Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1556: Nhanh chóng biến mất. .

Lúc này, bao gồm cả Lâm Mộc Phong, Đan Đạo Hùng và Minh bà bà, liên minh bách tộc chỉ còn lại có 16 vị Thần Tướng. Trong trận chiến lúc trước, Bách tộc chết 6 vị. 6 thi thể. Thời điểm bọn họ chết, xác đã được các Thần Tướng khác cất lại, chỉ chờ sau khi rời khỏi đây sẽ đưa bọn họ về trong tộc an táng. Tuy rằng so với dân Cổ Duệ mà nói, tổn thất xem như cực nhỏ, là một trận thắng đặc biệt kinh điển. Phải biết rằng, dân Cổ Duệ chết một Thần Vương và hơn mười Thần Tướng. Nhưng cái chết vẫn khiến cho mọi người cảm thấy ưu thương. Nhưng vẫn lời kia. Chiến tranh sao có thể không có người chết?

- A? Tiểu thế giới Binh Linh của ngươi có thể chứa được nhiều người như chúng ta sao?

Nghe thấy Vu Nhai nói vậy, Đan Đạo Hùng là người đầu tiên không tin. Tiểu thế giới Binh Linh của Thần Binh đương nhiên có thể chứa được rất nhiều người. Nhưng đó là người bình thường hoặc người thực lực yếu. Nếu như là Thần Tướng vậy không thể chứa quá nhiều. Bởi vì khí tức Thần Tướng quá mạnh mẽ, có thể sẽ khiến cho không gian xảy ra một vài vấn đề. Tiểu thế giới Binh Linh vốn chính là thế giới rất nhỏ.

Bởi vậy, mặc dù có Thần Binh, muốn mang theo rất nhiều Thần Tướng đi tới đại bản doanh của đối phương đánh lén cũng là chuyện không thể.

- Hắc, một Thần Binh đương nhiên không thể, nhưng ta có thật nhiều Thần Binh!

Vu Nhai trực tiếp gọi ra chín thanh thần kiếm ngoài Thôn Thiên Kiếm. Theo thứ tự là Đế Long Kiếm, Độc Cô Diệt Ninh Thần Kiếm và bảy thanh thần kiếm khác đã nhận được ở trong thế giới Lữ Giả. Đang lúc mọi người chuyển động ánh mắt, lại nói:

- Đây không phải có chín thanh kiếm sao? Còn có Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ, lá chắn đại địa và Thí Thần Ma Nhận. Tổng cộng có 12 thanh. Nếu chịu chật chội một chút khẳng định không có vấn đề.

Mọi người trầm mặc. Hành động của Vu Nhai hiện tại thật sự đã vượt quá lẽ thường, khiến người ta khó có thể tin được. Tuy rằng mấy thứ này, Vu Nhai đã từng tiết lộ, nhưng bọn họ vẫn không dám tin tưởng những cái này đều là Huyền Binh bản mạng của Vu Nhai.

- Vu Nhai, lẽ nào những cái này đều là Huyền Binh bản mạng của ngươi?

Lâm Mộc Phong vẫn không nhịn được hỏi.

- Ách, có vẻ đúng là như vậy.

Vu Nhai cũng thấy mình có chút chấn động, cho nên sẽ không dùng cách thức khẳng định.

Chỉ có điều, hắn nói "Có vẻ như" mang theo chút xấu hổ, bộ dạng đó đã cho mọi người đáp án. Đúng vậy, hắn chính là có nhiều Thần Binh như vậy. Sợ rằng còn không chỉ là như vậy. Còn có những thứ hắn không muốn để lộ ra. Hắn rốt cuộc làm sao làm được như vậy?

Mọi người đương nhiên không hỏi. Đây là bí mật của Vu Nhai. Hắn có thể làm tới đại đế Cổ Ma, sẽ luôn có vài điểm không giống với người khác. Mọi người chỉ cần biết rằng hắn có đủ loại nghịch thiên, những thứ mà bọn họ đoán không ra là được. Đương nhiên, nếu như hiện tại Vu Nhai rất yếu cũng không phải là đại đế gì, như vậy trong bọn họ chỉ sợ sẽ có người không nhịn được muốn rạch bụng Vu Nhai, xem thử bí mất của hắn là gì.

Đúng vậy, hiện tại Vu Nhai có thực lực đã không sợ, để lộ ra một vài bí mật.

Đương nhiên bí mật về Huyền Binh Điển, hắn tạm thời vẫn chưa công khai. Bởi vậy, hắn cũng không thu tất cả bọn họ vào trong thế giới Huyền Binh Điển. Hắc, Thần Binh giống như Huyền Binh Điển, lại không phải là Thần Binh tầm thường, tất nhiên có thể chứa hết 16 vị Thần Tướng.

- Thủy Tinh, chúng ta đi thôi.

