Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 110

Thời gian, như chậm lại, đối với Lôi Dận dường như đã ngừng hẳn. Hắn ở nơi này, để vượt qua được ngày dài đều dùng cách thức như nhau.

Khách sạn Callirhoe, phòng hạng tổng thống yên tĩnh đến ngạt thở. Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn u ám. Gian phòng này ở tầng thứ năm mươi của khách sạn, cửa sổ ngắm cảnh thiết kể hình cung, khiến tầm nhìn trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Cũng vì thế, mây đen như thể đè nặng xuống đỉnh đầu, giống như đang đặt mình vào trong chốn mù mịt tối tăm ấy.

Vài ngày mưa dầm khiến cho cả thành phố cũng như chìm trong sự bất an mơ hồ. Nơi chân trời truyền đến những tiếng vang ầm ầm cũng là bắt đầu cho một cơn mưa tầm tã khác. Những cơn mưa dầm trái mùa này cứ thế mà ào ào đổ xuống, như muốn cuốn trôi cả thành phố.

Suốt đêm Phí Dạ phải xử lý xong công việc mới đến khách sạn, lại nhìn thấy ở ngoài cửa phòng chỉ có vài ba vệ sĩ đứng làm chuyện linh tinh thì giận đến tím mặt...

“Người khác đâu? Ai cho phép các cậu tự tiện rời đi?”

“Phí Dạ tiên sinh…” Đám vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có một gã vệ sĩ lớn mật bước lên báo cáo, “Phí Dạ tiên sinh, không phải do chúng tôi tự tiện rời đi, mà do Lôi tiên sinh, ngài nổi giận, đuổi sạch chúng tôi đi, không cho phép đứng ở đây. Chúng tôi lo lắng cho sự an nguy của Lôi tiên sinh, chỉ có thể thay phiên nhau vụng trộm đứng canh ở cửa.”

Phí Dạ nhíu nhíu mày.

“Phí Dạ tiên sinh, Lôi tiên sinh, ngài ấy..."

“Lôi tiên sinh như thế nào?” Phí Dạ giật mình.

“Lôi tiên sinh hình như uống rất nhiều rượu…Chúng tôi theo Lôi tiên sinh nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ngài uống say bao giờ. Chúng tôi thực lo lắng, Lôi tiên sinh…” Những lời vệ sĩ nói đều tự đáy lòng, trên mặt toàn là sự lo lắng.

Phí Dạ thở dài một hơi, vỗ vỗ vai gã vệ sĩ, “Các cậu tiếp tục trông tại nơi này, có tôi ở đây, các cậu không cần phải lo lắng.”

“Vâng, Phí Dạ tiên sinh.”

Bấm dãy số mật mã, cửa phòng lập tức được mở ra, ngay sau đó, là mùi rượu nồng nặc đập thẳng vào mặt Phí Dạ. Hắn nhíu mày, sải bước đi thẳng vào phòng khách, lại nhìn đến cảnh tượng trước mặt thì thực sự đã hoảng hốt quá rồi!

Trong phòng khách, tấm thảm lông màu vàng xa hoa đã sớm chất đầy vỏ chai rượu ngả trái ngã phải. Có rượu vang, có rượu mạnh, có cả bia. Nếu người không biết chuyện gì nhìn thấy, nhất định cho rằng nơi này vừa mới mở một bữa tiệc lớn.

Tầm mắt Phí Dạ di chuyển, từ từng chai rượu, dần dần chuyển lên. Hắn nhìn thấy trên ghế sofa làm bằng da thật, là Lôi Dận suy sụp đến dị thường nằm ở trên, hai mắt nhắm chặt, toàn thân đầy mùi rượu. Xem ra là do say rượu mới ngã xuống đây. Hắn mặc nguyên âu phục mà ngủ. Áo vest đã bị cởi ra, ném qua một bên, phía trên đó còn một chai rượu đổ xuống. Áo sơ mi trên người đã bị ép thành nhăn nhúm. Lôi Dận giống như một đứa trẻ ghé vào sofa, một chút ý thức cũng không có. Giữa những ngón tay thô to của hắn còn một ly rượu, những giọt rượu sót lại nhỏ xuống tấm thảm dày…

Phí Dạ ngây ngốc một lúc lâu mới có phản ứng lại, vội vàng bước tới. Hắn nhặt áo khoác lên để sang một bên, sau đó mới mở cửa sổ ra...

