Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1497: Khúc nhạc dạo đại chiến, nhất kiếm kinh thiên (hạ)

Bên trên là năm chủ đề hình thành giai điệu liên minh bách tộc mười mấy hôm nay. Tiếp theo chờ xem khúc nhạc này sẽ ngân bao lâu. Vu Nhai, mượn kiếm huynh không ngờ là khi hai người vừa thảo luận xong thì giai điệu cũng ngừng vang.

Vu Nhai ngước lên nhìn trời, nhíu mày nói:

- A?

Vu Nhai lao ra khỏi phòng.

Mượn kiếm huynh sửng sốt, gã biến sắc mặt cũng chạy ra khỏi phòng.

Cùng lúc đó, hầu như toàn bộ cao thủ chạy ra khỏi chỗ ở của mình, đứng trong Thú Đằng vương thành nhìn lên trời. Bây giờ Vu Nhai tạm trú trong Thú Đằng vương thành, cung điện Cổ Ma giữa dãy núi tạm thời chưa lộ ra.

Các cao thủ ngơ ngác nhìn bầu trời mới rồi còn trời xanh nắng ấm giờ đỏ rực. Bọn họ không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn. Vì hễ là cao thủ đều cảm nhận được áp lực khiến người nín thở từ trên trời đè xuống, cảm giác trời sắp sập. Dù là bình dân đều thấy ngộp thở, đương nhiên dân thường cho rằng trời sắp đổ mưa lớn.

Mượn kiếm huynh hỏi:

- Vu Nhai, có chuyện gì? Tại sao bầu trời bỗng biến thành như vậy?

- Là lực lượng mảnh đất bí ẩn, nó đang chấn nhiếp, hù dọa chúng ta.

Vu Nhai mỉm cười, hắn là Cổ Ma đại đế nên phải mặt không biểu tình. Vu Nhai thốt lời khiến mượn kiếm huynh, các cao thủ xung quanh biến sắc mặt, vì hắn nói khá lớn tiếng, các cao thủ đều nghe thấy. Bọn họ nhìn hướng Vu Nhai, người cách xa thì vội chạy tới gần hắn. Các cao thủ không biết hơi thở của mảnh đất bí ẩn ra sao.

Mượn kiếm huynh hỏi:

- Ý của đại đế là Cổ Duệ chi dân đã hiểu tất cả?

Vu Nhai nhanh chóng ra lệnh:

- Đúng vậy! Thông báo ngay cho Ngọc Vấn Hiền đại ca chuẩn bị nghênh chiến.

- Thông báo Thí Thần quân đoàn chuyển hướng tiền tuyến, nhận điều động.

- Thông báo cho cường giả thánh giai lúc trước đã có sắp xếp đi tiền tuyến nhận điều động.

- Thông báo cho toàn bộ cường giả sức chiến đấu thần giai mang theo thần binh các tộc tập kết dưới Thú Đằng vương thành, chuẩn bị nghênh chiến Cổ Duệ chi dân!

- Lại báo với những người có sức chiến đấu dưới thần giai ở gần Thú Đằng vương thành, Tinh Linh sâm lâm mau chóng rời khỏi, chỗ này sẽ biến thành chiến trường cỡ lớn của cường giả thần giai.

Biểu tình mượn kiếm huynh nghiêm túc nói:

- Tuân lệnh! Ta làm ngay!

Trong nét mặt trầm trọng có chút hưng phấn, rốt cuộc bắt đầu đại chiến, kết quả sẽ ra sao? Bây giờ mượn kiếm huynh không nghĩ ra, gã vẫn tiếp tục tin tưởng Vu Nhai vô điều kiện, nhưng tự mình làm thì tốt hơn.

Các cao thủ trầm trọng nhìn Vu Nhai, kêu lên:

- Đại đế . . .

Vu Nhai tự tin nói:

- Không sao, chúng ta còn thời gian chuẩn bị. Dù là cường giả thần giai muốn từ mảnh đất bí ẩn chạy tới đây cần một lúc nữa, chúng ta hãy chuẩn bị giết hết đám thần giai Cổ Duệ chi dân sắp đến là được.

Vu Nhai quay người đi hướng phòng làm việc của Cổ Ma đại đế.

Thấy các cao thủ định đi theo, Vu Nhai dừng bước nói:

- Các ngươi quay về đi, nên bàn bạc và bài bố thế nào thì mười mấy ngày qua đã làm rồi. Thời gian tiếp theo mọi người cứ nghỉ ngơi thật khẻo, tin ta đi, chúng ta ắt thắng trận chiến này!

Các cường giả thần giai ngẩn người rồi gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Các cường giả thần giai có chuyện cần dặn dò tộc nhân của mình. Tuy Vu Nhai nói chắc như bắp nhưng đối thủ là cường giả Cổ Duệ chi dân thần giai, bọn họ trong cơn giận dữ xông tới, có thắng nổi không? Không ai nắm chắc, dù có thắng thì bao nhiêu người sống sót đây? Giờ các cường giả thần giai đi dặn dò tộc nhân không khác gì để lại trăn trối.

