Lụa trắng mực đỏ, ghi chẳng xuể hồn thiêng xương khô trên chiến trường. Tần Tranh nhìn số thương vong mới kiểm kê, cẩn thận gấp lại lụa trắng, giao cho phó tướng. “Số tướng sĩ hi sinh cho người chuẩn bị thư báo tử cùng gửi tiền thăm hỏi về, chớ để sơ sót.”
“Vâng, tướng quân.”
Tần Tranh dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, móc một cái bánh kẹp dưa muối trong lồng thức ăn bên cạnh, ngấu nghiến cắn mấy miếng, hung hăn như đang xé thịt bọn địch Nhung.
“Tướng quân, ngài cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Phó tướng đứng bên cạnh không chịu nổi, khuyên bảo. Hôm trước vừa giao đấu với Nhung Lô một trận, đến nay vẫn chưa thấy tướng quân chợp mắt. Cặp mắt hoa đào phong tình lưu chuyển đã nổi đầy tơ máu, nhìn từ xa trông như một chú thỏ có đôi mắt giận dữ hung tợn.
Tần Tranh lắc đầu, loay hoay trước bàn cát diễn binh. Nếu không phải phó tướng nhanh tay lẹ mắt giữ tay hắn lại, chỉ sợ hắn đã nhét cả nắm cát như bánh vào miệng rồi.
Phó tướng suy nghĩ, thế này không được, hay là cứ lấy viên gạch đánh ngất hắn rồi kéo vào một góc cho nghỉ ngơi. Có điều không biết như thế có bị xem là đánh lén tướng quân không, có bị phạt không, trong lòng hơi lo sợ.
Tần Tranh không phát hiện ánh mắt không sợ chết của phó tướng, một lòng chăm chú vào bàn diễn binh. Vừa hay lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chân gấp gáp, có người vội vàng tới bẩm báo.
“Tướng quân, đại quân vận chuyển lương thảo từ kinh thành đến rồi!”
Tần Tranh đứng phắt dậy, hai mắt sáng kinh người. Chuyến lương thảo này đến như nắng hạn gặp mưa rào, không cần phải dây dưa với Nhung Lô nữa. Tần Tranh mừng rỡ, nhét nửa cái bánh trong tay lại vào lồng, nói: “Đại thiện, trời giúp ta rồi! Theo ta đích thân thu xếp chuyến lương thảo này.”
Tướng sĩ kia lại nói: “Tướng quân, sứ giả vận chuyển từ kinh đến…”
Tần Tranh phẩy tay: “Cứ theo quy tắc cũ mà làm, hầu hạ cho thật tốt, muốn gì cứ cho nấy. Mấy người các ngươi tính khí kém cỏi thì tránh xa một chút, đừng có hạnh họe với người ta. Để đắc tội với khâm sai kinh thành, coi chừng người ta về tấu mình cả sớ, sau này tướng sĩ biên ải hốc mỏ uống gió hết đấy.”
Mấy vị phó tướng lắng nghe chăm chú, trả lời rồi lui ra. Công việc béo bở như chức Tiết độ sứ vận chuyển hơn phân nửa là để kiếm chác. Tướng lĩnh biên ải ai từng trải một chút cũng đều biết rõ, phải hầu hạ cho ăn no uống đủ, cho người đến dỗ vui, để lúc người ta hồi kinh không cầu nói tốt trước mặt thánh thượng, thì ít nhiều cũng sẽ không kể tội ngươi.
Còn nếu lỡ đắc tội, biết đâu chừng người ta về sẽ nói nhăng nói cuội về ngươi. Hoàng đế ở xa mà trời thì cao quá, chỉ có thể để mặc cho người ta đâm chọt ngươi, trăm miệng khó cãi. Nếu hỏi lấy lòng bằng cái gì, thì đó chính là không gì khác ngoài tiền vàng và mỹ nhân.
Vàng ngọc thu thập từ mấy cuộc giao chiến, mỹ nhân thì tìm mấy tù binh dị vực, để cho người ta thưởng thức hương vị tươi mới một chút.
