Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 16: Chương 16


* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu mỉm cười, đôi mắt hơi cong lên như mặt trăng lưỡi liềm: “Sư tôn của ngươi dạy được một đồ đệ tốt.”
Lạc Băng Hà nhíu mày, nhìn ánh mắt Thẩm Cửu có mấy phần xảo hoạt: “Đồ đệ của ngươi không tốt sao?”
Thẩm Cửu ngây người.

“Ngươi thì sao, dạy dỗ ra kiểu đồ đệ gì? Hắn không tốt sao?”
Thẩm Cửu lắc đầu, cười khổ: “Không, là ta không tốt.”
Lạc Băng Hà không nói gì thêm, ngồi cạnh Thẩm Cửu, trầm mặc đợi thời gian trong qua trong trúc xá.

Thời tiết bên ngoài ảm đạm đến đáng sợ, rõ ràng vẫn còn sớm nhưng lại nhá nhem tối đi, gió rít gào giận dữ, có thể nghe được tiếng trúc xào xạc, ầm ĩ và dữ dội.

Đã lâu rồi Thanh Tĩnh phong mới gặp loại thời tiết như vậy.

Thẩm Cửu cau mày lại, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Hắn nhìn Lạc Băng Hà một chút, rồi lại chọc chọc hệ thống, hỏi xem còn bao lâu nữa hắn có thể trở về.

Hệ thống im lặng một hồi, mới chịu nói: “Nhiệm vụ trừng phạt kết thúc, ngài sẽ được truyền tống về thế giới ban đầu.”
Thẩm Cửu ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Băng Hà, trước mắt hắn có một tia sáng chiếu lên, khiến cho Lạc Băng Hà trông mờ ảo, hắn đột nhiên nói: “Ta đi đây.”
Một khắc sau, hắn xuất hiện ở thế giới của hắn, vẫn là cung điện Ma giới, nhưng hắn lại phát hiện bản thân bị quăng xuống đất.

Thẩm Cửu muốn đứng dậy nhưng thân thể hắn lại không cử động được, sắc mặt hắn tái nhợt, lúc này mới chợt nhận ra là mình bị điểm huyệt.

Chuyện gì đang diễn ra?!
Thẩm Cửu mở miệng muốn hét to, nhưng ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Ai điểm huyệt hắn? Lạc Băng Hà? Lạc Băng Hà điểm huyệt Thẩm Thanh Thu sao? Tại sao chứ?
Thẩm Cửu đảo mắt, nhìn thấy quần áo của mình còn nguyên vẹn, ngoại trừ khi nãy ngã xuống dính chút bụi ra thì không có gì khác thường.

Thẩm càng thêm khó hiểu.

Bên trong tẩm điện không bóng người, vô cùng yên tĩnh.


Bên ngoài có thể nghe thấy lờ mờ một vài động tĩnh.

Thẩm Cửu cẩn thận lắng nghe, lại kinh hãi phát hiện có tiếng đánh nhau, lại không phải là đám ma vật tiểu tốt mà là tiếng kiếm va chạm.

Thậm chí bên trong đại điện, Thẩm Cửu còn có thể cảm nhận được một ít linh lực cùng ma khí đan xen vào nhau.

Bên ngoài có người đang đánh nhau!
Đúng lúc này, cửa lớn trong điện đột nhiên mở ra, theo hướng tầm mắt hiện giờ Thẩm Cửu có thể nhìn thấy người đang đi tới.

Mạc Bắc Quân mang theo Thượng Thanh Hoa đang run lẩy bẩy chạy vào, ném Thương Thanh Hoa đến gần Thẩm Cửu, lạnh lùng nói: “Trông chừng người này, nếu có bất kỳ sơ xuất nào liền hỏi tội ngươi.”
Thượng Thanh Hoa nhanh chóng há miệng run rẩy nói ‘vâng’, Mạc Bắc Quân liền xoay người rời đi, cuối cùng đóng chặt cửa phòng lại.

Thẩm Cửu hoàn toàn không kịp nhận ra được chuyện gì đang diễn ra.

Cái tên Thượng Thanh Hoa này sợ tới không dám nhìn hắn.

Thẩm Cửu đang định kêu tên đó giải huyệt cho hắn, nhưng ngay cả liếc nhìn Thẩm Cửu một cái cũng không có.

