Triệu Hoán Thần Binh

Chương 734: Giẫm đạp Quan Vân Liên

Rồng, như có ba con rồng bay len trời, xóa tan chút sương mù trong mỗi gian hình vuông. Nhưng ba con rồng có chênh lệch lớn. Trong đó con rồng của Dương Tiên Phong mơ hồ, chỉ là huyền khí thúc phát ra rồng. Người Dương gia Kiếm vực càng không bằng Dương Tiên Phong. Rồng của Vu Nhai rất lạ, đó không phải vì mơ hồ mà là một con quái long.

Quái long gầm rống:

- Grao!

Quái long cùng với kiếm trảm lao vút ra ngoài, hai con rồng mơ hồ bị đánh tan. Có hai tiếng binh linh cự kiếm hét thảm, hai bóng đen bị đánh bay ra. Cự kiếm bản mệnh trong tay hai người Dương gia Kiếm vực hành tỉnh rơi ra.

- Các ngươi tự mình đi ra khỏi đây hay cần ta hỗ trợ?

Hai người Dương Tiên Phong ngẩng đầu lên, muốn chiến đấu nữa. Nhưng cự kiếm thuộc về tộc thúc Dương Như Hóa xuất hiện trước mặt bọn họ. Vu Nhai không giết hai người Dương gia Kiếm vực hành tỉnh, hắn không thể giết chóc lung tung trong cuộc so tài thế này. Vu Nhai không ngốc, hắn sẽ không phá hỏng quy tắc.

Hơn nữa hai người Dương gia Kiếm vực hành tỉnh không đáng hận như Dương Như Hóa, Dương Tiên Tuấn.

Dương Tiên Phong ngơ ngác nói:

- Không ngờ . . . Không ngờ ngươi thật sự biết cự kiếm kỹ, còn đáng sợ như vậy. Kiếm của tộc thúc Dương Như Hóa nằm trong tay ngươi không xem như bôi nhọ. Chúng ta tự mình đi ra ngoài.

Nếu không tính ngày từ đầu bị áp chế thì hai người Dương gia Kiếm vực hành tỉnh bị đánh bại trong một chiêu, đả kích đủ làm bất cứ người trẻ tuổi nào suy sụp. Đáng sợ nhất là Vu Nhai dùng cự kiếm kỹ, như đã nói, muốn chinh phục ai thì phải đánh bại họ bằng thứ bọn họ sở trường nhất. Có lẽ là tâm phục, có lẽ là tan vỡ . . .

Dương Tiên Phong vừa phục vừa tan vở nhìn Vu Tiểu Dạ chằm chằm, cùng người Dương gia Kiếm vực hành tỉnh rời khỏi chiến trường.

Ồn ào!

Đấu trường hoàng gia lại vang lên tiếng xôn xao. Mới rồi Vu Nhai đánh nhau toàn trường yên tĩnh, cứ tưởng sẽ có trận chiến khốc liệt, thậm chí là hỗn chiến, ai ngờ mới bắt đầu một lúc thì thiên tài Dương gia Kiếm vực hành tỉnh bị đánh tơi bời đá ra khỏi cuộc chơi. Đẳng cấp hai bên nên ngang bằng nhau mới đúng, tại sao lại như vậy?

Vu Nhai chẳng những biết dùng bsua còn dùng kiếm, trọng kiếm.

Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu nhướng mày, gã mơ hồ bắt giữ được cái gì rồi lại như không có.

Không chỉ khán giả thấy khó tin mà Vệ Hiên có mặt trong gian hình vuông càng cảm nhận sâu sắc.

Vệ Hiên thầm nghĩ:

- Tại sao họ Vu đáng sợ như vậy? Chết tiệt, sao người Dương gia Kiếm vực hành tỉnh vô dụng đến thế? Ta còn muốn nghỉ ngơi một lúc.

Vu Nhai thu cự kiếm về, trở lại bên đài rèn.

Vu Nhai nói với Vu Tiểu Dạ, Lý Thân Bá:

- Ừm! Các ngươi tiếp tục đi, yên tâm đánh, có gì khó khăn ta sẽ giúp. Ta rèn kiếm tiếp đây.

Toàn đấu trường hoàng gia chỉ có hai cây thiết côn chìm trong công việc rèn là không cảm giác được tình hình chiến sự.

Cơ mặt Lý Thân Bá co giật. Gã vốn định chờ giải quyết hết kẻ thù thì sẽ khiêu chiến với Vu Nhai, bây giờ dù Lý Thân Bá thô thần kinh đến mấy cũng hiểu là không có chút hy vọng.

Lý Thân Bá thầm nghĩ:

- Tổ cha nó, nhớ lúc trước ở Lý gia ta là tiểu thiên vương . . .

Lý Thân Bá không suy nghĩ tiếp, gã chỉ có thể càng cố gắng tiến bộ nhiều hơn, tiến bộ, tiến bộ, tiến bộ nữa . . .