Trong một thoáng, không khí bên ngoài tràn vào, thổi quét từng ngóc ngách bên trong, đẩy một ít mùi rượu ra ngoài. Sợ Lôi Dận lúc này dễ nhiễm lạnh, chỉ một chút, Phí Dạ đóng cửa sổ lại cẩn thận.

Đi đến bên cạnh Lôi Dận, Phí Dạ âm thầm thở dài một hơi…

Từ khi Lôi tiên sinh rời khỏi tòa thành, hắn liền bắt đầu trở nên suy sút hơn. Biệt thự khác cũng không về, chỉ ở trong phòng hạng tổng thống tại khách sạn này, hàng đêm mua cơn say triền miên. Thậm chí ngay cả Tập đoàn Lôi thị cùng tổ chức “Ảnh” hắn đều không quan tâm. Chỉ trong một đêm đã biến thành một người đàn ông tiều tụy không chịu nổi, nhất là hiện tại. Phí Dạ thực sự rất khó có thể nghĩ được người luôn cao cao tại thượng trước đó với Lôi Dận giờ khắc này đang bất tỉnh nhân sự có liên hệ gì với nhau không.

May mắn là, Tập đoàn Lôi thị từ khi được Lôi tiên sinh tiếp quản cho đến nay luôn rất ổn định. Tuy nói Phí Dạ ở Lôi thị là trợ lý đặc biệt, trong một mức độ nào đó, hành động của hắn tương đương với hành động của Lôi Dận, nhưng mọi quyết định đều phải thông qua Lôi Dận. Nhưng mấy ngày nay, hắn gần như đảm nhiệm luôn trở thành Lôi Dận vậy, chẳng những phải tham gia hội nghị lớn nhỏ, còn phải xem xét chuyện đưa vào hoạt động những công ty con lớn nhỏ trên toàn cầu, nắm trong tay quyết định, thậm chí còn phải lừa đám cổ đông là Lôi tiên sinh đang bị bệnh…

Ngay tối hôm qua, Phí Dạ lấy thân phận Lôi Dận thành công thu mua khu đất đầy tiềm năng ở khu vực châu Á. Miếng đất này, khi Lôi Dận nhìn thấy lần đầu tiên đã coi trọng, trải qua sự chuẩn bị gióng trống khua chiêng, cho đến tối hôm qua mới đấu giá thành công. Tuy rằng hắn lấy thân phận Lôi Dận để quyết định, nhưng sau đó nghĩ mà vẫn thấy run. Lỡ như không thành công, thì tất cả mọi chuyện Lôi tiên sinh chuẩn bị trước đó đều uổng phí. Đây chính là điều hắn đấu tranh nhiều nhất.

Bởi vậy, Phí Dạ không thể không bội phục Lôi Dận! Một người phải như thế nào mới phân thân ra được, trong một lúc có thể giải quyết và sắp xếp thỏa đáng chuyện ở hai giới hắc bạch, một chút sơ hở cũng không có. Phí Dạ tự nhận năng lực bản thân chưa tới, vậy nên nhìn thấy bộ dạng Lôi Dận bây giờ, hắn thực sự rất lo lắng.

“Lôi tiên sinh, Lôi tiên sinh…” Do dự một lúc lâu, Phí Dạ vẫn quyết định phải đánh thức hắn. Đây là người đứng đầu Tập đoàn Lôi thị cùng tổ chức “Ảnh”, mỗi ngày say thành cái dạng này thì giống gì nữa? Đám cổ đông kia đều như hồ ly già, vừa nghe nói Lôi Dận bị bệnh liền yêu cầu được đi thăm nom đủ điều. Có thể giấu giiếm được lúc này nhưng không thể giấu cả đời được. Nếu như Lôi tiên sinh cứ thế này mãi, đám cổ đông này chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn.

Lôi Dận vô thức rên một tiếng, đôi mày anh tuấn hơi nhíu nhíu lại. Râu mọc cũng chưa cạo. Không khó để nhìn ra, hắn căn bản không hề có tâm trí nào mà quan tâm đến hình tượng bản thân.