Không biết qua bao lâu, tiếng đánh nhau bên ngoài không hề dừng lại, ngược lại càng thêm kịch liệt.

Nghe thôi liền có thể biết kiếm khí kinh người, kiếm minh gào thét.

Mặc dù âm thanh truyền đến tẩm điện rất nhỏ, nhưng khí thế vẫn không bị ảnh hưởng.

Thượng Thanh Hoa hiển nhiên bị trận chiến khốc liệt kia dọa sợ, rốt cuộc cũng cúi đầu nhìn Thẩm Cửu, run rẩy nói: “Sư… sư huynh, Thương… Thương Khung Sơn phái đánh tới…”
Đồng tử Thẩm Cửu co rút lại, miệng há lớn, như muốn nói điều gì đó cho Thượng Thanh Hoa.

Thượng Thanh Hoa đang cố định tâm trong lúc hoảng loạn, cố gắng nhìn khẩu hình Thẩm Cửu, lẩm bẩm nói: “Sư huynh, ngươi muốn ta giải huyệt?”
Thẩm Cửu nháy mắt hai cái, biểu thị rằng ngươi đoán đúng rồi.

Thượng Thanh Hoa lập tức bùng nổ, bỗng nhiên lùi về sau mấy bước, lắc đầu như trống: “Không được, không được! Giải huyệt là ta sẽ chết đó, sư huynh!”
Ánh mắt Thẩm Cửu lộ vẻ nghi ngờ, Thượng Thanh Hoa thật sự khóc không ra nước mắt, nói: “Sư huynh, đừng nghĩ tới chuyện giúp Thương Khung Sơn phái.

Quân thượng sẽ giết ngươi mất.

Chính hắn đã điểm huyệt ngươi, nhốt ngươi ở đây.”
Chẳng lẽ lúc Thương Khung Sơn phái đánh tới, Thẩm Thanh Thu muốn ra giúp Thương Khung Sơn?
Phải biết rằng Lạc Băng Hà cùng Thương Khung Sơn có mối thù không đội trời chung, nhất định sẽ không cho Thẩm Thanh Thu nhúng tay vào.


“Sư..

sư huynh, ngươi cũng vậy, tại sao ko tránh mặt đi mà còn muốn giúp Thương Khung Sơn? Đám người ở Thương Khung Sơn kia thấy ngươi, thể nào bọn cũng cũng trục xuất ngươi khỏi môn, ngươi…”
Thượng Thanh Hoa chưa nói xong, liền bị Thẩm Cửu trừng hắn một cái, ý nói: “Câm miệng!”
Thượng Thanh Hoa ngượng ngùng ngậm miệng.

Thẩm Cửu nhắm mắt định thần, định dùng linh lực để giải huyệt.

Thượng Thanh Hoa nhìn ra được, không nhịn được nói: “Sư huynh, ngươi đừng như vậy, không giải được đâu.”
Thẩm Cửu thầm nói: “Ngươi giải huyệt cho ta.”
“Ta, ta, ta không, không, không, không…” Thượng Thanh Hoa lắp bắp nói, “Ta sợ chết, sư huynh! Ngươi đừng làm ta khó xử!”
Thẩm Cửu tức giận mắng: “Đồ vô dụng!”
Thượng Thanh Hoa nhếch miệng: “Sư huynh, ngươi nói ta vô dụng thì cũng vô dụng.

Dù sao từ nhỏ đến lớn cũng không ai thấy ta hữu dụng, dù là Phong chủ An Định phong gì gì đó, hay là chó săn của Mạc Bắc Quân gì gì đó.

Dù sao ta chính là loại tiểu nhân ham sống sợ chết, ăn cây táo rào cây sung.

Sư huynh, ngươi có nói thế nào ta cũng không giải huyệt cho ngươi.”
Trong nháy mắt, Thẩm Cửu nhìn thấy trên người tên này có hình bóng của Thượng Thanh ở thế giới khác.

Không can tâm, không tình nguyện, nhưng chỉ có thể ủy khuất cầu mạng sống, khuôn mặt tươi cười chấp nhận tất cả.

Hắn mím môi, quyết định không làm khó Thượng Thanh Hoa nữa, nhắm mắt lại lần nữa, kiên trì dùng linh lực giải huyệt.

