Lời phía sau Tạ Tịch không nghe được, đầu và thân cũng đã tạm biệt nhau rồi, làm sao còn nghe hiểu được đối phương nói cái gì!
Tạ Tịch không cảm thấy đau, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng quá kinh dị, đã có ai nhìn thân thể mình từ góc độ này chưa? Thấy qua cũng đều ngỏm củ tỏi cả rồi.
Dưới góc phải tầm mắt xuất hiện nhắc nhở load, thời gian còn lại chỉ có mười giây. Nếu như không thể load trong thời gian còn lại sẽ như thế nào? Đầu lìa khỏi thân mà chết đi? Cả trong hiện thực luôn?
Tạ Tịch không có chút hứng thú mạo hiểm nào, cậu nhanh chóng load, đầu trở lại trên thân.
Thanh âm của quản gia lại vang lên bên tai cậu: "Bá tước Aix gửi thư mời..."
Sau khi liên tục chết hai lần, câu nói này đã thành bùa đòi mạng rồi.
Tạ Tịch quan sát quản gia của mình một chút, trước đó cậu tuyệt không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng y là NPC dẫn đường giúp cậu thích ứng hoàn cảnh trò chơi, vạn vạn không nghĩ tới cũng là một Boss ẩn tàng.
— — dùng một thanh đao mỏng để chặt đầu người khác cũng không phải việc người bình thường có thể làm đi...
Chỉ là Tạ Tịch không hiểu, làm sao một lời không hợp liền chặt đầu? Chẳng qua là đi ăn một bữa thôi mà, phải nổi điên đến mức này sao? Đến cùng là do hai người này bị thần kinh, hay là việc này có ý nghĩa đặc biệt gì?
Tạ Tịch phát hiện tác dụng của việc load cũng không lớn lắm. Chọn thế nào đây? Không đi, Vampire tặng cậu một tên. Đi, quản gia hái đầu cậu. Dù sao đều là chết, cậu phải làm sao?
Chỉ có thể thử lựa chọn thứ ba — — không nói đi cũng không nói không đi.
Trực giác của Tạ Tịch nói với cậu rằng, kiểu lập lờ nước đôi này cũng rất không đáng tin. Trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, may mà cậu chọn miễn đau vết thương trí mạng, cũng không sợ "chết" nhiều thêm mấy lần.
Cậu không nói, quản gia lại gọi cậu: "Thiếu gia?"
Tạ Tịch bày ra dáng vẻ chần chừ, quả nhiên trong con ngươi Randy có chút độ nóng, cẩn thận nghe sẽ thấy trong thanh âm còn ẩn ẩn chút chờ mong.
Những điểm này trước đó Tạ Tịch đều không chú ý, bây giờ lại thấy rõ ràng, đồng thời cậu còn cảm thấy khí lạnh âm u không biết từ đâu truyền đến...
Vampire tóc bạc hẳn là cũng đang trốn ở chỗ nào đó nghe bọn họ nói chuyện, tích lũy sự tức giận.
Tạ Tịch lo lắng trong lòng, tranh thủ thời gian thu hồi biểu lộ trên mặt.
Quản gia cũng thấp giọng hỏi: "Ngài không muốn đi sao?"
Tạ Tịch: "..." Tui không có, tui không phải, đừng có mà nói linh tinh!
Một giây sau nhiệt tình trong mắt quản gia giảm đi, khóe miệng cũng hạ xuống: "Ngài muốn đi sao?"
Tạ Tịch: "!" Rốt cuộc muốn người ta trả lời thế nào?
Khóe miệng quản gia lại lần nữa nâng lên, lộ ra tiếu dung mười phần ôn nhu, nhưng trong mắt không có chút nhiệt độ nào.
Tạ Tịch rõ ràng ý thức được, nếu mình không nói "Không đi ", đầu liền chia tay thân, nhưng nói thì tim cũng chịu một tiễn a!
Làm sao bây giờ......
Tạ Tịch đột nhiên lóe lên ý tưởng, cậu nói: " Chúng ta cùng đi."