“Lôi tiên sinh…” Phí Dạ vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, sau đó lại bị bàn tay to lớn của Lôi Dận vô thức bắt lấy…

“Khê nhi…” Giọng nói khàn khàn đầy nỗi nhớ dâng lên từ đáy lòng.

Nếu như là bình thường, Phí Dạ như thế nào cũng phải nổi da gà hết toàn thân. Hai người đàn ông như thế này thì giống cái gì? Nhưng là hôm nay, nghe được tiếng ‘Khê nhi’ trong miệng Lôi Dận, tâm hắn vì thế mà cũng đột nhiên trở nên đau xót. Không phải vì bản thân mình, mà là vì người đàn ông trước mặt!

Người đàn ông này chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà say rượu, hiện giờ lại nhiều lần ngoại lệ. Hắn rời khỏi người con gái ấy, buông cô ấy ra, lại như vậy ngày ngày đêm đêm tra tấn chính mình, thậm chí khi say rượu đều gọi tên của người đó. Nếu đã là như thế, cần gì phải lúc trước thương tổn?

Phí Dạ lại thở dài một lần nữa, bất đắc dĩ lắc đầu. Cô gái kia, cô gái xinh đẹp rạng rỡ kia, hãy để cô ấy được tự do. Nếu hắn là Lôi Dận, hắn tin rằng mình cũng sẽ làm như thế!

Cố hết sức kéo Lôi Dận lên, để hắn dựa vào sofa, Phí Dạ vắt một cái khăn ướt, như một bảo mẫu thay hắn lau mặt, lại dặn dò đầu bếp chuẩn bị canh giải rượu xong, Lôi Dận mới hơi hơi có chút thanh tỉnh. Ngón tay thon dài của hắn đè lên thái dương đau đớn, lại rên lên một tiếng…

“Lôi tiên sinh..." Phí Dạ thấy thế, lập tức bước tới đưa khăn mặt sạch sẽ cho hắn, “Cả đêm ngài đều ở đây uống rượu sao?”

Lôi Dận không hề trả lời, đưa tay lấy khăn mặt, sau đó ngửa đầu tựa lên lưng sofa, nhắm mặt lại, dường như cơn say này vẫn chưa hề tan đi.

Phí Dạ biết hắn đã tỉnh một chút, bước lên nhẹ giọng nói, “Lôi tiên sinh, tối hôm qua vụ đấu giá của khu đất vàng ở châu Á kia, chúng ta đã sở hữu được. Tiếp đến là vấn đề khai thác, còn có công việc mở rộng tuyến đường vận chuyển ở châu Âu kia..."

“Chuyện của công ty và tổ chức, cậu cứ xem rồi xử lý là được.” Giọng nói Lôi Dận vang lên khàn đặc. Như là nhìn đồng hồ có chút phiền toái, hắn thô lỗ tháo ra, ném xuống đất. Cảm giác say rượu tuy rằng không dễ chịu gì, nhưng ít ra có thể khiến hắn quên đi vài chuyện.

“Lôi tiên sinh, bọn cổ đông kia thực sự khó chơi, tôi đành phải lấy cớ, nói ngài bị bệnh, nhưng bọn chúng vẫn kiên trì muốn thăm bệnh.” Phí Dạ nói ra sự lo lắng trong lòng.

“Mặc kệ bọn chúng!” Giọng nói Lôi Dận mang theo sự không kiên nhẫn, ném khăn mặt trong tay sang một bên, xoa bóp mi tâm. “Mấy lão già này vài năm nay, giá cổ phiếu bao nhiêu trong túi cũng rất rõ ràng, cho dù các lão cũng chẳng làm cái gì.”

“Nhưng là Lôi tiên sinh, ngài cứ say rượu mỗi ngày như vậy không được..."

Nói được một nửa, Phí Dạ thấy Lôi Dận lảo đảo đứng lên, lập tức bước tới đỡ hắn. Lúc này, vệ sĩ canh giữ bên ngoài đã đưa canh giải rượu đến.

“Lôi tiên sinh, uống một chút canh.”

Lôi Dận nhíu mày nhìn bát canh trong tay Phí Dạ, nhìn một lúc lâu mới hiểu được, lấy qua uống một hơi cạn sạch. Phí Dạ thấy thế bất lực lắc đầu. Xem ra Lôi tiên sinh đã nhìn canh giải rượu trở thành rượu đế.