Mắt Vu Tiểu Dạ phát ra ánh sáng chói lòa sau đó vụt tắt. Thực lực của nàng vẫn không giúp được biểu ca, lần này trở về quyết tâm cố gắng hơn, tuyệt đối không thể kéo chân biểu ca. Quyết tâm của Vu Tiểu Dạ không kém hơn Lý Thân Bá.

Lại giải quyết hai người, gian hình vuông của Vu Nhai dung hợp với gian hình vuông của hai người Dương gia Kiếm vực hành tỉnh, diện tích càng lúc càng lớn.

Vẫn chỉ có bốn cánh cửa, vẫn là bốn hướng đông tây nam bắc, xác suất gặp kẻ địch không thay đổi. Ngày càng nhiều người bị loại, số người càng ít. Những binh linh ở lại khá lợi hại, càng lúc càng nhiều người chờ trong gian hình vuông chứ không chu động tấn công, có lẽ giằng co quá lâu nên bọn họ bắt đầun óng nảy.

Vu Nhai mới rèn chưa đến ba mươi giây thì cửa phái đông nhấp nháy ánh sáng, một người lao vào. Áo lông màu xanh thêu song đao, tóc đen dài bay dưới ánh nắng, cảnh tượng khá đẹp mắt.

Nhưng khi thấy mặt nàng thì cảm giác khắc khổ, nhiều nam nhân không dám cưới. Đôi mắt hẹp dài ti hí gian manh, hoặc là cả ngày tính toán muốn người này chết, người kia đi bán muối, như thể trên đời này trừ người nàng thích ra những kẻ khác không được trái y. Tóm lại là cho cảm giác như rắn độc.

- Tiện chủng Bắc Đầu!

Quan Vân Liên mới vào gian hình vuông, thấy nhiều người thì mặt sa sầm. Lúc trước Quan Vân Liên vượt qua nhiều cửa toàn nhờ uy hiếp, cộng với chưa gặp cường giả trong gia tộc lĩnh chủ thượng lục tỉnh. Quan Vân Liên dùng thân phận Quan gia uy hiếp.

Ví dụ:

- Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn biến đi, không hì hứng chịu cơn giận của Quan gia. Ta sẽ cho các ngươi không ra khỏi đế đô được!

Đại loại thế. Đương nhiên thực lực của Quan Vân Liên không tệ, ít nhất đã là đỉnh hoàng binh sư, nếu không nàng sẽ chẳng đi đến được cửa cuối cùng. Từ lúc ra khỏi Bắc Đầu hành tỉnh Quan Vân Liên điên cuồng tu luyện, vì trừng phạt tiện chủng Bắc Đầu, vì xử lý Lý Thân Bá, nữ nhân Độc Cô gia mà nàng cho là kẻ thù suốt đời.

Có lẽ còn rất nhiều người Quan Vân Liên ghi hận, đây xem như động lực để tu luyện và tiến bộ.

Vệ Hiên như trông thấy hy vọng, lặp lại lời đã nói với hai người Dương Tiên Phong:

- Quan Vân Liên tiểu thư, trong gian hình vuông này trừ ta ra những người khác đều thuộc phe Vu Nhai, chúng ta hãy hợp tác.

Bây giờ hễ ai bước qua từ bốn cánh cửa kia chính là đối tượng Vệ Hiên hợp tác, đây là nguyên nhân gã mừng rỡ.

Nhưng tiếp theo nét vui mừng biến mất, đúng hơn là nó đông trên mặt Vệ Hiên. Bởi vì khi Quan Vân Liên la lên tiện chủng thì Vu Nhai vụt ngẩng đầu, hắn không đổi vũ khí, cầm Thâm Hải Huyền Tinh Chuy đang giã sắt xoay tròn bay cái vèo qa. Vu Nhai không nói nửa câu, Quan Vân Liên bị đánh bay ra ngoài, nàng hét chói tai.

Đương nếu chỉ có thế thì chưa thể làm Quan Vân Liên trọng thương. Đợi khi Quan Vân Liên định phản kích thì từ khi nào Vu Nhai đã đến trước mặt nàng, hắn không chút phong độ quý ông hay thương hương tiếc ngọc, một chân đạp mạnh vào cằm nàng. Quan Vân Liên bị đá bay, máu phun ra.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Một cước này đá thay Tiểu Thúy.

- Tiện chủng Bắc Đầu . . .

Rầm!

Một cước này vẫn đá thay Tiểu Thúy, thay Tiểu Thúy, thay Tiểu Thúy . . .

Vu Nhai liên tục giẫm kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu như phát điên. Vu Nhai cứ tưởng trong thánh hội trận quyết đấu cuối cùng lần này sẽ không có cơ hội báo thù giúp Tiểu Thúy, thực lực như kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu rất có thể sớm bị loại, ai ngờ ông trời thương hắn đưa nàng lành lặn đến.