn trấn an:

“Chỉ là tiêm phòng uốn ván thôi, sẽ không đau. Nghe lời đi nào, được không?”

Tiếng khóc của Mạch Khê nho nhỏ, cô vẫn chôn mặt trong lồng ngực hắn, rầu rĩ gật đầu.

Lôi Dận cười, hết sức mờ ám. Hắn ôm lấy thắt lưng cô rồi nhẹ nhàng kéo váy ngủ lên, lộ ra cặp mông mềm mại.

Cô bác sĩ đứng bên cạnh kinh sợ cực độ, hai mắt trợn lên, xém tí nữa là xỉu.

Thứ nhất, nếu quan hệ giữa bọn họ là cha con, làm sao người làm cha như hắn lại có thế hành động như thế này? Thậm chí còn vô cùng thản nhiên cởi quần lót của cô ra, động tác nhẹ nhàng như đối với người yêu vậy.

Thứ hai, chính là dấu vết trên người tiểu thư Mạch Khê——

Váy ngủ được kéo lên, cô không khó để nhìn thấy dấu vết giữa hai chân Mạch Khê…Đương nhiên, đó chính là dấu hôn, không thể nào sai được!

Là người từng trải, cô tự nhiên phải biết dấu hôn này có ý nghĩa gì——

Trời đất, làm sao có thể như vậy?

Cô quay đầu nhìn hắn, thấy hắn không hề có biểu hiện gì chứng tỏ sự ngạc nhiên hay khiếp sợ. Chắc hẳn hắn đã biết từ trước rồi, nếu như vậy, như vây là…Lẽ nào chính hắn lại là…

Vị bác sĩ này thực sự không có khả năng tưởng tượng tiếp nữa, nếu nghĩ thêm, cô không chắc mình còn giữ được trạng thái tỉnh táo.

Thấy cô cứ đứng đực ở đó, Lôi Dận hỏi, có chút khó chịu:

“Sao còn không tiêm đi?”

“A, thật xin lỗi, xin lỗi tiên sinh.” Cô nhanh chóng tiến lên.

Mũi kim mới chạm nhẹ mà Mạch Khê đã run rẩy, Lôi Dận lại nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.

Trong nháy mắt kim tiêm đã cắm sâu vào, Mạch Khê rút cuộc cũng không nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng.

“Nhẹ một chút.” Lôi Dận hơi chau mày, lạnh lùng ra lệnh.

Nữ bác sĩ gật đầu liên tục, chậm rãi đẩy kim tiêm vào, vẫn nghe thấy tiếng khóc của Mạch Khê.

“Tốt lắm, ngoan nào, không được khóc.” Lôi Dận nhỏ giọng nói bên tai cô, nghe như đang dỗ trẻ con.

Nước mắt Mạch Khê theo khóe mắt chảy xuống, toàn thân cứng ngắc. Lôi Dận cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, hôn lên cả từng giọt nước mắt——

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ biết cách an ủi người khác——

Người còn lại cảm thấy vô cùng choáng váng, càng thêm khẳng định lại quan hệ của hai người này. Bảo đây là hai cha con, có quỷ mới tin. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là họ đang làm cái gì. Biểu hiện đau lòng của người đàn ông này dành cho tiểu thư Mạch Khê hoàn toàn là của người đang yêu.

Một màn kinh tâm động phách người ta cũng xong xuôi cả rồi, Mạch Khê vẫn không ngừng khóc, vừa chỉnh sửa váy xống vừa nuốt khan.

“Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê đang——” Vị bác sĩ có chút lo lắng, sợ chọc giận Lôi Dận.

Hắn lại tự tay lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn, lem luốc cho cô. Ánh mắt dịu dàng đến thế mà vừa chuyển qua cô bác sĩ đã lạnh như băng:

“Con gái tôi rất nhát gan, từ bé đã không thích tiêm.”

“Hả?”

Cô bác sĩ bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ thầm nghĩ: “Con gái tôi? Sao không nói luôn là người yêu tôi cho nhanh, bày vẽ làm cái gì? Nhưng phải công nhận là lời lẽ hắn rất dễ gây hiểu lầm, khiến người khác nghe vào tưởng hắn cưng chiều con gái mình. Có điều, thể loại cưng chiều này rất không trong sáng, nếu không muốn nói là vô cùng mờ ám…”

Lôi Dận gọi điện thoại, nhanh chóng ra lệnh:

“Hàn Á, tiễn bác sĩ về.”

——Bác sĩ tự giác rời phòng.

Hắn lại quay đầu nhìn Mạch Khê, cô vẫn nức nở từ nãy đến giờ. Trong lòng có cảm giác vô cùng mềm mại, hắn lại ôm cô vào lòng. Cô gái nhỏ này như thế mà lại sợ tiêm, giờ nép trong lòng hắn không chút phản kháng, vô lực như con mèo nhỏ vậy.