"Thiếu gia đi mau..." Một tên học viên đi cuối cùng đột nhiên giơ tay mạnh mẽ đẩy Tần Hồng Vân về phía trước, sau đó rút ra trường đao, xoẹt xoẹt xoẹt chém ra từng đạo từng đạo kình khí loang loáng đao quang, nhìn dáng dấp, hắn hẳn là có thực lực Đại Địa đỉnh hoặc là Thiên Không. Từng mảng từng mảng lông chim màu đen bay lả tả như hoa tuyết, hơn trăm con huyết nha bị đao quang của hắn chém thành thịt vụn, nhưng rất nhanh, hắn liền bị đám mây huyết nha lên tới hàng ngàn, hàng vạn con vọt tới bao phủ.
"Đi!" Tần Hồng Vân hét lớn một tiếng, chạy như bay về phía trước, không hề liếc mắt lại đằng sau, trên mặt càng không có một tia thương tiếc hoặc là không nỡ, có chăng chỉ là lạnh lùng như băng. Những đồng bạn khác của hắn chỉ do dự một chút, cũng theo hắn chạy như bay về phía trước.
Tên học viên kia bị bầy huyết nha vây quanh, rống lên từng tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh đã không còn động tĩnh.
Vậy mà hắn lại từ bỏ đồng bạn trong lúc này, hơn nữa mặt không biến sắc. Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy một tia giá lạnh, may mà, không có gặp phải đồng bạn như vậy.
Không cần ai phát lệnh, tất cả mọi người đều bước nhanh chân chạy về phía trước. Ngay cả kiếm sĩ tiếp cận cấp Thiên Không đều không chịu nổi công kích của bầy huyết nha, bọn họ ngoại trừ chạy còn có thể làm cái gì? Tất cả mọi người cũng bắt đầu chạy đi như bay, thế nhưng phương thức chạy hơi có sự khác biệt, đại đa số học viên lúc này đều không lo nổi đồng bạn, chạy về phía trước như phát rồ, thế nhưng tốc độ chạy của bọn họ sao có thể so với tốc độ phi hành của huyết nha, không lâu sau, những học viên chỉ lo thoát thân một mình liền bị bầy huyết nha bao phủ.
Mà Gia Cát Minh Nguyệt, Tần Hồng Vân cùng mấy tiểu đội khác, vừa chạy, vừa duy trì trận hình, lợi dụng vũ khí trong tay triển khai phản kích đám huyết nha bay tới, cả chi đội ngũ đồng loạt duy trì một đường hướng về phía cổng vòm, tuy rằng cũng khó tránh khỏi bị thương bởi cái mỏ sắc bén của huyết nha, nhưng cũng cách cổng vòm càng ngày càng gần. Trong thời khắc sinh tử, đồng bạn tín nhiệm, đoàn đội phối hợp, có vẻ như vậy trọng yếu.
Tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng truyền đến, từng luồng ánh sáng lấp loé, không ít học viên đang trong hiểm cảnh thấy thời cơ không ổn quả đoán xé rách truyền tống phù, từ bỏ sát hạch, nhưng chút do dự trong thoáng chốc này được cảm giác may mắn bù lại, những học viên khác thì không may như vậy, trong nháy mắt bị huyết nha hút thành thịt khô.
"Xoẹt !" Lăng Phi Dương vung trường kiếm, trước người xuất hiện một màn ánh sáng như thực chất, dưới kình khí mãnh liệt, huyết nha chắn trước mặt trực tiếp bị đánh thành thịt băm.
"Cái tên này, còn muốn chơi thần bí, nhanh như vậy đã lòi đuôi rồi!" Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm buồn cười, đồng thời hoàn toàn yên tâm. Tiếp xúc nhiều hơn với Thanh tiên sinh, mưa dầm thấm đất, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt cũng vững vàng tăng lên, tầm mắt cũng rộng rãi hơn trước rất nhiều, kiếm sĩ cấp Thiên Không bình thường chỉ cần vừa động thủ, cũng đừng nghĩ ẩn giấu thực lực trước mặt mình. Nhưng là bây giờ nhìn kiếm kỹ cùng kình khí của Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện mình nhìn không thấu thực lực của hắn.