Đang nghĩ tới, chợt nghe bên ngoài có thanh âm ồn ào hẳn lên. Ngay sau đó, một vệ sĩ khác bước vào, chưa kịp mở miệng nói chuyện, vài tên mặc cảnh phục liền ngang nhiên xông vào, người đầu tiên nhìn thấy có khuôn mặt dữ tợn, bộ dáng có vẻ ‘hung thần ác sát’. Nếu không mặc cảnh phục, có lẽ thực sự sẽ cho rằng hắn mới là Long đầu của một bang phái nào đó.

Phí Dạ thấy thế, để Lôi Dận ngồi xuống rồi mới bước tới ngăn cản đám người kia, cánh tay dài duỗi ra...

“Các vị, nơi này là nơi ở riêng tư của Lôi tiên sinh, các vị ngang nhiên xông vào như vậy không đúng, tôi hoàn toàn có thể kiện. Các vị là cảnh sát, hẳn sẽ rõ ràng điều này!”

Gã đàn ông đi đầu nhìn thoáng qua Phí Dạ, nhếch miệng, “Thì ra là Phí Dạ tiên sinh, luôn nghe tới đại danh của anh. Nhưng hôm nay, cho dù anh đi viện kiểm sát kiện chúng tôi, chúng tôi nhất định cũng phải đưa Lôi Dận tiên sinh đi!”

Ánh mắt Phí Dạ căng thẳng.

“Lôi Dận tiên sinh, tôi là phó cảnh sát trưởng, Cain. Chúng tôi nghi ngờ anh liên quan tới một vụ án giết người. Đây là chấp thuận theo viện kiểm sát. Xin anh đi theo chúng tôi về sở cảnh sát để giúp đỡ cho việc điều tra.”

Là án tử của cảnh sát trưởng Henry! Xem ra, lần này sở cảnh sát muốn châm ngòi nổ này. Nói cách khác, điều tra án tử của cảnh sát trưởng là giả, muốn động đến gốc gác của tổ chức “Ảnh” mới là thật.

“Thì ra là phó cảnh sát trưởng, ngài Cain.” Ánh mắt Phí Dạ vẫn thản nhiên nhìn hắn ta, “Lôi tiên sinh hôm nay không tiện theo các anh tới sở cảnh sát. Chuyện này tôi toàn quyền xử lý..."

“Phí Dạ…” Lôi Dận mở miệng cắt ngang lời hắn nói, bước chân hơi lảo đảo, mùi rượu toàn thân tản ra khiến phó cảnh sát trưởng kia phải nhíu mày, nhưng đồng thời cũng sửng sốt một lúc lâu. Tuy rằng lúc trước hắn ta không có cơ hội nhìn thấy người đàn ông này, nhưng nghe nói rằng, Lôi Dận luôn luôn trầm ổn, nhưng thế nào hôm nay lại giống một thằng say không hơn không kém?

“Là phó cảnh sát trưởng?” Lôi Dận mở miệng, bàn tay to vỗ mạnh trên vai Cain, nói một câu ngoài ý muốn, “Tôi đến sở cảnh sát.”

“Lôi tiên sinh..." Phí Dạ kinh hãi.

Lôi Dận khoát tay ý bảo Phí Dạ không cần nói thêm gì nữa, đôi mắt vẫn còn hơi say nhìn lướt qua tên phó cảnh sát trưởng, “Đi thôi!”

Phó cảnh sát trưởng không đoán được hắn lại phối hợp như vậy, ngẩn người ra. Một lúc lâu sau hắn ta mới có phản ứng, lại nhìn bóng dáng hơi chao đảo của người đàn ông ở cửa, xoa xoa bả vai. Trời ạ, sức mạnh của gã đàn ông này thật đúng là khủng khiếp!Đoàn người rất nhanh biến mất…

Phí Dạ sửng sốt cả nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng phân phó bọn vệ sĩ đi trước bảo vệ, lại cầm lấy điện thoại, nhấn một dãy số..."

“Luật sư Kỳ, Lôi tiên sinh bị người của sở cảnh sát đưa đi!”

