Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 65-4: Thiếu niên mặt than thật dễ gây ra hiểu lầm (4)

Gia Cát Minh Nguyệt lại khôi phục sinh hoạt lúc trước. Học viện Thiên Phong và hiệp hội Triệu Hoán Sư. Thương Vô Nhai và Hình Lâm Châu thay phiên nhau dạy nàng, hận không thể dạy hết toàn bộ những thứ họ biết cho Gia Cát Minh Nguyệt.

Mấy ngày nay Gia Cát Minh Nguyệt hơi bị áp lực, về học viện Thiên Phong ở đúng một tuần.

Chạng vạng tối, ăn cơm xong, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt lại ngồi ở bên hồ cách cổng học viện không xa, nghỉ ngơi tán gẫu.

"Minh Nguyệt, gần đây hình như nàng gầy đi?" Lăng Phi Dương nhìn Gia Cát Minh Nguyệt có chút uể oải, hơi nhíu mày mở miệng nói.

"Có thể không gầy sao?" Gia Cát Minh Nguyệt tỏ vẻ đau khổ, "Hai vị sư phụ kia, đều cao tuổi rồi, không biết làm sao tinh lực còn dồi dào như vậy. Ta sắp mệt chết rồi, không chịu được, cho nên tuần này ta kiên quyết không đi qua đó."

"Cũng được, ở học viện nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay chúng ta cũng chưa được ra ngoài ăn." Mặc Sĩ Thần nói chen vào, thuận tiện sờ sờ trên thịt trên bụng mình.

"Học tập tất nhiên rất quan trọng, thế nhưng thân thể quan trọng hơn. Nàng cố gắng nói chuyện với hai vị sư phụ một chút." Lăng Phi Dương có chút bất mãn nói.

"Ừm." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, "Đúng rồi, đôi bao tay kia dùng được không?"

"Dùng tốt." Lăng Phi Dương từ trong túi móc ra bao tay, mang theo, "Ta luôn mang theo bên người đó."

"Dùng tốt là được." Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười.

Tà dương đỏ ửng khắp núi đồi, khiến cho trên người Gia Cát Minh Nguyệt cũng rực rỡ lên theo, Lăng Phi Dương nhìn mà ngẩn ngơ.

Lăng Phi Dương đang định nói chuyện, ngoài cổng chợt truyền đến một trận kêu gào: "Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi đi ra đây cho ta!"

Hả? Mọi người hai mặt nhìn nhau, giọng nói này, rất quen tai a!

Sau đó mọi người ngó đầu nhìn ra ngoài cổng, liền nhìn thấy Viên Thế Hào đang gân cổ lên giọng rống lên.

"Ồ, sao hắn còn dám tới? Lần trước đánh không đủ?" Gia Cát Minh Nguyệt thực sự là tò mò, cái tên này lần trước đã bị đánh thành đầu heo, chạy đi xin tứ hôn không thành công, lại còn không chịu yên tĩnh, hiện tại vẫn dám chạy tới. Thật sự muốn ăn đòn đến mức đó?

"Trưởng Tôn Ninh Hạo!" Lăng Phi Dương chợt nhíu mày, trầm thấp phun ra một câu, hắn nhìn thấy thiếu niên mặt không biểu cảm bên cạnh Viên Thế Hào, chính là Trưởng Tôn Ninh Hạo, người được khen là thiên tài Triệu Hoán Sư đệ nhất của học viện Tử Vân, kỳ thực hắn còn là một kiếm sĩ. Võ giả song tu hiếm thấy, hào quang trên người tuyệt đối không thua gì hắn và Lạc Kinh Phong. Ngày hôm nay hắn lại bồi tiếp Viên Thế Hào đến tìm phiền phức cho Minh Nguyệt sao? Viên Thế Hào làm sao thỉnh cầu hắn? Nếu như là hắn, còn có chút phiền phức.

"Ồ, Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng tới?" Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn thấy Trưởng Tôn Ninh Hạo bên cạnh. Nàng đứng dậy, trực tiếp đi về phía cổng học viện. Lăng Phi Dương vội vã đi theo sau, hắn không yên lòng để Gia Cát Minh Nguyệt đơn độc đối đầu với Trưởng Tôn Ninh Hạo.