Cấp Linh hồn, cái tên này nhất định đã thăng cấp Linh Hồn, chẳng trách chơi thần bí, hóa ra là đắc ý. Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng không ngớt, trên thực tế, dựa vào kinh nghiệm phong phú cùng với kiếm kỹ tinh diệu tuyệt luân, với cả thanh Phá Sát kiếm cứng cỏi sắc bén kia, thực lực của Lăng Phi Dương luôn luôn mạnh hơn rất nhiều so với kiếm sĩ đồng cấp.
Lăng Phi Dương đứng đầu đội ngũ, trường kiếm vung nhanh đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, như một mũi tên nhọn sắc, đủ để xuyên thấu tất cả trở ngại. Hắn căn bản không cần cân nhắc phía sau, bằng thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt và Trường Tôn Ninh Hạo, còn gì phải lo lắng? Huống chi, chính giữa đội ngũ, còn có Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần tồn tại, cho dù có cá lọt lưới, cũng tuyệt đối không cách nào tổn thương tới hắn.
Dưới sự phối hợp ăn ý của mọi người, bọn họ gần như không hề bị thương, nhanh chóng hướng về phía cổng vòm mà đi.
Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần đều không triệu hoán ma sủng, đối mặt huyết nha ngợp trời tập kích, ma sủng của bọn họ đều không phát huy tác dụng quá lớn, hơn nữa lấy thực lực của bọn họ, vượt qua cửa ải hẳn không phải việc gì khó, không cần thiết phải tiêu hao thể lực ma sủng sớm như vậy.
"A, cứu mạng..." Tiếng thét chói tai sợ hãi truyền đến.
Gia Cát Minh Nguyệt vừa vung chủy thủ chống đỡ công kích của huyết nha, vừa phân thần nhìn tới. Hóa ra là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi lúc trước, nàng đang lảo đảo chạy về phía cổng vòm, nhưng lại chắn đường đi Tần Hồng Vân, Tần Hồng Vân hoàn toàn không chút do dự, dứt khoát đẩy nàng sang một bên, thiếu nữ vốn sợ đến hai chân như nhũn ra, thoáng chốc liền bị hắn đẩy ngã xuống đất, đối mặt huyết nha ùn ùn cuốn lớn, thiếu nữ sợ đến mức hồn phi phách tán, ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, ôm mặt liên tục gào thét.
Gia Cát Minh Nguyệt thu tầm mắt lại, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng vì tính mạng của đồng bạn, nàng nhất định phải thủ vững vị trí của chính mình, chỉ dựa vào kiếm của Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo, còn không cách nào đứng vững trước công kích dày đặc của huyết nha.
Đang lúc này, Trưởng Tôn Ninh Hạo gầm lên giận dữ, từ trong đội ngũ nhảy ra, đi tới bên cạnh thiếu nữ kia, kéo một cái, ném nàng về phía cổng vòm phía xa xa. Mà đỉnh đầu, bầy huyết nha điên cuồng lao xuống chỗ Trưởng Tôn Ninh Hạo, chỉ lát nữa sẽ bao phủ cả người hắn.
"Tên ngu ngốc này!" Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng hung hăng mắng một câu, tay phải vung chủy thủ, tay trái móc ra một bình dược thủy, nhe răng cắn mở nút gỗ, ném về phía đỉnh đầu Trưởng Tôn Ninh Hạo.
"Ầm!" Ánh lửa tỏa ra, tóc Trưởng Tôn Ninh Hạo cháy vàng một mảnh, mặt cũng bị nổ thành đen kịt, nhưng bầy huyết nha bị vụ nổ mãnh liệt làm cho kinh hoảng bay lên trời, đang định lao xuống, Trưởng Tôn Ninh Hạo đã thừa cơ hội này trở lại trong đội ngũ.
