Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 34: Sâu não (4)

Dịch: Laoshu

Theo tiếng gọi, cả 4 người lập tức đi qua căn phòng anh "Thạch Đầu" đang đứng.

Nơi này vừa nhìn đã biết là phòng ngủ của vợ chồng chủ nhà. Tường và cửa sổ đều bị phủ kín bởi lớp dịch dính dớp kia. Vào giờ phút này, gã "Thạch Đầu" đang đứng ngay kẽ hở giữa chiếc giường đôi và bức tường. Do bị chắn bởi chiếc giường, nên cũng chẳng biết là gã đang cúi đầu nhìn thứ gì.

Thế là… Mọi người đều đồng thời bước tới.

…………….

Quả nhiên, lại là một cỗ thi thể.

…………….

Đây là một đứa bé trai, còn đang mặc đồng phục của trường, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị khô quắt cả. Có điều, nếu so với vị ở dưới lầu kia thì cứng cáp hơn nhiều. Trừ việc bị mất một mắt, những chỗ khác vẫn được coi như còn hoàn chỉnh, làn da cũng không bị mục nát. Xem chừng chỉ mới chết không lâu.

Đội trưởng Lý tiến lên phía trước, dùng súng đâm thử cỗ thi thể này.

"Ừm… còn chưa bị cứng lại, thời gian tử vong cùng lắm chưa tới hai ngày! Tạm thời đừng quan tâm tới nó, chúng ta đi xuống tầng hầm đã. Mục tiêu hẳn là đang ở đó, nhanh chóng đối phó nó rồi hồi công thôi!"- Gã thờ ơ nói xong, tiếp đó quay đầu nhìn bằng hữu trong đội.

"Hửm?"- Đội trưởng Lý bỗng ngẩn ra. Bởi vì, gã thấy các bằng hữu trong đội đều đang dùng ánh mắt kinh dị pha lẫn chút ghê tởm ngó chằm chằm về góc xéo sau lưng mình.

"Cái quái gì?"- Gã nghĩ thầm, rồi nhìn theo ánh mắt của mọi người.

………..

"ĐM!!"- Cái nhìn này khiến bản thân gã bị dọa sợ luôn: "Mày nằm bò ở đây làm cái gì thế!!"

Gã quát lên, đồng thời khuôn mặt cũng lộ ra vẻ ghê tởm.

Bởi giờ phút này, Trần Tiếu đang nằm bò trên giường, tay bám vào mép giường vươn cổ xuống xem xét cỗ thi thể dưới đất. Mấu chốt là… trên giường phủ đầy lớp dịch thể dính dớp.

Thế nhưng dường như hắn hoàn toàn chẳng để tâm đến điều đó. Thậm chí, khuôn mặt hắn còn tỏ ra vô cùng hưng phấn, giơ một tay xuống bươi móc vào hốc mắt trống rỗng, không còn con ngươi kia.

"Hả? Xem xét thi thể a!"- Hắn đáp lại như một lẽ dĩ nhiên, sau đó lúc lắc lớp da bụng bèo nhèo dưới bộ đồng phục của thằng nhỏ, rồi lại vỗ vào đầu cỗ thi thể ấy, cứ như hắn đang mua dưa ngoài chợ đêm vậy.

Đội trưởng Lý kinh ngạc….. trong nửa giây.

"Tao MN đương nhiên biết mày đang xem xét thi thể,… tao… tao chỉ muốn hỏi… ĐM!" – Bình thường, đội trưởng Lý vốn là một người nghiêm túc, cho nên nhất thời cũng bị tức đến không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng, gã nặn ra một câu: "Mày nằm bò trên cái thứ này mà không thấy ghê hử?"

Trần Tiếu cũng đã quan sát cỗ thi thể được kha khá rồi, mới bò dậy, trên thân mình dính đầy chất dịch nhầy, nhìn cứ như đang rút sợi tơ ra, kéo cho rõ dài.

"Ờ… Dính trên quần áo thế này đúng là có chút khó chịu! Có điều vẫn còn may, khô thế này chắc là có thể dứt ra được!"- Hắn nói rồi tức giận liếc trắng mắt đội trưởng Lý. Cái liếc ấy như muốn nói: "Còn không phải tại mấy người, có mỗi cái chỗ bé tí thế mà cũng chắn mất, hại tao chẳng nhìn thấy được gì!"

Giờ phút này, đội trưởng Lý vậy mà lại đọc hiểu được ý của hắn, thế là gã rống lên: "Đây MN là thi thể đấy, đâu có phải sở thú, xem chậm hơn chút không được sao!"

Những người khác thì đều dần há hốc miệng kinh sợ. Thằng nhóc này ấy thế mà có thể khiến cho đội trưởng Lý tức đến độ biết chửi thề luôn!

