Editor: Linh Phan
Thời gian mười bốn năm trong nháy mắt trôi qua.
Thiếu nữ xinh đẹp dưới ánh trăng, trên cổ ngọc trắng noãn dùng một sợi chỉ đỏ buộc một hạt châu hỗn độn không có ánh sáng.
Hắc châu lấy ra từ trong thân thể Yêu Nhiêu đúng là có mang năng lượng thuộc tính ám. Nếu như lan truyền đến nhân gian nhất định sẽ bị trận doạnh Quang Minh cho là sự tồn tại kì quái, chịu sự đuổi giết điên cuồng của người đời. Thế nhưng oán linh (linh hồn oán hận) và Ma khí tà ác sớm đã bị đồ điên trừ bỏ(bảo đã nhận phụ thân này mà ăn nói thế đấy ), chỉ để lại một hạt châu mang ánh sáng tinh khiết mà không hề có bất kỳ ma tính sa đoạ gì.
Không biết nam nhân điên kia vì sao không vứt bỏ hắc châu này, ngược lại lại còn căn dăn Yêu Nhiêu lúc nào cũng phải mang nó theo bên người.
Lúc này Yêu Nhiêu đang dùng hạt châu màu đen này hấp thu từng chút Ám nguyên tố trôi nổi vụn vặt trong bóng đêm.
“Ám nguyên tố bị người đời phỉ nhổ thì sao? Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ là được!”
Ánh mắt Yêu Nhiêu đột nhiên hiện lên một tia bén nhọn, trí nhớ kiếp trước bị người ám toán ( là bị đâm lén sau lưng đó m.n)), lần này sống lại nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là – bất luận dùng cách gì, đều phải vui vẻ mà sống sót!
Trong trí nhớ còn lại của kiếp trước, triệu hồi sư ở Bạch Hổ đại lục chia thành từ cấp 1 đến cấp 9:
Số triệu hồi sư cấp 1, 2 chiếm tới hơn 80% số lượng triệu hồi sư có trên đại lục.
Triệu hồi sư cấp 3 chiếm khoảng 10%, sự tồn tại của những người này đã có
ảnh hưởng lớn tới sức chiến đấu của cả một quốc gia.
Triệu hồi sư cấp 4, 5, 6 chiếm 10% còn lại, những người này không phải trưởng lão của thế gia thì chính là điện chủ của Thần điện.
Triệu hồi sư cấp 7 được xưng là “Lĩnh chủ” đồng thời được gọi là cường giả lực lượng nguyên tố, nếu nguyện ý trung thành với một đế quốc nào đó thì sẽ có thể nhận được phong thưởng là một thành trì.
Triệu hồi sư cấp 8 là “Đại quân”, quốc chủ một đế quốc.
Mà triệu hồi sư cấp 9, là “Bá chủ”, một quốc gia cả trăm năm cũng không thấy xuất hiện một hai người, sự tồn tại của những người này giống như là chiến thần hộ quốc vậy, loại người này, bình thường đều xem con người như con kiến, không đến lúc ảnh hưởng tới sự tồn vong của quốc gia thì tuyệt đối sẽ không ra tay.
Mỗi cấp đều chia thành Sơ cấp, Trung cấp và Cao cấp. Không nên xem thường sự khác biệt trong ba cấp bậc này, người có thực lực Sơ cấp nếu gặp phải người có thực lực Cao cấp thì chỉ giống như sự tồn tại của một hạt cát(ý câu này là sơ cấp gặp cao cấp dễ bóp nát giống hạt cát á). Bởi vậy mới nói mỗi lần lên cấp của triệu hồi sư đều rất gian nan.
Phụ thân điên có thể là một Lĩnh chủ thuộc tính Quang cấp 7 Cao cấp. Yêu Nhiêu không chỉ một lần nghĩ như thế.
Đồ điên vì bảo vệ Yêu Nhiêu, đã từng dùng tay không xé nát một con Cự Hùng(gấu lớn) phổ thông 5 sao táo bạo không nghe lời. Đây nhất định không thể là lực lượng mà con người có thể có được! Những con Ma Lang cấp Linh thú kia cũng không phải là khế ước thú của nam nhân điên này, mà là dã thú bị thương, bị dâm uy(@@) của hắn bức ép mới lưu lạc tới mức trở thành tiểu đệ chạy chân.
Hơn nữa đồ điên này chẳng những tinh thông pháp thuật, thậm chí còn biết sử dụng một ít vũ kỹ cao thâm đã thất truyền ở Bạch Hổ đại lục.
Trên thế giới này, ngoại trừ triệu hồi sư, một sự tốn tại cường đại khác chính là Võ giả. Đối với Võ giả mà nói, một bộ vũ kỹ hoàn chỉnh giống như là một con Hoàng kim Chiến thú, là bảo vật chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Đôi khí chỉ là khẩu quyết của một quyển vũ kỹ bình thường hiện thế cũng khiến cho các thế gia tránh đấu, thậm chí là các nước tranh đấu!
Dù sao con cháu quý tộc thế gia không phải ai cũng sẽ thức tỉnh được Linh lực, những hậu bối có tố chất thân thể tốt nhưng lại không có Linh căn này chỉ có thể từ bỏ mà cố gắng luyện tập vũ kỹ khó khăn hơn. Nhưng trong số bọn họ cũng không thiếu nhưng nhân vật truyền kỳ, ví dụ như một trong mười trưởng lão Quang Minh Điện của đế quốc – “Thánh hồng quang kỵ sĩ” Zoro(có ai nghĩ đến onepiece giống ta không nhỉ), chính là một Võ giả cấp Lĩnh chủ.