Quá trình này rất đau đớn, toàn bộ linh lực đều đổ dồn về phía huyệt vị, huyệt vị bị cưỡng ép giải khai trở nên đau nhói.

Thẩm Cửu cắn răng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

______________
Lúc Thẩm Cửu giải được huyệt và chạy ra ngoài, lập tức có một luồng kiếm khí phóng đến.

Thẩm Cửu nghiêng người tránh luồng kiếm, nhảy về phía trước, đáp xuống giữa đám người Thương Khung Sơn và Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà là người đầu tiên nhìn thấy hắn, hai mắt híp lại, nghiêm nghị nói: “Ai cho ngươi ra đây? Ai giải huyệt cho ngươi?!”
Thương Khung Sơn phái cũng nhìn thấy Thẩm Cửu, sắc mặt lập tức thay đổi.


Có mấy tên đệ tử lẫn trong đám đông hét lên: “Thẩm Thanh Thu? Tại sao ngươi còn chưa chết?!”
Thẩm Cửu lúc này mới chú ý, dẫn đầu là Tề Thanh Thê và Mộc Thanh Phương.

Luồng kiếm sắc bén dữ tợn vừa nãy xuất phát từ thủ pháp của Tề Thanh Thê.

Mà luồng kiếm căn bản không phải đánh lệch, nó cố ý đánh vào hắn.

Tề Thanh Thê hừ lạnh: “Ngược lại ngươi chạy ra cũng khá nhanh.

Ta không biết ngươi đứng ở giữa là có ý gì.

Hay là muốn Thương Khung Sơn cùng Lạc Băng Hà cùng nhau giết chết ngươi?”
Ở đây đều là kẻ thù của Thẩm Cửu, quả thật ra đây đúng là tự tìm đường chết.

Thẩm Cửu mím môi, không trả lời, mà nhìn về phía Lạc Băng Hà nói nhỏ: “Ngươi đừng làm tổn thương tới Thương Khung Sơn phái.”
Tề Thanh Thê ở đằng sau nghe xong lời này, lập tức cười lớn: “Thẩm Thanh Thu, ngươi bây giờ lại nói những lời này, là muốn cho Thương Khung Sơn tha mạng cho ngươi sao? Ngươi hại chết Nhạc sư huynh, còn mặt mũi đứng đây nói chuyện đàng hoàng à?! Đừng làm cho ta buồn nôn!”
Mộc Thanh Phương thì khác, trầm mặc một hồi nói: “Thẩm… Thanh Thu, ngươi tránh ra.”
“Tránh cái gì? Giết chết hết đi! Đôi thầy trò này đều là đồ đáng chết!” Tề Thanh Thê không nể tình, rút kiếm đâm về phía Thẩm Cửu.

Chợt một đạo kiếm quang lóe lên, ma khí trào dâng mãnh liệt quấn quanh thân kiếm, đánh kiếm của Tề Thanh Thê văng ra xa.

Mọi người đều sửng sờ.

Vẻ mặt Lạc Băng Hà ảm đạm, nhìn chằm chằm Tề Thanh Thê, không lên tiếng.

Một kẻ nào đó trong đám người Thương Khung Sơn nhịn không được nói: “Lạc Băng Hà thực sự đang giúp Thẩm Thanh Thu sao?! Chẳng lẽ bọn hắn ở cùng một phe?!”
“Hừ! Lẽ ra ta phải sớm biết rõ.” Tề Thanh Thê nói, liếc nhìn Thẩm Cửu, thấy tay chân hắn còn nguyên vẹn.

“Cái gì mà gãy tay gãy chân chứ, tất cả chỉ là lừa gạt! Thẩm Thanh Thu, lòng dạ ngươi độc như rắn rết.

Nhạc sư huynh đối với ngươi ra sao không lẽ trong lòng ngươi không biết?! Vậy mà ngươi dám hợp tác với tên súc sinh này hại chết huynh ấy!”
Thẩm Cửu nhíu mày: “Ta thực sự từng đứt hết tứ chi.”
“Ngươi cho rằng ta bị mù sao? Trên người ngươi là thứ gì?! Thẩm Thanh Thu, có phải ngươi cảm thấy người Thương Khung Sơn bọn ta dễ bị lừa? Nhạc sư huynh có đi không có về, không lẽ đến điều này bọn ta cũng không nhìn ra sao?”
Thẩm Cửu không nói chuyện, vốn dĩ hắn muốn để cho Nhạc Thanh Nguyên tránh xa hắn, đừng tìm hắn nữa.