"Sao ngươi lại đến đây?" Nhưng mà, Gia Cát Minh Nguyệt lại có vẻ rất quen thuộc với Trưởng Tôn Ninh Hạo, tiến lên chào hỏi.

"Tìm ngươi." Trưởng Tôn Ninh Hạo tuyệt đối là một tên mặt đơ, mặt không cảm xúc nói ra câu này.

Cho nên khiến cho Viên Thế Hào bên cạnh hiểu lầm, hắn kêu gào lên: "Gia Cát Minh Nguyệt, ngày hôm nay khiến cho ngươi đẹp mặt! Trưởng Tôn Ninh Hạo là Triệu Hoán Sư lợi hại nhất học viện Tử Vân chúng ta, hơn nữa hắn còn là một kiếm sĩ. Ngày hôm nay ngươi cứ chờ xin tha đi!"

Sao? Gia Cát Minh Nguyệt hơi nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn Ninh Hạo mặt đơ một chút, lại nhìn Viên Thế Hào một chút, rất khó hiểu hỏi Trưởng Tôn Ninh Hạo: "Ngươi biết tên ngu ngốc này?"

"Không quen biết." Trưởng Tôn Ninh Hạo trả lời thẳng thắn. Sau đó hắn lại quay đầu nhìn Lăng Phi Dương một chút, "À, Lăng Phi Dương, ngươi cũng ở đây, chào buổi tối."

"Chào buổi tối..." Lăng Phi Dương đột nhiên cảm giác thấy đầu óc của chính mình có chút khó vận động. Người đến gây phiền phức sao lại lễ phép chào hỏi như thế?

Viên Thế Hào há hốc mồm, Gia Cát Minh Nguyệt chớp mắt, 囧囧 nhìn Trưởng Tôn Ninh Hạo mặt đơ vừa trả lời thật lòng. Mấy người Lăng Phi Dương cũng hôn mê rồi, chuyện gì thế này?

"Vậy sao ngươi đi cùng với hắn?" Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy, câu thông với người như Trưởng Tôn Ninh Hạo, nếu như ngươi không trực tiếp hỏi một câu hỏi, hắn sẽ không có trả lời. Hơn nữa tính tình của hắn, ngươi đến hỏi một câu, hắn mới đáp một câu. Bỗng nhiên, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới kiếp trước có một ví dụ, cóc ghẻ, chọc một cái, nhảy một bước.

"Ta đến tìm ngươi, hắn nghe được, cho nên theo đến." Khuôn mặt tuấn lãng của Trưởng Tôn Ninh Hạo vẫn không có biểu lộ gì khác.

"Viên Thế Hào, tên ngu ngốc nhà ngươi, có phải là cho rằng Trưởng Tôn Ninh Hạo đến gây sự với ta?" Gia Cát Minh Nguyệt bừng tỉnh.

"Chẳng lẽ không phải?" Viên Thế Hào hỏi ngược lại.

"Tại sao ta phải gây sự với nàng?" Trưởng Tôn Ninh Hạo quay đầu, vẻ mặt thành thật nghiêm túc hỏi Viên Thế Hào.

Viên Thế Hào há hốc miệng, có ý gì? Vừa nãy ngươi lạnh mặt nói muốn tới học viện Thiên Phong tìm Gia Cát Minh Nguyệt, chẳng lẽ không phải khiêu chiến, chẳng lẽ không phải đến tìm phiền phức cho nàng?

