Ám khí nổ tung bắn về phía Mễ Thương Khung, giữa bầu trời đầy sương mù, trông giống như những đóa hoa giận dữ.
Mễ Thương Khung phát hiện từ khi hắn vừa ra tay, vừa múa côn, tất cả đều không thể lựa chọn.
Tất cả đều mất đi quyền lựa chọn.
Hắn rít lên, xuất côn.
Côn là cứng, nhọn, nhưng côn thế lại là không, vô.
Đường Thất Muội chợt phát giác ám khí do mình phát ra lại không nổ tung.
Chuẩn xác mà nói, không phải không nổ tung, chỉ là không có tiếng nổ vang.
Hắn thấy được nó nổ nó tung, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động.
Hắn biết rõ, nếu màng nhĩ của mình không phải bị đối phương đánh vỡ, vậy thì tiếng nổ mạnh đã bị che lấp bởi tiếng rít của địch thủ thoạt nghe không hề vang dội.
Hắn đột nhiên cảm giác được “không”, ngũ tạng lục phủ giống như đồng thời bị đục rỗng.
Trước mắt cũng thành không, chỉ thấy sương mù đầy đất giữa ban ngày.
Ngay lúc này, một côn của Mễ Hữu Kiều đã đánh xuống đầu.
Cũng vào lúc này, toàn thân Đường Thất Muội phát ra một loại mùi vị, đó là mùi hôi.
Chỉ cần đối phương ngửi được mùi hôi này, hắn sẽ có bản lĩnh độc chết đối phương, bởi vì “mùi vị” cũng chính là ám khí của hắn.
Toàn trường có nhiều người như vậy, nhưng “mùi vị” này hắn chỉ phát ra với Mễ Thương Khung, người khác sẽ không ngửi được.
Bởi vì hắn là Đường Thất Muội, “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội.
Đường Thất Muội của Tứ Xuyên Thục Trung, Đường môn Đường gia bảo.
Là hắn hạ độc được đối phương trước? Hay là đối phương một côn đánh chết hắn trước?
Không biết.
Bởi vì trong đó đã xảy ra một chút biến hóa, biến cố.
Biến động này không lớn lắm.
Chẳng qua là giữa bọn họ chợt có thêm một người, Trương Tam Bá, long đầu Thiên Cơ Bá Đa.
Trương Tam Bá có thể nói là rất mất mặt. Y cho rằng Mễ Thương Khung đang tấn công mình, vì vậy toàn lực phản kích. Kết quả, không phải y khiến cho Mễ Hữu Kiều đánh vào khoảng không, mà là chính y bị mắc lừa.
Mễ công công vốn không nhắm vào y.
Do đó, Ôn Bảo chết thảm, Trương Tam Bá cảm thấy giống như một tay mình gây nên. Vì vậy y tuyệt đối không thể để cho Đường Thất Muội cũng bỏ mạng ở đây.
Y nghênh đón Mễ Thương Khung, còn có một côn triều thiên của đối phương.
Càng tiếp cận một côn đó, y càng có một loại cảm giác mãnh liệt.
Tất cả đều là không, không tồn tại.
Mộng ảo không hoa.
Bọn họ giống như là một đôi tử địch đã được an bài từ xa xưa, hôm nay ngõ hẹp tương phùng, quyết một trận sinh tử, không ai có đường lui.
Trương Tam Bá không dùng binh khí, binh khí gì cũng không dùng. Mặc dù trong mười tám loại binh khí, binh khí gì y cũng có thể dùng, có thể thi triển.
Y chẳng những không lùi mà còn phản công, dùng ngón tay của y, thiên hạ độc nhất Phong Thần chỉ.
Trương Tam Bá dùng ngón tay (hơn nữa chỉ dùng ngón cái và ngón út) để đối kháng với côn dài như vậy, to như vậy, nhọn như vậy hơn nữa còn ác liệt như vậy.
Triều thiên nhất côn.
Mễ Thương Khung dùng trường côn tấn công Trương Tam Bá.
Binh khí của hắn khí thế ác liệt, nhưng càng đến gần Trương Tam Bá, hắn càng có một loại cảm nhận.
Tất cả những thứ này đều là nhìn vào tính mạng, thậm chí là bức ra tính tình.
Một câu bốn chữ, “tính mạng du quan (vô cùng nguy ngập)”.
Côn của Mễ Hữu Kiều dài một trượng hai, hơn nữa dường như cỏn biết co duỗi, có thể co có thể duỗi. Duỗi dài, duỗi thẳng, lại dài đến một trượng tám.
Đó là một loại binh khí tuyệt dài.
Ngón tay Trương Tam Bá có dài đến mấy cũng không quá ba bốn tấc, nhưng y lại chống được trường côn này.
Côn uy vũ kêu vang, nện xuống đầu.
Trương Tam Bá dùng ngón tay (hơn nữa còn là đầu ngón tay) đón đỡ.
