Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 23: Ta không phải là ngươi

Nhất thời không thoát thân được, như vậy là đủ rồi.

Cho dù chỉ trong nháy mắt không giãy thoát được, trước mắt có đại địch như Tiêu Bạch và Tiêu Sát, cũng đủ chí mạng rồi.

Huống hồ lần này Tiêu Sát và Tiêu Bạch không chỉ muốn lập công, mà còn nóng lòng lập công để chuộc lỗi.

Trương Tam Bá tha không giết bọn họ, vì vậy đã chọc giận chủ nhân của bọn họ là Phương Ứng Khán. Nếu bọn họ không lập tức có biểu hiện, e rằng sẽ không có kết quả tốt.

Chó hiểu tính chủ nhân, huống hồ là huynh đệ họ Tiêu luôn thông minh cơ trí. Bọn họ hiểu rất rõ, Phương tiểu hầu gia bề ngoài thì hòa nhã khiêm tốn, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác.

Bọn họ không muốn trêu chọc.

Có người, cho dù là ác nhân cũng không trêu chọc nổi.

Cho nên bọn họ phải nhanh chóng lập công.

Phương thức lập công trực tiếp nhất chính là giết địch.

Thái Lão Trạch vừa lúc giết chết Miêu Bát Phương, bọn họ liền xông đến Thái Lão Trạch, đương nhiên sẽ không chờ hắn hồi khí định thần.

Chắc chắn, đối với Thái Lão Trạch quả thật là đắc ý hơi sớm một chút.

Khi hắn phát hiện song đao của Tiêu Sát chém về phía hắn, hắn đã hết đường ngăn cản.

Thậm chí ngay cả “Thần Lai chi thủ, Quỷ Phụ chi chỉ” của hắn cũng không kịp thi triển.

Thế công của song đao Tiêu Sát chẳng những tuyệt, diệu, hơn nữa còn tàn nhẫn và gian xảo.

Hắn không lao thẳng tới chém vào Thái Lão Trạch, mà là chém về phía Miêu Bát Phương.

Lưỡi đao trước tiên tách thân thể Miêu Bát Phương ra, sau đó chém vào Thái Lão Trạch. Đến lúc Thái Lão Trạch phát giác ra công kích của hắn, tất cả phản ứng đều đã quá muộn.

Hắn lại không tấn công vào yếu huyệt của Thái Lão Trạch.

Thái Lão Trạch nhất thời còn chưa nhìn rõ thế công của đối phương, vì vậy chưởng phong tám cửa, chân xoay bát quái, kịp thời bảo vệ những chỗ hiểm quan trọng trên người.

Tiêu Sát lại chỉ chém vào tay và chân.

Tay trái, chân phải.

Chân đứt.

Tay rơi.

Máu tung toé.

Thái Lão Trạch quả thật không tầm thường, hắn bị đứt một chân một tay, nhưng một tay khác lại bắt được Khai Thiên đao của Tiêu Sát, còn dùng một cước đá bay thanh Tích Địa đao còn lại của Tiêu Sát.

Tiêu Sát nhất thời mất hết hai đao.

Đáng tiếc ngoài Tiêu Sát ra còn có Tiêu Bạch.

Tiêu Sát chỉ tổn thương người, Tiêu Bạch mới là chết người.

Đao của hắn kịp thời chém đến, “thân” vào một nơi trên người Thái Lão Trạch.

Cổ.

Vì vậy Thái Lão Trạch lập tức đầu mình hai nơi.

Nói ra cũng trùng hợp, chỉ trong một ngày, hai nhân vật quan trọng của Hắc Diện Thái gia trong kinh là Thái Thủy Trạch và Thái Lão Trạch, đều phân biệt chết tại Kim Phong Tế Vũ lâu và pháp trường trong thành.

“Binh khí phường” Thái gia liên tục mất hai đại cao thủ, khiến cho bọn họ sau này càng gia tăng quyết định đối phó với tổn thất này.

Đây là chuyện sau này không đề cập tới.

Thái Lão Trạch vừa chết, người tức giận nhất chính là Trương Tam Bá.

Hắn bởi vì một ý niệm nhân từ, bỏ qua cho Tín Dương Tiêu Sát và Tương Dương Tiêu Bạch, dĩ nhiên là có lòng yêu tài, nhưng chủ yếu vẫn là không muốn tạo nhiều sát nghiệt, huống hồ Thiên Cơ tổ và huynh đệ họ Tiêu này cũng không có hiềm khích gì. Có câu là “thà kết giao với ngàn người, đừng kết thù với một người”, Trương Tam Bá cũng biết Tiêu Thị Nhị Đao vì vâng lệnh Phương Ứng Khán và Mễ Hữu Kiều (Thương Khung) nên mới trở thành kẻ địch, giữa hai bên vốn cũng không có thù oán gì lớn.

Cho nên y mới tha cho bọn họ một lần, không ngờ lại vì vậy mà hao tổn một tên đại tướng.

Do đó y là người bi phẫn khó tả nhất.