——————————

Tại sở cảnh sát, bởi vì một đám người đến đây mà trở nên yên tĩnh cùng cẩn thận vô cùng. May mắn rằng phóng viên không phát hiện chuyện này, bằng không nhất định sẽ bao vây toàn bộ cảnh cục, chật như nêm cối rồi.

Chỉ cần không nói phóng viên là được. Trong sở, người người từ cao đến thấp tuy nói là cẩn thận, nhưng cũng trách không được sự quan tâm đến nhân vật này. Lôi Dận, đó chính là nhân vật trong truyền thuyết, mà phó cảnh sát trưởng thế nhưng lại đem được Lôi Dận đại danh vang trời về trụ sở điều tra, quả thực là chuyện ‘bất khả tư nghị’ (không thể tưởng tượng được). Nhất là những nữ cảnh sát ở đây, các cô hưng phấn hơn mọi người. Người bình thường không trang điểm cũng chạy đến toilet vụng trộm chấm chấm phết phết một chút. Lôi Dận vừa đến trụ sở chưa đến mười lăm phút, toàn thể nữ cảnh sát ở đây đều đã trang điểm kỹ lưỡng.

Đối với các cô mà nói, thân phận, địa vị, vô số tiền tài cùng vẻ bề ngoài anh tuấn của Lôi Dận chính là mục tiêu phụ nữ ai cũng điên cuồng theo đuổi. Tuy rằng hết thảy hết thảy đều chỉ nghe nói, nhưng mà ngày hôm nay, các cô đều có thể đổ rầm trước vẻ ngoài của Lôi Dận.

Phòng thẩm vấn…

Thân hình cao lớn của Lôi Dận lười biếng dựa vào ghế, khuôn mặt còn mang theo hơi men váng vất, nhưng vừa uống qua canh giải rượu, đầu óc hắn đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Thời tiết mưa dầm nhiều ngày khiến không khí đều tràn ngập hơi thở oi bức. Áo sơ mi trên người hắn có vài cúc đã mở ra, không che khuất được làn da màu đồng cùng lồng ngực rộng lớn. Cổ tay áo cũng được xắn lên bừa bãi, để lộ cánh tay rắn chắc tráng kiện. Quần tây tối màu bọc lấy hai chân thon dài. Gương mặt cương nghị ngà ngà say, râu cũng hơi lún phún dưới cằm, hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lùng như thường ngày. Tuy tiều tụy suy sụp đến như vậy khiến người ta đau lòng, nhưng lại ở hắn lại toát ra một hơi thở mỏi mệt lười biếng thế này, ngược lại càng mê hoặc tâm trí người khác.

Trong phòng thẩm vấn ngồi đầy đủ những cảnh viên cùng nhiều cảnh sát cốt cán khác. Bên ngoài phòng thẩm vấn có vài cảnh sát đứng canh gác. Không khó để nhìn thấy được, bọn họ đã đối xử với Lôi Dận giống như trọng phạm hạng nhất.

Bởi vì thực chất là, cái bọn họ nhắm tới là tổ chức “Ảnh”. Đối với việc tổ chức này chế tạo, sản xuất và buôn bán những loại hình vũ khí mới nhất khiến bọn họ cảm thấy vừa đau đầu vừa sợ hãi. Được biết rằng, trong tổ chức “Ảnh” này, mỗi cá nhân đều có thân phận và bối cảnh không hề đơn giản. Nếu đã có thể nghiên cứu và phát triển, chế tạo vũ khí quân sự, phát minh vũ khí, thì điều này nói lên rằng, trong tổ chức này có một mũi nhọn công nghệ cao. Nhưng vấn đề là họ lại không phục vụ cho chính phủ, chỉ chuyên tâm trong tổ chức “Ảnh”, ngay cả tổ chức sát thủ của “Ảnh” cũng khiến người ta không có cách nào khinh thường bởi sức mạnh cùng kỹ năng của mình.

Một tổ chức xã hội đen như vậy, cho dù có ‘an phận thủ thường’, cũng sẽ trở thành một sự uy hiếp không nhỏ đối với chính phủ, giống như một thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu. Chỉ cần chém một nhát xuống, tất cả chính khách đều có thể biến thành người của tổ chức này!

FY: Muốn biết thêm về tổ chức “Ảnh”, các bạn có thể đọc lại