… …
Thời tiết đầu tháng sáu ở biên ải cũng không oi bức lắm, Tần Tranh chạy đông chạy tây đổ đầy mồ hôi. Chuyến lương thảo này thật sự quá đáng mừng, số lượng không hề ít chút nào.
“Tướng quân!” Phó tướng thúc ngựa chạy đến, thấp giọng bẩm báo: “Tướng quân, bên chỗ kinh sứ có chút không ổn lắm…”
Tần Tranh đang tra cứu lương thảo quân bổng, không có lòng dạ nghĩ đến chuyện khác, nghe vậy nói: “Sao lại thế, không phải đã chỉ ngươi rồi sao?”
“Nhưng mà… kinh sứ thật sự rất khó hầu ạ.” Phó tướng đè thấp giọng, nói: “‘Đặc sản’ dâng lên cũng không hứng thú lắm.”
Tần Tranh nhếch mày, thầm nghĩ chẳng lẽ người đó không thích vàng bạc: “Vậy đổi cái khác đi…”
Phó tướng vò vò sau ót, nhỏ giọng nói: “Mấy thị tỳ xinh xắn đưa sang đều bị trả về, bảo là không vừa mắt.”
Tần Tranh lơ đễnh đáp một tiếng, một bên tra lương thảo, một bên nói: “Người từ kinh thành đến, có vật quý nào mà chưa gặp qua. Quen ăn mấy món sơn hào hải vị rồi, nhìn mấy người kia có khác gì bát nước luộc đâu… Cũng không biết suy nghĩ xem, ở đây là quân doanh, đào đâu ra hàng ngon… Bình thường mọi người có ý tưởng muốn nhảy sông bắt cá* cũng đã là táo bạo lắm rồi…”
*Raph: “Nhảy sông bắt cá” chắc ý muốn ám chỉ việc quân sĩ mò đến lầu xanh phiêu kĩ á mấy nàng.
Phó tướng không khỏi xót xa mà nói: “Vậy phải làm sao đây, tướng quân?”
Tần Tranh cúi đầu tính toán: “Ở bên phía Tây không phải vẫn còn mấy em mèo mắt xanh đấy sao? Tắm rửa sạch sẽ một chút rồi đưa sang.” Ý hắn nói chính là mấy kĩ nữ dị vực mắt xanh hiếm gặp. Bắt gặp hàng hiếm, nói không chừng quý nhân từ kinh thành đến sẽ thích.
Phó tướng nhận lệnh, dặn dò với thuộc hạ.
Chưa được bao lâu lại đến bẩm báo.
“Tướng quân…”
Tần Tranh đang bận rộn kêu người thay phiên nhau vận chuyển lương thực, thấy phó tướng trở lại, không khỏi nhăn mày hỏi: “Lại sao nữa?”
Trên mặt phó tướng có chút đỏ bừng đáng ngờ, lắp bắp: “À thì… Tướng quân à… Mấy em mèo mắt xanh cũng không được…”
Tần Tranh chậc một tiếng: “Khẩu vị kén chọn thế à.”
“Tướng quân ơi, mẫu mã bên mình đưa sang đều như hất cát vào người ta thôi.” Phó tướng ấp úng: “Người ta mới là…”
*Raph: Người ta mới là mỹ nhân =)))))))
“Thôi, các ngươi tự xem tình hình mà dỗ đi. Mèo không được thì đưa thỏ sang, lừa lựa xem người ta thích loại nào. Ta bận chút việc ở đây, đừng có le ve trước mặt nữa.” Tần Tranh gạt phó tướng ra, trong mắt trong lòng chỉ có lương thảo.
Phó tướng ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra, lên đường đi.
Lại qua một lúc sau, phó tướng cưỡi ngựa thở hồng hộc chạy về bẩm báo.
“Tướng, tướng quân…”
Tần Tranh không thể chịu nổi nữa: “Còn gì nữa?”
Vẻ mặt phó tướng kì quái, lúng túng nói: “Tướng quân… Vị đại nhân kia bảo…”
“Bảo cái gì?”
Sắc mặt phó tướng biến thành màu gan heo, ấp úng nói: “Vị đại nhân kia nói… Đừng đưa mấy loại hoa tường liễu ngõ xoàng xĩnh sang làm mất mặt nữa. Ngài ấy bảo, bảo… Tướng quân mới là tuyệt sắc, muốn ngài đích thân đến tiếp khách.”