Nhưng mà mỗi khi Yêu Nhiêu muốn moi ra chút bí mật từ trên người phụ thân điên thì đồ điên này liền giả vờ ngây ngốc, hoặc là trực tiếp mất trí nhớ.
“Ngươi là ai!?”
“Nữ nhân cách bản tôn trong vòng năm thước(khoảng 5 mét), bất luận là vì lí do gì, giết không tha!”
Phía sau Yêu Nhiêu đang ngẩn người đột nhiên truyền đến từng tiếng rống giận uy nghiêm.
Quay đầu lại, đồ điên đã sớm vứt bỏ đùi gà gặm được một nửa, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng dưới ánh trăng, một thân cơ bắp màu đồng cổ tràn ngập lực lượng(lời của tác giả: có lẽ dính mỡ gà T.T), đột nhiên phụ trợ khiến hắn giống như Thần Tôn giáng xuống.
Khí thế cường đại bức người, còn có thân thể với đường cong hoàn mỹ, so với tượng cổ Hy Lạp còn khớp với tỉ lệ vàng hơn, nếu như không nhìn đến mặt rết thì thật giống như một nhân vật anh hùng tung hoành tuyệt thế!
“Vừa mới ngốc ngốc theo ta đoạt đùi gà, bây giờ lại hoàn toàn mất đi trí nhớ, ai!”. Yêu Nhiêu nhìn xương gà trên mặt đất, thở dài một hơi.
Tình huống phụ thân điên đột nhiên trở mặt như bây giờ, trong mười bốn năm chung sống đã phát sinh qua vô số lần.
Lúc Yêu Nhiêu còn là tiểu bất điế.m cởi truồng(tiểu bất điế.m: chắc là chỉ con nít, ta không giải thích rõ được), thường xuyên bị phụ thân điên chất vấn giới tính như vậy. Lúc đồ điên mất trí thì quên đi mình còn có một nữ nhi, sau khi phát hiện Yêu Nhiêu là nữ hài tử thì trực tiếp đuổi giết nàng tới hơn mười dặm*. Nếu không phải một đêm sau đó đồ điên sẽ lại hoàn toàn quên đi chuyện phát sinh vào một đếm trước, nước mắt chảy dài khóc rống chạy đi tìm nữ nhi “rời nhà trốn đi” khắp nơi thì Yêu Nhiêu đã sớm vứt bỏ đồ điên này mà trực tiếp trở về với xã hội loài người bình thường rồi.
Ai bảo đồ điên đã từng dùng máu của mình tinh lọc Hắc Ám Ma Châu, thể lực cực độ suy kiệt sau đó bị bệnh hơn nửa tháng.
Ai bảo lúc bình thường, đồ điên mỗi ngày đều ôm đùi Yêu Nhiêu mà tội nghiệp kêu to: “Yêu Yêu, cha muốn đùi gà lớn!”
Ai bảo đồ điên mỗi lần đào bới khắp nơi tìm nữ nhi “mất tích” của hắn, đám tiểu sói Lục đầu, Thanh đầu bị đồ điên tra tấn đến đau đầu đều ào ào cầm mảnh vải tìm cái cây treo ngược lên trước mặt nàng (ta không hiểu đoạn này @@).
Mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, ngực Yêu Nhiêu lại chảy qua một tia ấm áp. Kiếp trước nàng không có thân nhân(người thân), tỷ muội duy nhất lại là một tiện nhân vô sỉ, đời này chỉ có đồ điên với nàng, sớm đã so với thân nhân có quan hệ huyết thống càng thêm làm cho người ta không thể nào dứt bỏ.
Cho nên, Yêu Nhiêu mười bốn tuổi đã sớm không còn sợ phụ thân điên truy sát, thậm chí còn có chút chờ mong đồ điên mất trí nhớ, bởi vì lúc đó là cơ hội tốt để nàng có thể không kiêng nể gì mà ăn cướp vũ kỹ.
Đáy mắt Yêu Nhiêu hiện lên một tia giảo hoạt: “Lớn mật, ở trước mặt bổn vương cũng dám xưng bản tôn, tiểu tử ngươi sao không có mắt mà nhìn kỹ xem ta là ai!”
Sống cùng với đồ điên và Ma thú cấp Linh thú nhiều năm, còn chưa trở thành triệu hồi sư nhưng khí thế của Yêu Nhiêu có thể so với quân chủ coi rẻ thiên hạ.
“Ngươi…ngươi là ai?”. Ánh mắt phụ thân điên quả nhiên hiện lên do dự.
“Ta là Thần Vương!”. Yêu Nhiêu ưỡn ngực, kiêu ngạo trả lời.
“Thần Vương? Ta không tin! Ngươi chứng minh cho ta xem!”
“Ngươi xem đây là gì?”. Yêu Nhiêu bình tĩnh lấy ra từ trong túi một con gián sắp chết.
Nếu đổi lại là người bình thường thì đã cười sặc sụa, thế nhưng phụ thân điên lại lập tức hoảng hốt. Khuôn mặt che kín bằng vết thương giống như con rết phút chốc trở nên tái nhợt, phía sau lưng hắn mở ra một đôi Kim Quang Hoả Dực(đôi cánh lửa ánh sáng màu vàng), sốt ruột điên cuồng vỗ cánh, nhanh chóng lui về phía sau, bờ môi khô cằn run rẩy phun ra vài chữ:
“Đây là Ma vương! Đại Ma Vương!”
Nghe được đồ điên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Nhiêu treo lên nụ cười phúc hắc, một bộ biểu tình “quả nhiên là như vậy”.
• Dặm. Theo Từ điển tiếng Việt[1] (tr. 264) thì 1 dặm = 444,44 mét. Còn theo Từ lâm Hán Việt từ điển[9] (tr.1368) thì 1 dặm = 1800 xích (thước Trung Quốc) = 576 mét.