Nhưng bây giờ, Nhạc Thanh Nguyên vẫn đi vào chỗ chết.

Mà còn là chết dưới danh nghĩa bị Thẩm Thanh Thu hãm hại.

Hắn không nói được gì, càng không có cách nào để nói ra.

Ngay lúc này đây, hắn đã không còn muốn tìm đường sống cho mình nữa, huống chi, cho tới bây giờ, Thẩm Cửu chưa bao giờ tự mình bào chữa.


“Lần này các ngươi đến đây, là muốn giết ai?”
“Đến đây để giết ai được nữa, đương nhiên là giết cái tên súc sinh kia.

Nhưng ngươi vẫn còn chưa chết, vậy thì trước hết giết ngươi xem như báo thù Nhạc sư huynh!”
Thẩm Cửu nói: “Đồ đệ ta không làm gì sai cả, cái chết của Nhạc Thanh Nguyên là do ta gây ra.”
“Ta đương nhiên biết, Nhạc sư huynh lúc đó thật sự bị mù rồi, lại thật lòng quan tâm chiếu cố ngươi.

Không ngờ nuôi nhầm bạch nhãn lang quay lại cắn người!” Tề Thanh Thê tức giận mắng.

Trong mắt người bên ngoài đều nhìn thấy Nhạc Thanh Nguyên chăm sóc Thẩm Cửu từng li từng tí, không hề nhìn thấy Thẩm Cửu vì chờ một người mà rơi vào vực sâu tuyệt vọng cùng bất lực.

Đều nhìn thấy Nhạc Thanh Nguyên bù đắp vô hạn cho hắn, nhưng lại không thấy linh hồn đã chết của Thẩm Cửu.

Đều nhìn thấy Nhạc Thanh Nguyên nhớ mãi không quên đứa em trai này, lại không nhìn thấy Thẩm Cửu vì ca ca của mình mà bản thân vạn kiếp bất phục.

Người bên ngoài đều biết Nhạc Thanh Nguyên trọng tình trọng nghĩa, còn Thẩm Cửu hắn vong ân phụ nghĩa.

Thẩm Cửu không trả lời Tề Thanh Thê, mà quay lại nhấn mạnh với Lạc Băng Hà lần nữa: “Ngươi không được làm tổn thương bất kỳ ai ở Thương Khung Sơn phái.”
Lạc Băng Hà trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt u ám, như tích tụ mấy tầng mây đen.

Thẩm Cửu còn nói: “Cho dù ta làm gì, cho dù bọn họ làm gì, ngươi cũng không được phép nhúc nhích.”
“Ý ngươi là gì?” Lạc Băng Hà nói, gần như nghiến răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu, giống như muốn biết dự định của hắn từ trong đôi mắt kia.

Thẩm Cửu xoay người, đi về phía trước hai bước.

Chúng đệ tử bị động tác của hắn làm cho kinh hãi, lùi về sau hai bước.

Chỉ có Tề Thanh Thê và Mộc Thanh Phương đứng đó không nhúc nhích.

Tề Thanh Thê nắm chặt kiếm trong tay.

Thẩm Cửu nói: “Tất cả sai lầm đều bắt nguồn từ ta.

Ngay cả bộ dạng hiện giờ của Lạc Băng Hà cũng do ta ban tặng.

Cho nên, các ngươi giết hắn thì được cái gì? Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là quân cờ của ta, một quân cờ dùng để giết chết Nhạc Thanh Nguyên.”
Tề Thanh Thê tức giận, hai mắt trợn tròng, rút kiếm muốn đánh về phía hắn, tiếng hét sắc nhọn còn mang theo một chút nức nở: “THẨM THANH THU!! NGƯƠI LÀ ĐỒ CẦM THÚ!!!”
Kiếm quang lóe lên ngay trước mặt Thẩm Cửu, vẻ mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt như nước, sóng yên biển lặng.

Khi đạo kiếm đánh tới, Thẩm Cửu cũng không hề chớp mắt.

Thôi, chết thì chết..