Thế này chắc là được rồi ha! Có đi, mà cũng không vứt bỏ y!
Vút phập - tiếng xé gió......
Rắc rắc - tiếng xương cốt đứt gãy......
Tạ Tịch cảm thấy ngực và cổ đồng thời lạnh toát. Hay lắm, giờ không chỉ có đầu xa thân, mà tim cũng bị cắm một tên luôn.
Thanh âm của quản gia tràn đầy tuyệt vọng: "Tôi đã yêu ngài hèn mọn như thế, vì sao ngài còn muốn nhục nhã tôi như vậy."
Tạ Tịch cạn lời: dẫn mi đi là nhục nhã mi sao!!!
Quản gia ôn nhu ôm đầu của cậu: "Thật xin lỗi, tôi làm không được."
Lần này thời gian load chỉ có năm giây, Tạ Tịch càng không dám chậm trễ, lập tức ấn load.
Dưới góc phải tầm mắt lại lần nữa xuất hiện nhắc nhở — — có load đến điểm gần nhất không.
Lần đầu tiên cậu không nghĩ gì nhiều, lần thứ hai ấn tượng thị giác quá lớn, cậu chỉ nghĩ tranh thủ thời gian trở lại cơ thể, lần này sau khi hơi thích ứng một chút mới lưu ý đến chi tiết này.
Lời này có nghĩa là còn có thể lựa chọn điểm load sao?
Tạ Tịch trả lời: "Không."
Hàng chữ kia lại biến đổi — — mời lựa chọn điểm load.
Trước mắt có hai điểm load, Tạ Tịch bỏ qua cái gần nhất kia, lựa chọn cái còn lại.
Trước mắt tối sầm, Tạ Tịch phát hiện mình trở lại trên chiếc giường bốn góc hoa lệ. Đây là trở lại đêm qua, xem ra muốn tránh cái kết cục thế nào cũng chết kia, cần phải tìm ra nguyên nhân từ thời điểm này.
Rèm cửa nặng nề không gió mà bay, Vampire tóc bạc đột ngột xuất hiện.
Tạ Tịch thầm nghĩ: sao nhanh vậy? Ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có.
Cậu vội vàng nhớ lại mấy chuyện nói lúc trước, đơn giản chỉnh sửa lại một chút đầu mối.
Bởi vì từng có một lần kinh nghiệm, cho nên khi Vampire ôm cậu lên, cậu không có quá kinh ngạc.
"Seyin bé bỏng" Câu nói đầu tiên của Vampire không thay đổi: " Bảo bối của ta có nhớ ta không?"
Tạ Tịch cho dù có chuẩn bị tâm lý, cũng vẫn bị sến đến từng cọng tóc đều run lên.
Nhưng lần này cậu không còn bị động, mà chủ động hỏi: "Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?"
Dù cậu không có biểu tình gì, nhưng phối với lời này lại ngoài ý muốn có chút ý vị hờn dỗi.
Tâm can Vampire tóc bạc cũng đều tan chảy, gã dỗ cậu nói: "Đừng nóng giận, những điều ta làm hết thảy đều vì tiểu Seyin của ta."
Tạ Tịch ngẫm lại mình từng bị cắm hai tên, yên lặng suy nghĩ: một lời không hợp liền muốn mạng người, thật đúng là vì tui.1
Tạ Tịch đẩy gã nói: "Thả ta xuống."
Cậu càng làm ra vẻ tức giận, Aix càng trung thực, gã cẩn thận đặt Tạ Tịch xuống, trên gương mặt anh tuấn mang vẻ đáng thương cực kỳ: "Giận thật sao?"
Tạ Tịch ngồi trên giường, nhướng mày nhìn gã: "Ta không nên tức giận sao?"
"Không không... tiểu Seyin làm gì cũng đúng," Vampire nắm tay cậu, đặt trên mặt mình, "Chỉ là đừng tức giận hại sức khỏe, nếu thực sự buồn bực, thì phát tiết lên người ta."
Tạ Tịch: "..." Tui sao dám? Chẳng qua là từ chối có cái hẹn liền bị bắn xuyên tim!