Cuối cùng, tiểu đội của Gia Cát Minh Nguyệt và Tần Hồng Vân, còn có hai tiểu đội khác đi tới dưới cổng vòm, mà những kẻ vứt bỏ đồng bạn một mình sinh, toàn bộ bị chôn vùi dưới công kích của huyết nha. Bầy huyết nha ở trên trời không cam lòng xoay quanh một hồi, sau đó bay đi rất xa, biến mất khỏi tầm mắt.
Quay đầu lại nhìn, quãng đường chẳng qua chỉ có vài trăm mét, nhưng lưu lại mấy chục bộ thi thể huyết nhục mơ hồ bị rút cạn hết máu, cảnh tượng thê thảm kia, gần như không có ai nguyện ý nhìn lần thứ hai.
"Oa!" Người thiếu nữ được Trưởng Tôn Ninh Hạo cứu lúc này mới giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng, lên tiếng khóc rống, lẩm bẩm nói: "Ta không đi, ta không tham gia sát hạch gì nữa, cũng không tiếp tục tham gia." Vừa nói vừa xé truyền tống phù, bóng người tức khắc biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn bóng dáng nàng biến mất, rất nhiều người tận đáy lòng đều tự hỏi: Chính mình, còn phải tiếp tục nữa sao?
Trầm mặc, tất cả mọi người đều duy trì trầm mặc, nhìn cổng vòm bên cạnh, không ai dám bước ra bước thứ nhất.
Sau khi thấp giọng thương nghị với đội ngũ, một học viên đứng lên, nói rằng, "Chúng ta cũng không đi, với thực lực của chúng ta đây hoàn toàn không phải nơi chúng ta nên đến, chúc các ngươi may mắn." Lúc nói lời này, hắn cũng không thèm nhìn Tần Hồng Vân một chút nào, chỉ là khóe mắt lộ vẻ hết sức xem thường.
Tần Hồng Vân không hề có một chút phản ứng, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kia, giống như sinh tử của người khác đối với hắn không hề có một chút quan hệ nào.
Sau khi đội ngũ này rời đi, học viên tới tham gia sát hạch lần này cũng chỉ còn sót lại ba đội ngũ, tổng cộng mười bốn người, nhóm của Gia Cát Minh Nguyệt cộng với Trưởng Tôn Ninh Hạo là năm người, đội ngũ của Tần Hồng Vân ban đầu cũng là năm người, thế nhưng vừa nãy chết đi một thành viên chỉ còn dư lại bốn người, mà một đội khác đến từ học viện Trường Lĩnh phía tây nam Đan Lăng quốc, mặc dù người người mang thương máu me đầy mặt, nhưng không có giảm quân số, cũng là năm người.
Đây mới là chỉ là cửa thứ nhất sát hạch thôi, lúc xuất phát có mấy chục học viên, giờ cũng chỉ còn sót lại mười mấy người, tiếp theo còn có một cửa, không biết ai có thể kiên trì đến cuối cùng, trong lòng mỗi người đều nặng nề hết sức, cấm địa này, vốn là một nơi tử địa, chỉ có tìm đường sống trong cõi chết, mới có thể bộc lộ tài năng thu tư cách cuối cùng để tham gia giải thi đấu Thần Long.
Gia Cát Minh Nguyệt chỉ vuốt cằm trầm tư, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Lần khảo hạch này tất nhiên là nghiêm ngặt, thậm chí là hà khắc. Trước lúc tiến vào, lão sư cũng nói rất rõ ràng, khả năng có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà, đây không khỏi quá hà khắc rồi. Nhiều người mất mạng như vậy, không hợp lý mà. Lúc Gia Cát Minh Nguyệt đang suy tư vấn đề này, đám người Mặc Sĩ Thần mở miệng thương nghị.
