Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1467: Không chết (hạ)

Mặc dù câu giờ có lợi cho Vu Nhai, dù gì người Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ tới lúc giải chú được. Vu Nhai nói hắn không phải là thần, nhưng hắn vẫn muốn tự tay giết Hắc Nguyệt đại quản sự. Phải làm sao nhanh chóng tiêu diệt lão đây? Giờ đây dù Vu Nhai phát động chiêu tuyệt sát kiếm trận cuối cùng chưa chắc giết nổi Hắc Nguyệt đại quản sự, lão bất tử này có bị cắt vụn cũng sống lại được.

Cái này còn kinh khủng hơn dục hỏa trọng sinh của Đan Diễm Tâm. Hắc Đạt Tư còn sống lại được chứ nói gì đến Hắc Nguyệt đại quản sự? Sức mạnh hắc chú của Hắc Đạt Tư không xứng xách giày cho Hắc Nguyệt đại quản sự.

Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng:

- Vu Nhai, dùng đoạn thiên thức, cách ly năng lượng của lão bất tử rồi mới thôn pehẹ.

- Ta lĩnh ngộ đoạn thiên thức từ mảnh nhỏ Đoạn Thiên thần kiếm. Đoạn thiên tức là cắt đứt khung trời, có lực lượng không gian mạnh mẽ hơn. Lão bất tử này cảm ngộ không gian chắc chắn sẽ không mau chóng khép lại không gian bị đoạn thiên thức cắt ra được.

- Được, vậy biến thôn thiên đoạn thiên thức!

Vu Nhai rất là dứt khoát nhận Thôn Thiên kiếm linh truyền thưa liền dùng. Vu Nhai suýt quên Đoạn hiên thần kiếm, lúc trước Thôn Thiên kiếm nuốt mấy mảnh nhỏ của nó ai ngờ bây giờ có ích.

Khi Vu Nhai dùng "Thôn thiên đoạn thiên thức" thì Hắc Nguyệt đại quản sự hoảng hồn:

- Không gian bị gì vậy? Chết tiệt, hợp lại cho ta!

Hắc Nguyệt đại quản sự dễ dàng khép lại Vu Nhai sử dụng không gian thánh đạo cắt ra không gian, dù sao lão giỏi lĩnh vực không gian hơn hắn nhiều.

Nhưng kiếm kỹ này thì khác, ít nhất Hắc Nguyệt đại quản sự không nhanh tay khép không gian lại được.

Thanh kiếm này là kiếm gì? Tại sao ch oHắc Nguyệt đại quản sự cảm giác ngang ngửa với Kinh Thiên thần kiếm?

Vu Nhai lại hành động:

- Thôn thiên nhất thức!

Lần này Vu Nhai dùng thôn thiên nhất thức nuốt những năng lượng bị cắt rời ra. Vậy là Hắc Nguyệt đại quản sự không thể nuốt những năng lượng từ cơ thể bị cắt rời, tạo thành tổn thương lớn lcho lão.

Thế nhưng rất khó giết Hắc Nguyệt đại quản sự, Vu Nhai dùng đại chiêu lại có đan dược bổ sung vậy mà khó thể chống đỡ lâu dài. Nếu không thể giết Hắc Nguyệt đại quản sự, lão kỳ dị như thế thoát ra ngoài rồi phối hợp với cao thủ Cổ Duệ chi dân xung quanh sẽ gây rắc rối to.

Vu Nhai hét lên:

- Luân Chuyển Thần Ấn, thu!

Vu Nhai bỗng nhớ đến tình hình nuốt Hắc Nguyệt đại quản sự trong Mê Vụ sơn mạch, có vẻ trong mỗi miếng thịt của lão đều ẩn chứa linh hồn. Vu Nhai quyết định nuốt hết, tổn thương linh hồn của Hắc Nguyệt đại quản sự.

Hắc Nguyệt đại quản sự chửi ầm lên:

- A a a, tiểu tử, khốn kiếp!

Lần này Hắc Nguyệt đại quản sự chửi rất dữ nhưng thanh âm yếu dần, thủ đoạn của Vu Nhai có hiệu quả.

Hắc Nguyệt đại quản sự hét to:

- Ngươi không giết ta chết được! Ngươi không giết ta chết được! Vu tiểu tử, ta sẽ báo thù!

Vu Nhai ngạc nhiên, giây sau hiểu ý Hắc Nguyệt đại quản sự:

- Báo thù . . . Ngươi muốn trốn?

Cơ thể Hắc Nguyệt đại quản sự chỉ còn nửa người, lão nói:

- Ha, đừng quên lúc trước ngươi cách ta rất xa nhưng vẫn bị ta truyền tống đến chỗ hắc ám kia. Về không gian thánh đạo thì ngươi kém hơn ta rất nhiều.

Không gian dao động trong kiếm trận, Hắc Nguyệt đại quản sự dứt khoát nói:

- Dịch chuyển không gian!

- Muốn trốn? Không có có cửa! Kiếm trận, cắt cho ta!