Trần Tiếu thấy đối phương đang có xu hướng bạo phát tới nơi, vội vàng làm một động tác "Suỵt" bằng tay, rồi ra hiệu: "Đừng gào đừng gào, dưới tầng hầm có quái vật…"

Đội trưởng Lý dằn xuống cơn phẫn nộ.

"Đi! Mau chóng kết thúc nhiệm vụ này thôi. Cứ nhìn hắn là lại sôi máu!"

Nói rồi, gã đẩy đám người ra, đi ra khỏi gian phòng.

…………….

…………….

"Không có miệng vết thương…"

Đúng vào lúc gã đội trưởng Lý sắp bước ra khỏi cửa phòng, Trần Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Hửm?"- Gã dừng bước chân lại.

"Mày nói gì?"- Đội trưởng Lý quay đầu lại hỏi.

Trần Tiếu vừa dùng tay rứt đám dịch nhầy khỏi người, vừa nói: "Nội tạng bên trong cơ thể của nó đã bị ăn gần như sạch sẽ rồi… Vậy thì miệng vết thương đâu?"

"......."

Lời vừa dứt, những người khác cũng lập tức phát hiện ra điểm không hợp lý. Kỳ thật bọn họ đều chẳng phải kẻ ngốc. Vừa rồi chỉ là bị Trần Tiếu làm cho kinh ngạc, nên không chú ý đến tiểu tiết này mà thôi. Giờ đây, bọn họ liền phản ứng lại tức thì.

Đúng vậy, miệng vết thương đâu?

"Xúc tu chọc vào từ chỗ hốc mắt này phải không nhỉ?"- Háo Tử nói.

Tuy nhiên, khi liếc mắt về phía tròng mắt mềm xèo đã nát bét bên cạnh cỗ thi thể kia, gã lập tức phủ định ngay suy nghĩ vừa rồi của mình: "Cũng không đúng nha, tròng mắt này lại ở bên ngoài mà!"

Sau khi gột đi kha khá lớp dịch nhầy trên bộ đồ của mình, Trần Tiếu bắt đầu dùng ngón tay cậy chỗ còn sót lại.

"Ai là người báo cảnh sát?"- Hắn không cả ngẩng đầu mà hỏi một câu.

Đội trưởng Lý ngẩn người: "Báo cảnh sát?"

Trên tay Trần Tiếu dính đầy dịch nhầy, nên hắn dứt khoát kiếm một mảng tường không tính là sạch sẽ gì cho lắm, rồi chà tay lên đó.

"Mấy người không đọc phần giới thiệu sơ lược về nhiệm vụ ư? Bên trên chẳng phải nói là sáng sớm hôm nay có người báo án, mới thu hút được sự chú ý của "Hội ký thác" à?"

Đội trưởng Lý ngơ ngác gật nhẹ đầu. Gã từng nhìn thấy câu này trong phần giới thiệu sơ lược về nhiệm vụ kia rồi, song đây chẳng qua cũng chỉ là một câu không quan trọng gì mà.

Gã Háo Tử ở một bên cũng đầy vẻ nghi hoặc: "Điều này thì có can hệ gì?"- Gã hỏi.

Lúc này, Trần Tiếu đã chà gần như sạch sẽ vết dịch nhầy ở trên tay, cho nên hắn lại bắt đầu gột tiếp lớp dịch trên bộ đồ, đồng thời dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn gã ta, nói: "Đương nhiên có liên quan chứ."

Đội trưởng Lý nhíu mày. Từ lúc bắt đầu, tiểu tử thối tên Trần Tiếu này không hiểu sao đã khơi gợi dần tư duy của mọi người.

Gã ngó chằm chằm Trần Tiếu, thần sắc vẫn tràn đầy nghi hoặc, nhưng đến cuối cùng vẫn lôi chiếc điện thoại ra, ấn vài cái trên màn hình.

…………..

…………..

"A lô, Ai là người báo cảnh sát hôm nay?"- Gã ta trực tiếp hỏi. Nghe ngữ khí kia, đối phương hẳn là người tổ trưởng tổ cảnh sát đã đưa chiếc huy hiệu cho gã.

Bởi vì chiếc điện thoại màu đen này là hàng đặc chế, cho nên những ngời khác cũng không biết người bên kia đang nói gì.

"Được rồi… gửi phần ghi âm cho tôi!"- Gã nói rồi cúp luôn cuộc điện thoại.

Chỉ khoảng mấy mươi giây sau đó, đội trưởng Lý đã thốt lên: "Tới rồi!"

Đồng thời, gã ta bấm mở loa ngoài phát đoạn ghi âm cuộc điện thoại báo cảnh sát này lên.