Y dùng một tay đánh lui sáu kẻ địch trước và sau người, bước nhanh đến, trước khi Tiêu Sát và Tiêu Bạch đắc thủ rút lui (muốn trở vào trong trận) đã cản bọn họ lại.

Đừng thấy Trương Tam Bá tuổi tác cao, y vừa bước ra mấy bước này, khí thế bức người, dời non lấp biển, tràn ra mãnh liệt, “Khoái Bộ Phong Lôi” quả là danh bất hư truyền.

Tiêu Thị Song Hùng vừa đắc thủ giết chết Thái Lão Trạch, đã lập được công lao, đang định rút lui, nhưng Trương Tam Bá vừa bước tới đã chấn nhiếp bọn họ. Bọn họ lại tiến không được, lùi không xong, đành phải kiên trì ứng chiến.

Chính bọn họ cũng hiểu được, chỉ với bọn họ tuyệt đối không phải là địch thủ của Trương Tam Bá. Nhưng bởi vì hiểu rõ điểm này nên mới gay go.

Đã biết rõ là đánh không lại, làm sao còn đấu chí?

Có điều, Tiêu Sát và Tiêu Bạch, hai Tiêu ba đao, có thể đứng vào hàng ngũ “Bát Đại Đao Vương” đương thời, dĩ nhiên không tầm thường, cũng không phải hạng người chỉ có hư danh.

Vào lúc này, bọn họ lại làm một chuyện.

Bọn họ đột nhiên vung đao.

Bọn họ lại chém vào nhau một đao.

Ánh máu hiện lên.

Tiêu Bạch luôn ôn hòa lễ độ, hơn nữa còn thân thiện, bởi vì một đao này nên bị đau, cũng vì vậy nổi lên sát tính.

Tiêu Sát trước giờ cao ngạo ngang ngược, ra tay luôn không chừa lại đường lui, càng vì vậy dâng lên đấu chí.

Hai người không lùi mà tiến tới, không nhụt chí mà lại hung hãn, hai người ba đao chém về phía Trương Tam Bá, từng đao chết người, cũng từng đao chí mạng.

Lần này Trương Tam Bá đã giết đến đỏ mắt.

Y cảm thấy giống như ái đồ Thái Lão Trạch là do tự tay mình hại chết.

Y không tránh né, ngược lại nghênh đón ánh đao.

Trông thấy Đại Khai Thiên đao của Tiêu Sát sắp chém trúng đầu Trương Tam Bá, nhưng chiếc đầu của Trương Tam gia bỗng giống như đứt gân cổ, nghiêng qua một bên.

Một đao kia chỉ sai lệch chút ít, đã chém không trúng.

Tiêu Sát thấy chỉ thiếu chút nữa là đã thành công, làm sao có thể từ bỏ? Huống hồ hắn biết Tiêu Bạch sẽ ngăn cản thế công của Trương Tam Bá, dù thế nào hắn cũng phải chém chết tên long đầu của tổ chức Thiên Cơ này.

Cho nên đao của hắn vội vươn thêm nửa thước

Hắn muốn xem thử Trương Tam Bá làm sao có thể rút lui.

Ngoài ra, Tiểu Tích Địa đao của hắn cũng đồng thời truy kích, một đao chém ngang vào Trương Tam Bá.

Thân hình Trương Tam Bá lại xoay một cái, giống như con rắn hoàn toàn không có xương sống, vẫn tránh khỏi một đao này trong gang tấc.

Cái gọi là “trong gang tấc”, là một đao này rõ ràng sắp chém vào hông Trương Tam Bá, nhưng vẫn cứ chênh lệch hơn một tấc, khiến cho hắn chém vào khoảng không.

Cao thủ đối địch, sao có thể chém vào khoảng không.

Tiêu Sát vẫn không nản chí, một không làm, hai không ngừng, ba không quay đầu, hắn lại đâm Tiểu Tích Địa đao lên trước, quyết tâm dù không thể chém Trương Tam Bá ra thành hai khúc, ít nhất cũng phải đâm vào bụng đối phương một cái lỗ máu.

Hắn muốn nhìn xem Trương Tam Bá làm sao tránh được.

Tiêu Bạch bên kia cũng suy nghĩ như vậy.

Đao của hắn chắm chuẩn lưng của Trương Tam Bá “thân” đến, mắt thấy sắp sửa thành công, Trương Tam Bá lại bỗng nhiên đá tới. Tiêu Bạch chỉ cần nghiêng người là có thể tránh khỏi cú đá này, nhưng một đao kia chỉ thiếu chút nữa là có thể đâm vào lưng Trương Tam Bá.

Chỉ thiếu “một chút” như vậy.

Thật đáng hận!

Cho nên Tiêu Bạch không cam lòng.

Toàn thân hắn vươn lên, cánh tay duỗi ra, đao ý tiến tới, muốn thừa dịp này đâm Trương Tam Bá một lỗ thủng lớn thông suốt mới cam lòng.

Do đó, Trương Tam Bá phải đồng thời đối mặt với nguy hiểm từ ba thanh đao.

Một đao nguy hiểm hơn một đao.

Một đao chết người hơn một đao.

Một đao tàn nhẫn hơn một đao.