Tạ Tịch rút tay về, cân nhắc nói lời khách sáo: "Đến cùng thì ngươi đi làm cái gì?" Đây cũng là điểm mấu chốt.
Môi mỏng Vampire khẽ nhếch, trong thanh âm đều là lưu luyến lấy lòng: "Ta đi tìm Thánh tâm."
Tạ Tịch khẽ giật mình: Thánh tâm? Đây là cái quỷ gì?
Vampire nhìn cậu, trong con ngươi đỏ thẫm tràn đầy yêu thương: " Có Thánh tâm, thân thể của em sẽ có thể tiếp nhận sơ ủng."
Sơ ủng? Tạ Tịch từng nghe qua từ này - bình thường trong những truyện liên quan đến Vampire đều xuất hiện, nói chung là nhân loại sau khi bị Vampire sơ ủng sẽ biến thành Vampire. Về phần Thánh tâm, có thể là thiết lập riêng của trò chơi này, nhân loại muốn biến thành Vampire phải bị hút máu, Aix đại khái là sợ có ngoài ý muốn, cho nên đi tìm cái loại đồ giống như "bùa hộ mệnh".
Nói như vậy... Aix muốn biến cậu thành đồng loại?
"Lúc đầu nghĩ ngày mai sẽ cho em niềm vui bất ngờ," Aix nửa quỳ trước mặt cậu, ngửa đầu nhìn cậu, "Seyin, em nguyện ý trở thành tân nương xinh đẹp nhất của ta không?"
Tạ Tịch: "..." Nếu trí nhớ của cậu không có vấn đề gì thì Seyin Hall là một nam nhân hàng thật giá thật đi, ừm... cậu đối với đồng tính luyến ái không có thành kiến gì, bất quá một nam nhân sao có thể trở thành tân nương? Quá kỳ quái.
Thấy cậu không lên tiếng, ý cười nơi khóe miệng Aix nhạt đi, hai con ngươi tiên diễm cũng nhiễm sương đen: "Ngươi hối hận?"
Tạ Tịch không muốn lại toi nữa, cậu nói: "Ai muốn làm tân nương của ngươi? Ta là nam nhân."
Aix run lên, ngay sau đó gã lại tràn đầy ôn nhu, thâm tình nói: "Seyin Hall là tình cảm chân thành cả đời của ta, là bạn lữ vĩnh hằng của ta."
Rõ ràng là lời tâm tình khắc cốt ghi tâm, lại có chút khiến người rùng mình.
Đến lúc này, Tạ Tịch cơ bản đoán được nguyên do. Aix và cậu ưng thuận lời thề một đời một kiếp, cậu lại lỡ hẹn, thế là vì phản bội mà Vampire cho cậu một tiễn.
Nhưng trên thực tế Tạ Tịch căn bản không biết buổi hẹn ngày mai trọng yếu như vậy, cậu chỉ cho là đi ăn bữa cơm mà thôi.
Vấn đề hiện tại là quản gia Randy, thư mời Aix đưa đến phủ chắc cgã phải qua Randy, sau khi nhìn thấy nội dung, quản gia liền điên dại, nhưng vẫn chưa hết hi vọng đến hỏi thăm Tạ Tịch.
Một khi Tạ Tịch trả lời là đi, liền có nghĩa đáp ứng Aix, muốn trở thành "tân nương" của gã. Quản gia vì yêu sinh hận, lấy xuống đầu của cậu.
Cho nên khi cậu nói cùng đi, quản gia mới nói mình không làm được, y không cách nào phụng dưỡng một Seyin Hall thuộc về người khác.
Sự tình đã hiểu rõ rồi, nhưng phải làm thế nào để phá giải cục diện này?
Càng làm cho Tạ Tịch ngứa răng chính là — — cậu có cảm giác Seyin Hall chết cũng chưa hết tội?
Bắt cá hai tay, chết đã là lễ vật tốt nhất rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Seyin Hall: Hai tay? Sợ là còn có nhiều hơn thế.
Giang Tà: Khụ
Kêu gọi quyên góp, đặt trước cho Giang tiểu công hai chục tấm ván giặt.+