May mắn các cường giả thần giai đã sống quá lâu, chỉ cần bách tộc chiến thắng thì bọn họ không tiếc mạng sống của mình.

Một cường giả thần giai nhỏ giọng nói:

- May mắn chúng ta không muốn đánh bại Cổ Duệ chi dân mà đánh tới lúc làm bọn họ sợ, đánh tới khi nào bọn họ cảm thấy chúng ta là khúc xương khó gặm.

Lão nữ vương Tinh Linh ở phía sau nge cường giả thần giai đó nói thì bật cười bảo:

- A, ngươi cho rằng như vậy là xong? Ta cảm thấy ngày nào đó Vu Nhai đại đế sẽ không chỉ khiến Cổ Duệ chi dân cho rằng liên minh bách tộc chúng ta khó gặm, còn cho rằng chúng ta xem bọn họ và khúc xương và nhai.

Lão nữ vương Tinh Linh bay hướng Tinh Linh sâm lâm, nàng lười giải thích nhiều lời.

- Vì . . .

Cường giả thần giai đó định hỏi lão nữ vương Tinh Linh vì sao ngươi tự tin quá vậy? Nhưng không thấy bóng dáng lão nữ vương Tinh Linh đâu nữa. Cường giả thần giai lắc đầu, cũng bay đi mất, nhưng tâm trạng của gã không còn bi quan như trước.

Khi tất cả cường giả thần giai, mượn kiếm huynh rời đi, Cổ Đế Long Linh trong cơ thể Vu Nhai bỗng chui ra.

Cổ Đế Long Linh cực kỳ trầm trọng nói:

- Vu Nhai, sợ là khung trời này không chỉ đơn giản là mảnh đất bí ẩn chấn nhiếp chúng ta, đúng không?

Vu Nhai cười nói:

- Đúng vậy! Đây là khúc nhạc dạo nhất kiếm kinh thiên.

Nhưng binh linh chưa từng bị nhất kiếm kinh thiên chém trúng giật mình kêu lên:

- Cái gì?

Chưa ăn thịt heo nhưng ít ra từng thấy con heo, nhất kiếm kinh thiên, trong số binh linh có mấy thanh thần binh từng cảm nhận uy lực của nó. Tinh Linh thần nỗ viễn cổ vỡ vụn, binh linh Đại Địa chi thuẫn hầu như chết ngắc, Cổ Đế Long Linh thì kiếm thể vỡ nát chỉ còn lại binh linh. Còn Ma Liêm, chỉ là dư uy nhất kiếm kinh thiên đã làm nó nổi điên.

Không khí biến nặng nề, nếu binh linh có hô hấp thì lúc này chỉ vang tiếng thở nặng nề.

Trong không khí u ám đó Vu Nhai vẫn cười nói:

- Nhất kiếm kinh thiên thì kệ nó, sợ gì? Đây không phải lần đầu tiên ta cảm nhận, trong trăm năm ảo và thật biết bao lần ta nghênh đón va chạm nhất kiếm kinh thiên? Thêm nữa nhất kiếm kinh thiên chỉ là một thanh kiếm trong thần chi nguyên giới. Ta nắm giữ thần chi nguyên giới, còn có Thôn Thiên kiếm ngang ngửa với Kinh Thiên kiếm, sợ gì?

Các binh linh ngây ngẩn. Đúng rồi, Vu Nhai không chỉ nắm giữ bọn chúng, trong tay hắn nắm thứ không thể đánh đồng với thần binh của người thường, không hoàn toàn mất hết hy vọng.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Thêm nữa ta cảm giác uy lực nhất kiếm kinh thiên chắc chắn bị hạn chế, nếu không thì tại sao ngay từ đầu mảnh đất bí ẩn không sử dụng? Xoẹt xoẹt mấy chục kiếm thì Thần Huyền đại lục đã là thiên hạ của bọn họ.

- Đúng rồi, nhất kiếm kinh thiên không chỉ bị giới hạn số lần sử dụng, có lẽ uy lực cũng bị hạn chế.

Các binh linh hiểu ra, nhưng lòng vẫn lo âu. Vu Nhai không rõ Cổ Duệ chi dân cường đại thế nào, không biết sự chênh lệch giữa thần giai bách tộc loạn địa và Cổ Duệ chi dân lớn đến đâu, ài . . .

Vu Nhai không hay biết các binh linh lo âu, nói:

- Đi đi, chúng ta trở về cung điện Cổ Ma trước, Thủy Tinh còn ở bên trong.

Vu Nhai bay hướng cung điện Cổ Ma đằng sau Thú Đằng vương thành. Lời Vu Nhai nói khiến đám binh linh bình tĩnh lại, cả đám không biết câu kia là hắn tự an ủi mình.