Cứ như vậy, các Thần Tướng bị Vu Nhai thu vào bên trong tiểu thế giới của các thanh Thần Binh. Sau đó Vu Nhai lại thu các thanh Thần Binh vào bên trong Huyền Binh Điển. Trong nháy mắt, 16 vị Thần Tướng dường như biến mất ở trên thế giới này. Hiện tại bên cạnh hắn chỉ còn lại có Thủy Tinh và Tiểu Hắc.

Thủy Tinh muốn cùng Vu Nhai xông qua sát trận này. Bởi vì có Tiểu Hắc ở bên cạnh, Vu Nhai cũng không ngăn cản.

Hơn nữa, lấy lực lượng không gian của Tiểu Hắc, sợ rằng sẽ có lợi đối với tốc độ hắn rời khỏi đây.

- Vu Nhai, hoàng hậu tiền bối sắp biến mất.

Thủy Tinh không cùng Vu Nhai rời khỏi đó, mà đột nhiên nhìn Vu Nhai khẽ nói. Trong giọng điệu mang theo sự cô đơn cùng ưu thương:

- Nàng muốn sử dụng chút lực lượng cuối cùng, từ biệt chúng ta, sau đó sẽ rời đi. . .

Vu Nhai có phần sững sờ, trong lòng dường như có gì vỡ nát vậy. Tuy rằng thời gian hắn tiếp xúc với hoàng hậu tiền bối cực ít, nhưng Vu Nhai đã sớm đặc biệt kính trọng. Nữ nhân như vậy vô cùng vĩ đại và đáng thương. Hơn nữa, nàng cũng giúp mình thay đổi cục diện chắc chắn sẽ bại. Vu Nhai cũng nghĩ tới Vu Thuấn. Vu Thuấn cũng sắp biến mất?

- Sau khi hoàng hậu tiền bối rời khỏi Lưu Tinh Đồng của nàng, cũng không có chỗ dựa, chỉ có thể bám vào trên người chúng ta. Hơn nữa tàn hồn trải qua mấy nghìn năm, đã sớm yếu một cách đáng thương. Nếu nói liên tục, thực sự cũng không có cách nào, chỉ có thể chậm rãi hấp thu chút lực lượng trên người chúng ta như mới có khả năng nói mấy câu.

Thủy Tinh nói, giọng điệu đã có phần nức nở, rất thương tâm.

Đúng vậy, nửa năm qua nàng cùng hoàng hậu tiền bối có thể nói là sớm chiều ở chung, tình cảm sâu đậm. Thậm chí Thủy Tinh đã trở thành truyền nhân của tiền bối, được tiền bối truyền cho rất nhiều kiến thức về Lưu Tinh Đồng. Thậm chí ngay cả sở học cả đời, tiền bối cũng truyền cho Thủy Tinh.

Lại nói, các nàng đều là người đáng thương nắm giữ Lưu Tinh Đồng. Không, Thủy Tinh hiện tại đã không còn đáng thương nữa. Bởi vì nàng đã tìm được hạnh phúc của mình. Tuy rằng mắt của nàng có vấn đề không có cách nào hoàn toàn giải quyết được, nhưng đôi khi lại cảm thấy may mắn vì có Lưu Tinh Đồng cường đại.

Chí ít, ở thế giới bạo động này, Lưu Tinh Đồng có thể trợ giúp cho người thân sống sót.

Nhưng từ khi hoàng hậu tiền bối sinh ra đến bây giờ đều đáng thương. Từ nhỏ không nhìn thấy gì. Sau khi nhìn thấy, lại phải đối mặt với chuyện thế lực của phụ thân thất bại, gả cho tổ tiên hoàng tộc ma pháp hiện tại. Sau đó nàng lại bị xem là vật hy sinh, làm hoàng hậu Thần Hoàng kiêm nằm vùng. Cuối cùng sau khi bị Thần Hoàng giết chết, lại bị móc hai mắt đặt trước mộ Thần Hoàng, nhận hết sự sỉ nhục của dân Cổ Duệ. Linh hồn nàng lại không cam lòng chết, cố lưu lại đến nay, cuối cùng sau khi trợ giúp Vu Nhai lại bị vây khốn trong sát trận.

A, ngay cả mặt đất này cũng chưa thật sự nhìn thấy đã sắp biến mất. . .

Nàng lưu lại trong Lưu Tinh Đồng đến nay, chính là muốn nhìn thấy mặt đất này, thậm chí muốn nhìn nơi nàng đã từng sinh sống. Thậm chí muốn bái tế phụ thân nàng cùng tộc nhân trước kia.

Nhưng cuối cùng ngay cả một nho nhỏ nguyện vọng như thế cũng không thực hiện được. . .

Vì sao chờ đợi nàng lại là số phận như vậy?

Thủy Tinh nói vậy khiến Vu Nhai hiểu được nguyên nhân vì sao mình gọi hoàng hậu tiền bối cũng không trả lời. Hóa ra tiền bối căn bản không có khả năng đáp lời. Mỗi khi cần nói đều sẽ tiêu hao lực lượng. Nghĩ tới đây, linh quang Vu Nhai chợt lóe lên. Trước đó không phải đã khôi phục rất tốt sao?