Ngón tay máu thịt làm sao chịu được côn điên khùng, điên cuồng, điên dại này?
Nhưng mỗi lần mắt thấy côn sắp sửa đánh trúng người, dưới tình huống vô cùng khẩn cấp, Trương Tam Bá vẫn có thể kịp thời ung dung dùng đầu ngón tay búng một cái, đẩy một cái, đụng một cái vào một vị trí trên thân côn, lực lượng vô tận của côn lại hoàn toàn bị triệt tiêu, biến mất, chuyển hóa.
Nếu như dùng binh khí khác, chắc chắn không thể khéo léo xảo diệu như vậy, quả thật vô cùng tuyệt diệu.
Trương Tam Bá lại làm được.
Mỗi khi Mễ Thương Khung tấn công một côn, Trương Tam Bá lại không lùi mà tiến tới. Đánh đến côn thứ mười một (Trương Tam Bá cũng đón đỡ côn thứ mười một), Trương Tam Bá chỉ còn cách Mễ Thương Khung ba thước.
Đến lúc này, hai người đã gần như giáp lá cà, cực kỳ hung hiểm, chiêu chiêu chuyên đánh vào điểm yếu, thức thức chỉ công vào tử huyệt.
Côn dài nhất đối đầu với ngón tay ngắn nhất.
Thực ra Trương Tam Bá không phải không cảm nhận được áp lực đáng sợ, dục vọng muốn chết dễ sợ, cùng với “không” kinh sợ kia. Nhưng y đã bị thế công ác liệt này bức đến mức không thể lui được nữa, y chỉ có thể phản kích, phản kích lại phản kích.
Mễ Thương Khung cũng không có biện pháp. Trương Tam Bá càng tiếp cận hắn, tình hình của hắn lại càng hung hiểm. Côn của hắn chỉ thích hợp đánh xa, không thích hợp thủ gần, nhưng Trương Tam Bá lại bức đến gần trong gang tấc.
Lúc bắt đầu công kích hắn dùng mũi côn, đến côn thứ bảy đã đổi thành dùng thân côn, tới côn thứ mười một hiện giờ thì chỉ có thể dùng cán côn.
Nhưng lúc này, ngón tay của Trương Tam Bá (bất kể ngón cái hay là ngón út) đã có thể tùy thời đâm vào chỗ hiểm và tử huyệt của hắn.
Hai người giao đấu đã tuyệt đối không có đường lui, cũng mất đi khả năng vãn hồi.
Càng tiếp cận Mễ Thương Khung, Trương Tam Bá biết phần thắng của mình càng lớn.
Y đã thi triển hết bản lĩnh toàn thân. Xuất đạo hơn năm mươi năm qua, trước giờ y chưa từng dùng sức lực tâm thần lớn như vậy để đối phó với một kẻ địch.
Y càng cảm thấy thái giám này là kẻ địch kiếp trước của mình, là trời cao cố ý để cho hai người gặp nhau hôm nay, thanh toán hận cũ ân cừu của đời trước.
Trong giây phút chết người này, một tiếng “vù” vang lên, cây côn trong tay Mễ Thương Khung chợt giống như thần long rời tay bay lên trời.
Ánh mặt trời lập tức giống như bị cắt thành nhiều mảnh, sương cũng bị đánh tan thành nhiều khối.
Côn gào thét xoay tròn giữa không trung, múa ra những đường côn, giống như những đóa hoa giận dữ đang nở rộ.
Trương Tam Bá không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn côn bay trên trời.
Khi nào nó mới rơi xuống?
Khi nó rơi xuống sẽ gây nên thương tổn gì?
Mễ Hữu Kiều cố ý để nó rời tay bay đi, hay là vừa rồi bị song chỉ của mình thi triển một chiêu “Quỷ Thần Chi Nộ” khiến cho cầm không được côn?
Trong nháy mắt này, Trương Tam Bá có hai lựa chọn.
Một là lui nhanh.
Mễ Thương Khung côn đã rời tay, Trương Tam Bá đã chiếm thượng phong, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nên lui ra trước rồi tính sau.
Khó đảm bảo Mễ Hữu Kiều sau khi vứt bỏ côn có sát chiêu khác, trước tiên lui lại xem tình hình cũng là thượng sách.
(Huống hồ y và Mễ công công cũng không có thù oán riêng.)
Hai là tiến tới.
Thừa dịp đối phương mất đi binh khí, giết chết hắn.
Thả hổ về rừng, đối với loại người như Mễ Thương Khung, thời cơ giết hắn sẽ nhanh chóng biến mất, tuyệt đối không thể bỏ qua.
(Huống hồ hắn đã giết chết Ôn Bảo.)
Lần này Trương Tam Bá phải lập tức quyết định, công hay là thủ, tiến hay là lùi, thậm chí chết hay là sống.