Vu Nhai không ngờ lão bất tử này nói trốn liền chạy ngay, hắn muốn giết Hắc Nguyệt đại quản sự ngay tại chỗ. Vu Nhai mặc kệ cao thủ Cổ Duệ chi dân bên dưới, hắn khởi động chiêu tuyệt sát cuối cùng của kiếm trận, có lẽ sẽ giết được Hắc Nguyệt đại quản sự hoặc ngăn lão dịch chuyển không gian.

- A!

Lại nổi lên vô số tiếng hét từ những người từ bên ngoài mạnh mẽ xông vào kiếm trận, Hắc Nguyệt đại quản sự. Trong phút chốc trên bầu trời đầy bóng kiếm quang, kiếm trận như bánh xe láy Hắc Nguyệt đại quản sự làm trung tâm hình thành vòng xoáy.

- Khốn kiếp! Dịch chuyển không gian, dịch chuyển không gian, không gian . . .

Rầm!

Hắc Nguyệt đại quản sự còn lầm bầm thì kiếm trận đã ngừng tuyệt sát, vang tiếng nổ điếc tai.

Thật lâu sau bầu trời rực rỡ nhiều màu chậm rãi trở về yên lặng.

Trên bầu trời đã không còn kiếm, không có Hắc Nguyệt đại quản sự, chỉ còn lại vài cao thủ Cổ Duệ chi dân, Vu Nhai đứng giữa kiếm trận. Tay Vu Nhai cầm thanh kiếm bạc trắng lóe phù văn bí ẩn, hơi thở cắn nuốt khiếp người.

Bên dưới, Đan Đạo Hùng tạm ngừng chiến đấu. Mọi người ngước nhìn bầu trời. Hắc Nguyệt đại quản sự đã chết?

Tinh Linh sâm lâm tĩnh lặng, không có tiếng động vật kêu. Người phe nào đều nhìn chằm chằm vào Vu Nhai tơi tả hơn trước. Bọn họ muốn biết đáp án, Hắc Nguyệt đại quản sự đã chết?

Vu Nhai khẽ thở dài:

- Tiếc quá, rốt cuộc lão vẫn chạy thoát, nhưng chắc chỉ còn lại nửa cái mạng.

Vu Nhai vô cùng tiếc nuối, cuối cùng Hắc Nguyệt đại quản sự thật sự trốn thoát. Một lũ linh hồn nhỏ bé rạch phá dịch chuyển không gian ra ngoài, tin tưởng với sức mạnh hắc chú kỳ dị thì lão bất tử sẽ sống.

Nhưng Vu Nhai nói Hắc Nguyệt đại quản sự còn nửa cái mạng đã là nể mặt, mười mạng chỉ còn lại nửa phần trăm đã là khá.

Người Bắc Đẩu hành tỉnh, bách tộc ánh mắt tràn đầy tiếc nuối. Cao thủ Cổ Duệ chi dân thở phào nhẹ nhõm. Với biểu hiện của Hắc Nguyệt đại quản sự thì có giá trị hơn một cường giả thần giai rất nhiều, nếu lão chết sẽ là đả kích nặng nề với Thần Duệ chi tộc.

Sức mạnh hắc chú có tác dụng rất lớn trong bố cục ngàn năm của Cổ Duệ chi dân với Thần Huyền đại lục.

Trong khi mọi người chìm đắm vào trận đại chiến vừa rồi thì nhân vật đại biểu cao thủ Cổ Duệ chi dân lên tiếng:

- Ha ha ha ha ha ha! Hắc Nguyệt đại quản sự mới đi cũng không sao, với trạng thái hiện giờ của ngươi không biết có thể tiếp tục sử dụng kiếm trận không?

Vẫn là một trong hai cao thủ Cổ Duệ chi dân tổ kỳ binh Mộc Nguy vào đêm đội Cổ Duệ chi dân mới đến bách tộc loạn địa.

Hắc Nguyệt đại quản sự không chết nên thuật định hắc chú chưa được giải ngay.

Với trạng thái bây giờ của Vu Nhai thì đây là cơ hội tốt nhất đẻ Cổ Duệ chi dân giết hắn. Tuy lúc nãy Cổ Duệ chi dân đối kháng kiếm trận có sáu mươi người hy sinh nhưng số còn sống đã quá đủ, hàng trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân ở bên dưới tiếp tục bám chân tên cầm gậy.

Lòng đám người bách tộc lạnh lẽo, căng thẳng thần kinh. Khả năng thắng của bọn họ rất cao nhưng Vu Nhai không thể chết.

Vu Nhai khẽ thở dài: Lấy ra mấy quyển trục, trầm giọng nói:

- Ài, vị đại thúc này, chẳng lẽ ngươi quên đêm hôm đó khi ngươi ám sát ta thì ta lấy cái gì ra sao? Trong tay ta còn quyển trục ma pháp thần giai.

Nam nhân trung niên Cổ Duệ chi dân biểu tình cực kỳ khó xem, gã quên mất còn có vụ này.

Vu Nhai nhếch môi cười. Bản thân hắn cũng quên mất quyển trục ma pháp thần giai, dù có nhớ thì hắn không dám tùy tiện sử dụng. Vu Nhai không rõ tác dụng của mớ quyển trục ma pháp này, lỡ xử luôn người Bắc Đẩu hành tỉnh, bách tộc thì biết làm sao?