Tần Tranh ngẩn người, bỗng dưng đạp một cái lên miếng gỗ bên cạnh, lãnh đạm nói: “Được, bổn tướng quân đích thân đi tiếp khách. Ta phải xem xem là loại người nào mà khó hầu đến thế. Xem có nuốt nổi gia ‘tiếp khách’ không.”
… …
Trong ngoài lều bạt dựng tạm có ba lớp thị vệ. Lều lớn bằng da trâu mới toanh dựng tương đối sang trọng, thiếu điều muốn dựng thành biệt viện ba cổng ba sân. Rèm cửa bằng lông thỏ trắng, bao bọc kín đến không có ngọn gió nào thổi lọt.
Tần Tranh lạnh lùng nghĩ, người ở bên trong cũng không ngại ngột ngạt nhỉ. Chưa bước vào cửa đã nghe thấy từng tiếng nũng nịu giả ngây truyền ra, vậy mà bảo cái gì hoa tường liễu ngõ chứ, chơi vui quá chừng kia kìa?
Tần Tranh vén rèm, lạnh lùng ghé mắt nhìn vào trong.
Thảm hoa hải đường vàng trải đầy đất, hai bên dựng bình phong lưu ly Như Ý, bàn nhỏ khắc phù dung bạch ngọc, chính giữa đặt một chiếc tháp quý phi bằng gỗ Hoàng Hoa Lê. Một người lười biếng nằm trên tháp, vận một thân áo xanh làm tôn lên ngọc bào gấm vân trắng. Thảm trắng dài bằng nhung đắp kín trên bụng, mái tóc dài lượn trên cánh tay ngọc ngà, vạn phần kiều diễm. Nhìn thấy Tần Tranh bước vào, người đó hơi nhếch khóe miệng, ba phần cao ngạo, ba phần lạnh nhạt, ba phần mỉa mai, một phần còn lại thấp thoáng chút dịu dàng, rơi vào đáy lòng khiến cả linh hồn cũng bị thổi lạc mất đến Hoàng Tuyền.
Phía bên trái có mấy thiếu niên thanh tú đang bóc nho, bên phải là mấy vũ nữ mắt xanh đang ngả người bên tháp rót trà. Bờ môi mỏng nhạt màu chạm vào tay vũ nữ, in dấu trên miệng chén xanh ngọc. Bên kia nho đã lột vỏ tựa như viên ngọc tím trong suốt, thiếu niên nâng ngón tay trắng trẻo lên, đưa đến bên miệng người nằm trên tháp.
Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, thiếu niên biến sắc, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng phút chốc trở nên trắng bệch. Cánh tay thon nhỏ kia đã bị Tần Tranh chụp lấy, suýt chút bóp vỡ, quả nho tựa như ngọc tím trên tay rơi xuống.
“Lui xuống hết.” Trong mắt Tần Tranh không có ai, cũng không chứa thêm bất kì kẻ nào khác.
Sắc mặt thiếu niên lẫn vũ nữ đều trắng bệch, không dám ở lại thêm một giây nào, hoảng hốt chuồn mất.
Người trên tháp mỉm cười rũ mắt, ngón tay tựa như ngọc khắc co lại, lơ đễnh gạt đi quả nho rơi trên đầu gối, không để ý lắm đến nước nho đã làm bẩn tấm thảm nhung trắng tinh trên người.
Hắn chống tay lên tháp chậm rãi đứng dậy, thảm nhung trắng rơi xuống bên chân, chiếc bụng cao ngất liền không còn lớp che chắn. Đến khi hắn đi đến trước mặt Tần Tranh, chỉ còn lại một nụ cười ẩn trong tiếng thở dài rơi bên tai.
“Tần tướng quân để Du đợi lâu quá…”
Chỉ một câu này, gió xuân đâu đã ghé, vạn vật hóa hư không.
Đến khi kịp phản ứng, Tần Tranh đã ôm người trước mặt vào lòng, khẽ vòng lấy eo hắn, thốt lên cái tên khắc trong đáy lòng, nhắc mãi bên môi.