"Ha ha ha..." Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, sau đó tỏ vẻ thương cảm nhìn Viên Thế Hào. Kỳ thực, không trách Viên Thế Hào nghĩ như vậy, có trách thì chỉ trách Trưởng Tôn Ninh Hạo là tên mặt đơ, mà lại ít nói, hành vi của hắn, vẻ mặt của hắn, tuyệt đối sẽ khiến cho người hiểu lầm. Gia Cát Minh Nguyệt tự động tưởng tượng ra cảnh Trưởng Tôn Ninh Hạo vẻ mặt lạnh lẽo toàn thân sát khí nói muốn đi tìm Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó Viên Thế Hào ở bên cạnh nghe được, hưng phấn không thôi. Thật là thú vị quá đi mất. Gia Cát Minh Nguyệt thậm chí còn tưởng tượng, khi Trưởng Tôn Ninh Hạo gặp được người khiến hắn phải lòng, sau đó vẻ mặt lạnh lẽo không cảm xúc nói ta yêu nàng, đối phương tuyệt đối cho rằng hắn đến trả thù. Nghĩ đến chuyện này, Gia Cát Minh Nguyệt liền cảm thấy vui hết sức.

"Ngươi, ngươi cười cái gì?" Trong lòng Viên Thế Hào chợt nổi lên cảm giác không rõ. Ngày hôm nay một người hắn cũng không dẫn theo, bởi vì đã có Trưởng Tôn Ninh Hạo.

"Đánh!" Gia Cát Minh Nguyệt phất tay, rất bình tĩnh phun ra một chữ. Nàng hiện tại có hậu trường hơi bị cứng, không nhân cơ hội cáo mượn oai hùm thực sự là quá lãng phí rồi!

Lăng Phi Dương Mặc Sĩ Thần còn có Tiết Tử Hạo, tích cực triển khai vận động tiêu cơm sau khi ăn.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên bầu trời Tử Kính hồ, thực sự là người nghe thấy cũng phải giả vờ thương tâm rơi lệ a...

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu, không đi xem Viên Thế Hào bị đánh đang gào thét nữa, hỏi Trưởng Tôn Ninh Hạo.

"Giải thi đấu Thần Long, ngươi phải tham gia." Trưởng Tôn Ninh Hạo dùng giọng điệu khẳng định, sau đó lại quay đầu nhìn Lăng Phi Dương đang rất bạo lực ở bên kia một chút, "Lăng Phi Dương, ngươi cũng phải tham gia."

"Ồ. Tốt." Lăng Phi Dương bổ sung thêm một cước, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn sang bên này, đồng ý.

"Giải thi đấu Thần Long?" Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, hình như Văn Dật từng đề cập tới rồi. Giải thi đấu Thần Long là một hạng mục truyền thống diễn ra hàng năm của các học viện Tinh Anh trên các quốc gia phía nam của đại lục Thương Lan, do học viện Tinh Anh của các quốc gia phái ra học viên đứng đầu tham gia, thành tích thi đấu ảnh hưởng khá lớn đến danh vọng và danh dự của học viện, thậm chí đối với địa vị quốc gia cũng có ảnh hưởng nhất định, cho nên bất kể quốc gia hay là học viện vẫn luôn nhất mực coi trọng, học viện có thể đạt được thành tích tốt trong giải thi đấu Thần Long sẽ nhận được ủng hộ về tài chính to lớn và ưu tiên phân phối tài nguyên. Ngay cả hoàng thượng cũng rất coi trọng giải thi đấu Thần Long này.

"Không sai, đến lúc đó sẽ tiến hành chọn lựa. Sẽ chọn lựa từ danh sách đề cử khắp các học viện tinh anh trên cả nước." Trưởng Tôn Ninh Hạo nói tới đây bắt đầu nói nhiều hơn, "Học viện các ngươi cũng sẽ có danh sách đề cử. Thế nhưng đề cử không có nghĩa là có thể tham gia ngay. Phải tiến hành chọn lựa. Ngươi phải chiến thắng, đạt được danh ngạch, cùng ta tham gia."

Gia Cát Minh Nguyệt suy tư, giải thi đấu Thần Long này, tham gia hình như chỉ có lợi, không có hại. Địa điểm thi đấu còn không ở Đan Lăng quốc, ừm, có thể thoát khỏi dằn vặt của hai ông lão gia một thời gian, cũng không tệ nha.

"Ừm, ta sẽ tranh thủ." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

"Không phải tranh thủ, là nhất định!" Nét mặt Trưởng Tôn Ninh Hạo rất nghiêm túc.