Cho nên người bị mất mạng là…

Huynh đệ họ Tiêu.

Cũng không biết ra sao, bước chân của Trương Tam Bá bỗng đan xen, chỉ trong nháy mắt đã xoay người đi.

Do đó, ba đao của huynh đệ họ Tiêu đều không trúng mục tiêu.

Ba đao đều chém không trúng, nhưng lại không phải chém vào khoảng không.

Lần này Trương Tam Bá vừa “biến mất”, hai người vốn đã quyết chí tấn công, dùng hết sức lực, cho nên thu tay không kịp, trở thành ba đao chém vào nhau.

Vì vậy, đao của Tiêu Bạch “thân” lên Tiểu Tích Địa đao của Tiêu Sát, còn Đại Khai Thiên đao của Tiêu Sát lại chém vào đầu Tiêu Bạch.

Tiêu Bạch cũng phản ứng cực nhanh, dù đang cấp bách vẫn kịp xoay đầu. Một đao này của Tiêu Sát chỉ chém vào trên vai trái của hắn, lập tức chặt đứt xương bả vai, máu tươi tràn ra.

Nhưng Tiêu Sát cũng không dễ chịu.

Đao của hắn mặc dù sát lực mười phần, uy lực vô biên, nhưng một khi gặp phải thanh đao dùng nhu chế cương, điềm đạm nho nhã của Tiêu Bạch, lập tức bị xoắn nát. Một đao kia của Tiêu Bạch còn chưa hết đao thế, đâm vào bụng dưới của hắn, máu tươi lập tức chảy ra.

Trương Tam Bá dùng “Phản Phản thần công”, thi triển “Phản Phản thần bộ”, khiến cho hai Tiêu đều bị thương. Lần này y lại không nhân từ, lập tức nắm lấy thời cơ, đánh ra “Phong Thần chỉ” trái phải.

Lần này “Phong Thần chỉ” của y vẫn là ngón cái từ kẽ ngón áp út và ngón giữa bắn ra, nhưng đã không có chỉ kình, cũng không chỉ phong.

Ngón tay của y chợt biến thành vũ khí.

Vũ khí chí cương cực rắn.

Một tiếng “xoẹt” vang lên, chỉ trái của y đâm vào cổ họng Tiêu Sát.

Một tiếng “phụp” vang lên, chỉ phải của y cắm vào ngực Tiêu Bạch.

Hai ngón tay này lập tức lấy mạng Tiêu Bạch và Tiêu Sát.

Cũng lập tức khiến Phương Ứng Khán đỏ mắt.

Bát Đại Đao Vương trung thành với hắn, chỉ trong phút chốc, “Tàng Long Đao” Miêu Bát Phương đã chết, Tín Dương Tiêu Sát đã chết, Tương Dương Tiêu Bạch cũng đã chết, chỉ còn lại năm tên Đao Vương.

Có thể như vậy sao!

Vì vậy, Phương Ứng Khán dường như không thể giữ bình tĩnh.

Hắn đã không thể nhịn được nữa.

Thân hình hắn vừa động, muốn rút kiếm bước ra.

Kiếm bên hông hắn cũng bỗng nhiên đỏ lên.

Cho dù cách vỏ, vẫn thấy rõ ánh sáng đỏ rực như máu tươi lưu động.

Hắn đang muốn rút kiếm tiến lên, lại nghe Mễ Thương Khung thở dài một tiếng:

- Nếu thật sự phải ra tay… để ta ra tay đi!

Mễ Thương Khung vừa thấy liên tục mất đi ba tên Đao Vương, cũng biết lần này không thể khoanh tay được nữa.

Đó là người mình, chứ không còn là tâm phúc của phe Thái Kinh nữa.

Phương Ứng Khán ấn kiếm liếc nhìn hắn:

- Không phải ngài nói là không động thủ sao?

Mễ Thương Khung cười khổ nói:

- Đây cũng là tình thế bất đắc dĩ, đến nước này ta có thể không ra tay sao? Cứ tiếp tục như vậy, người ngoài lại khinh tập đoàn Hữu Kiều không có người.

Phương Ứng Khán nói:

- Được.

Mễ Thương Khung lại ngẩn ra.

- Ngài không cần ra tay.

Phương Ứng Khán hồn nhiên nói:

- Ta ra tay là được.

Mễ Thương Khung cười gượng, ngay cả tóc trắng mày bạc dường như cũng già đi một chút.

- Ngài mới là thủ lĩnh trong tập đoàn, làm sao có thể tùy tiện ra tay? Chuyện đắc tội với người khác, giết địch, vạn bất đắc dĩ cũng tuyệt đối không nên do ngài động thủ. Nếu như trong hai người chúng ta nhất định phải có một người ra tay, vậy thì để cho ta đi.

Hắn hít một hơi dài.

- Dù sao, ta không phải là ngươi.

Sau đó hắn quát lớn một tiếng:

- Côn tới!

Hắn vừa quát lên, côn đã tới rồi.

Lập tức đã tới.

Mễ Thương Khung cuối cùng muốn đích thân xuất thủ.