"Tiếp tục hay là lui ra?" Mặc Sĩ Thần hỏi.
"Còn phải nói sao?" Tiết Tử Hạo sờ trường cung của chính mình, nét mặt kiên định.
"Đương nhiên là tiếp tục." Lăng Phi Dương trầm giọng nói.
"Tiếp tục." Trưởng Tôn Ninh Hạo lau mặt, sửa sang tóc của chính mình, mặt không cảm xúc nói ngắn gọn. Hắn không thể biết được bộ dáng lúc này của hắn có bao nhiêu 囧.
Những học viên khác đối mặt lẫn nhau, đều nhìn thấy sự kiên định trong mắt người đối diện, người có thể kiên trì đến hiện tại, đều là tinh anh của các đại học viện, đều là thiên chi kiêu tử trong mắt trưởng bối, đều có đầy đủ tự tin đối với thực lực của chính mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lùi bước.
Nghỉ ngơi chốc lát, mấy học viên đội khác cùng nhau đứng lên, hướng về phía khác của cổng vòm mà đi tới.
Đội ngũ của Gia Cát Minh Nguyệt cũng chuẩn bị đứng dậy, Gia Cát Minh Nguyệt chợt đưa tay ngăn lại bọn họ.
"Ta có lời muốn nói." Gia Cát Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trưởng Tôn Ninh Hạo, "Trưởng Tôn Ninh Hạo, lần khảo hạch này, nếu ngươi lựa chọn cùng chúng ta một đội, như vậy thì phải có tự giác của một thể. Nếu như lần sau ngươi còn muốn khoe khoang anh hùng, hiện tại nói ngay cho ta biết."
Trưởng Tôn Ninh Hạo cúi đầu thật sâu, vừa nãy lúc hắn lao ra khỏi đội ngũ, tuy rằng Tiết Tử Hạo đúng lúc bù đắp vị trí của hắn, thế nhưng trận hình đột nhiên bị rối loạn, mấy người đều bị bức ép trở tay không kịp. Hiện tại thương thế trên người bọn họ, kỳ thực tuyệt đại đa số đều là bởi vì hắn đột nhiên cách đội mà tạo thành.
"Xin lỗi, lần sau ta sẽ không." Trưởng Tôn Ninh Hạo ngẩng đầu lên.
"Nếu như còn có lần sau, có lẽ chúng ta không còn cơ hội nghe được ngươi nói xin lỗi nữa đâu." Gia Cát Minh Nguyệt trịnh trọng nghiêm khắc mà nói, sau đó đi về phía cổng vòm.
Lăng Phi Dương vỗ vỗ vai Trưởng Tôn Ninh Hạo, không nói một lời đi tới, tiếp đó, là Mặc Sĩ Thần, sau đó Tiết Tử Hạo, bọn họ đều vỗ vỗ vai Trưởng Tôn Ninh Hạo, tựa như an ủi, lại như cổ vũ. Trái tim Trưởng Tôn Ninh Hạo ấm áp lên, sau đó đi theo, bước tiến vô cùng kiên định, bất luận lại xảy ra tình huống gì, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục để người trong đội hữu chính mình bị lầm vào hiểm cảnh, lại còn vì mình mà bị thương tổn.
Trong quá khứ Trưởng Tôn Ninh Hạo đều là độc lai độc vãng, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm giác được sự phối hợp và đoàn kết giữa đồng bạn lại quan trọng như vậy.
Bước chân mười bốn người, gần như cùng lúc đó bước sang bên kia cổng vòm.
Đập vào mắt, là một mảnh sa mạc toàn cát vàng, hơi nóng cuồn cuộn phả vào mặt, mảnh thảo nguyên xanh ngắt, nhàn nhạt mùi thơm ngát, gió mát xa xôi toàn bộ biến mất không còn tăm hơi, cách nhau một bước, lại là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bọn họ rõ ràng, nguy hiểm cùng khiêu chiến mới, đang đợi bọn họ.