…………..

Nhân viên tổng đài: "A lô, xin chào! Sở cảnh sát Khu Đông thành phố K nghe!"Tiếng nói: Cháu muốn báo cảnh sát, có kẻ mưu sát! (Âm thanh nghe ra là một đứa trẻ, nhưng lại không hề thấy quá kinh hoảng.)

Nhân viên tổng đài: Cái này…

Tiếng nói: Đây không phải cuộc gọi quấy rối, bố mẹ của cháu đều chết cả rồi… Mau đến đây…cứu cháu.

Nhân viên tổng đài: Được, vậy xin hỏi… (có hơi khẩn trương)

Tiếng nói: Cháu ở số 39 Khu biệt thự phía Đông thành phố K.Nhân viên tổng đài: Vậy thì… cháu…


Tít….. Tít….. Tít…..

Điện thoại ngắt kết nối.

……………

Sau khi nghe xong đoạn ghi âm cực kỳ ngắn gọn này, tất cả mọi người có mặt đều tỏ vẻ mờ mịt lẫn không thể tin được.

"Đùa đấy à! Là đứa trẻ này báo cảnh sát ư?"- Gã Háo Tử liếc nhìn cỗ thi thể trên nền nhà, nói.

Cũng có nghĩa là, buổi sáng ngày hôm nay, đứa trẻ này đã đứng tại cái nơi tràn ngập mùi thối rữa của thi thể và đống dịch nhầy dính dớp này, dùng ngữ khí bình tĩnh để gọi cuộc điện thoại báo cảnh sát ấy, kêu người tới cứu cậu ta. Sau đó, trên đường chúng ta vội vã tới đây, cậu nhỏ đã bị "con muỗi khổng lồ" hút chết rồi ư?

Giờ phút này, sau khi nghe xong đoạn ghi âm báo cảnh sát kia, Trần Tiếu cũng không còn tiếp tục gột đống dịch nhầy trên người nữa, mà nhìn chằm chằm gã "Thạch Đầu" đang đứng ở một bên.

"Không có xúc tu hút sạch nội tạng, cũng không có "con muỗi khổng lồ" nào cả"- Hắn đạm nhạt nói: "Cái thứ đó… kỳ thực vẫn luôn ở trong thi thể của bọn họ."

………….

………….

Đội trưởng Lý vẫn còn có điểm nghĩ chưa thông, song khi gã nghe thấy Trần Tiếu nói ra mấy chữ: "ở trong thân thể của người", liền lập tức giơ súng lên.

Những người khác cũng đồng loạt nhấc súng lên, nhắm thẳng vào thi thể kia.

"Chuyện gì thế? Cái thứ kia lại nằm trong thi thể sao?"- Đội trưởng Lý nghi hoặc hỏi, song vẻ mặt thì vô cùng nghiêm túc, cứ như chỉ cần cỗ thi thể kia thể hiện ra chút xíu nào không thích hợp, gã sẽ không hề do dự mà nổ súng.

Trần Tiếu vậy mà không trả lời câu hỏi của gã, chỉ từ từ chậm chạp móc ra cây súng giắt sau lưng.

Thế nhưng, cái đích mà họng súng nhắm tới không phải là cỗ thi thể kia.

Mà là gã "Thạch Đầu" đang đứng một bên.

Những người còn lại vô cùng sợ hãi!!!

"Này! Bỏ súng xuống!"- Háo Tử lập tức xoay hai khẩu súng của mình nhắm thẳng Trần Tiếu.

Đội trưởng Lý cũng cấp tốc nhắm họng súng về phía Trần Tiếu, trầm mặc không nói, đồng thời sống chết ngó chằm chằm vào ngón tay đang giữ cò súng của hắn, trong đồng tử hằn lên tia sáng như có như không.

Gã đàn ông không hề mở miệng còn lại thì một tay giữ súng, đồng thời giơ thêm cánh tay có đeo găng kia lên, năm ngón tay nhẹ hơi xòe ra, nhắm thẳng phía Trần Tiếu.

"Bỏ súng xuống!"- Đội trưởng Lý lãnh đạm nói, ngữ khí lạnh lùng đến đáng sợ.

Tuy nằm trong tầm ngắm của một loạt họng súng đen ngòm ấy, thần thái của Trần Tiếu vẫn rất tự nhiên, cứ như không có việc gì. Hắn nhếch miệng theo thói quen, rồi lại chà ngón tay dính đầy dịch nhầy vào phần còn sạch sẽ của chiếc quần, sau đó dùng chất giọng bén nhọn đặc thù của mình nói với "Thạch Đầu":

"Có muốn… cùng tao hát một bài không…?"

………….