"Biết rồi, biết rồi. Nhất định!" Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu rất bất đắc dĩ. Nói chuyện với Trưởng Tôn Ninh Hạo này, tuyệt đối mất hứng. Cái tên này chuyện gì cũng có nề nếp. Mới có bao lớn, dáng vẻ đã lão thành như vậy, cũng không biết giống ai a.

"Vậy ta đi đây. Đến lúc đó gặp." Trưởng Tôn Ninh Hạo lần nữa nghiêm túc nói tạm biệt.

"Ừm, đi thong thả, đến lúc đó gặp." Gia Cát Minh Nguyệt cũng nghiêm túc nói tạm biệt.

Trưởng Tôn Ninh Hạo cứ như vậy mặt không cảm xúc đi về phía cổng học viện, một chút cũng không nhìn Viên Thế Hào bị đánh cho bầm dập đang lăn trên đất. Viên Thế Hào nước mắt lưng tròng, nhìn theo bóng Trưởng Tôn Ninh Hạo rời đi.

"Được rồi, đánh xong thu công, đêm nay chúng ta đi chợ đêm ăn khuya đi?" Gia Cát Minh Nguyệt phất tay ngăn mọi người lại, đề nghị.

"Ý kiến hay , ta muốn ăn bánh chẻo thủy tinh chiên." Mặc Sĩ Thần vừa nghe thấy mắt liền sáng lên.

"Đi ăn quán thang bao*." Tiết Tử Hạo cũng đề nghị.

"Em muốn ăn kẹo đường nhiều màu." Đây là giọng của Huyên Huyên.

"Vậy thì đều ăn." Lăng Phi Dương nhún vai, đối với đám ăn hàng này hắn thật chẳng biết nói gì.

Viên Thế Hào khóc chạy ra khỏi học viện Thiên Phong, trước khi đi không quên ném lại một câu kinh điển của sói xám: Ta sẽ trở lại*! =))

*hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám a ~

...

"Minh Nguyệt, sao nàng lại quen Trưởng Tôn Ninh Hạo?" Lăng Phi Dương hiếu kỳ.

"Đánh qua một trận liền quen biết." Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Hả, thì ra là như vậy." Lăng Phi Dương rõ ràng. Trưởng Tôn Ninh Hạo chính tên võ si, nhìn thấy cao thủ liền đánh một trận là bình thường. Hóa ra là quen Minh Nguyệt bằng cách đó. Cái tên này cả ngày nghiêm mặt, còn tưởng rằng hắn đến gây sự, không ngờ là đến ôn chuyện.

"Giải thi đấu Thần Long, mỗi học viện đều có danh sách đề cử?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Lăng Phi Dương.

"Ừm. Đến lúc đó chúng ta hỏi Văn Dật lão sư một chút xem có mấy danh ngạch." Lăng Phi Dương sờ sờ cằm, nhìn mấy người Mặc Sĩ Thần một chút, "Giải thi đấu Thần Long cao thủ nhiều như mây, nếu như lấy trình độ hiện tại của bọn họ, không cách nào tiến vào trận chung kết."

"Không sai, cho nên, tiếp theo các ngươi nghênh đón huấn luyện của ta đi!" Một thanh âm đột nhiên vang lên cách đó không xa.

"Lão sư!" Mọi người trăm miệng một lời gọi ra thân phận của người đến. Người đến chính là Văn Dật.

"Danh ngạch chỉ có bốn cái, ta chuẩn bị đề cử bốn người các ngươi đi." Văn Dật mỉm cười nói.

Còn không đợi mọi người nói chuyện xong, ngoài cổng có một người thở hồng hộc chạy đến.

"Lương lão sư?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn rõ người đến xong, sửng sốt. Lương Nhu Vân không phải lão sư của học viện Tử Vân sao? Làm sao lại tới đây?

Lúc Văn Dật nhìn thấy Lương Nhu Vân chạy đến, sắc mặt liền thay đổi, thậm chí cả thân thể cũng khẽ run lên.