Gia Cát Minh Nguyệt đi xa rồi, tiểu chính thái mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt. Vừa mới chuyển thân, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Tiểu Kỳ, tại sao lại vụng trộm chạy ra ngoài mua đồ ăn vặt?" Một giọng nói đầy yêu thương nhưng không mất uy nghiêm vang lên, một gã nam tử trung niên tướng mạo uy vũ, thể trạng cường kiện đứng sau lưng tiểu chính thái. Người này chính là cha của hắn, tuổi trung niên mới có con, tự nhiên là vô cùng yêu thương. Chỉ có điều đứa con trai này tinh linh cổ quái, cứ luôn bỏ qua hạ nhân tự mình chạy đi mua đồ. Khiến cho hắn đau đầu không dứt.
"Phụ thân!" Tiểu chính thái vội vàng quay người, giấu bánh hạt dẻ ra sau lưng, đối diện với khuôn mặt uy nghiêm kia, lại ngoan ngoãn đưa ra.
"Muốn ăn thì ăn, nam tử hán đại trượng phu, ăn mà cũng phải nhăn nhăn nhó nhó." Trung niên nam tử thấp giọng khiển trách, ánh mắt lại toát ra ôn hòa vui vẻ.
Tiểu chính thái nhìn bộ dạng này của phụ thân, biết rõ hắn cũng không tức giận, vì vậy vui vẻ gặm lấy gặm để, vừa ăn vừa hàm hàm hồ hồ nói: "Vâng, phụ thân nói rất đúng, mà thứ này cũng không phải con mua đâu, là tỷ tỷ mời con ăn."
"Tỷ tỷ?" Trung niên nam tử hơi nghi hoặc, chẳng lẽ là nữ tử nào trong tộc nào mua cho hay sao?
"Chính là tỷ tỷ." Tiểu chính thái chỉ chỉ bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi phong báo rời đi, tự hào nói, "Tọa kỵ của tỷ tỷ cực kỳ lợi hại, thoáng một phát đã đánh bay con ngựa điên kia."
"Sao?" Trung niên nam tử nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, dùng ánh mắt của hắn, không khó để nhìn ra, đó không phải là tọa kỵ gì, mà là ma sủng phong báo chính cống, hơn nữa cũng không phải phong báo bình thường.
Không đợi tiểu chính thái giải thích, bên cạnh có một bác gái trung niên, tận mắt thấy tình huống vừa rồi, thấp giọng trách mắng: "Ngươi làm phụ thân kiểu gì thế, vừa rồi may mắn có vị cô nương kia ra tay, bằng không con của ngươi đã bị ngựa điên giẫm chết rồi, về sau ngàn vạn lần đừng để mặc hắn một mình chạy loạn."
Nam tử trung niên hơi xấu hổ chắp tay nói phải, sau đó trừng mắt nhìn tiểu chính thái, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Có ngựa điên lao tới, là tỷ tỷ kia đã cứu ta." Tiểu chính thái sờ lên đầu.
"Vậy con có biết cảm ơn người ta hay không?" Nam tử trung niên giận tái mặt hỏi.
"Tạ ơn rồi, hơn nữa con đã hẹn với tỷ tỷ, lần con mời tỷ ấy ăn bánh hạt dẻ." Tiểu chính thái đắc ý giơ bánh ngọt trong tay lên.
"Đã hẹn rồi? Con biết người ta là ai sao?" Nam tử trung niên hơi buồn cười nhìn con trai bảo bối của mình. Hài tử mới năm tuổi, biết gì chứ.
"Tỷ tỷ tên là Gia Cát Minh Nguyệt, con đã hỏi kỹ rồi." Tiểu chính thái cắn bánh hạt dẻ, hai mắt sáng long lanh, rất chờ mong lần sau mời Gia Cát Minh Nguyệt ăn bánh ngọt.
"Gia Cát Minh Nguyệt?" Nam tử trung niên ngẩn người, hắn mới quay trở lại kinh thành không lâu, cũng không tham gia yến hội cung đình lần trước, cho nên không biết Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn bế tiểu chính thái lên, lại để cho tiểu chính thái cưỡi trên cổ của mình, nói, "Như vậy lần sau phụ thân sẽ giúp con hẹn tỷ tỷ đến có được không? Về sau không được lén lút chạy ra ngoài một mình nữa, vạn nhất xảy ra chuyện, mẹ con sẽ đau lòng chết mất. Lần này là có tỷ tỷ cứu, lần sau thì sao? Lần sau gặp chuyện không may thì sẽ không có cách nào mời tỷ tỷ ăn bánh ngọt nữa đâu."
Tiểu chính thái rất nghiêm túc suy tư một phen, quyết định: "Được ạ, vậy sau này con không lén chạy đi nữa, về sau phụ thân người dẫn con đi mua."
"Tốt." Trung niên nam tử cười cười, sau lại thấp giọng tự nói, "Gia Cát Minh Nguyệt, chẳng lẽ là người Gia Cát gia?" Nhưng mà, chưa từng nghe qua có người như vậy. Vẫn nên phái người nghe ngóng thoáng một phát trước đã, hắn là người ân oán phân minh, ân cứu mạng này, nhất định phải báo đáp.
Bên ngoài cổng bắc của kinh thành, đỉnh Tê Phượng sơn, một tòa thạch tháp bốn tầng ngạo nghễ đứng, đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Gia Cát Minh Nguyệt lấy toàn bộ bánh hạt dẻ còn lại ném cho Cự Phong, thằng này cho gì ăn nấy, căn bản không đợi Gia Cát Minh Nguyệt phải mời, lập tức vui sướng hài lòng cắn bánh hạt dẻ, bóng dáng lóe lên biến, sau đó Gia Cát đi bộ đi vào trong tháp, bị một gã ăn mặc như hộ vệ ngăn lại.
"Ta là đồ đệ của Thương Vô Nhai, sư phụ có một phong thư muốn ta giao trực tiếp cho Hình Lâm Châu lão. . . Lão tiên sinh." Gia Cát Minh Nguyệt nhất thời không lưu ý, thiếu chút nữa đem nguyên mấy chữ ‘lão gia hỏa’ nói ra, may mà sửa giọng nhanh.
Hộ vệ tiếp nhận thư, nhìn phong ấn trên mặt một chút, dẫn Gia Cát Minh Nguyệt tiến vào trong tháp, đi vào một gian phòng loạn thất bát tao chất đầu sách vở, hạ giọng nói, "Đại sư đang ở trên lầu làm thí nghiệm, xin ngài chờ một lát, ngoài ra không nên tùy ý đi đi lại lại, bằng không ảnh hưởng tới đại sư, hắn sẽ rất tức giận." Dứt lời rón rén đi ra ngoài.
"Vậy à." Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng lên tiếng, tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Hình Lâm Châu này là một luyện kim sư? Bằng không làm thí nghiệm gì chứ?
Gia Cát Minh Nguyệt nhàm chán cầm lấy vài cuốn sách lật lật một chút, mới phát hiện những sách này thuộc rất nhiều thể loại, đọc lướt qua liền thấy nào là động vật thực vật quáng tinh cùng với xem bói lịch sử nhân văn, đoán chừng nhân vật gọi là Hình Lâm Châu này cũng là một vị đại sư học rộng tài cao.
Tên hộ vệ kia canh giữ ở cửa ra vào, thỉnh thoảng ngó nghiêng trong phòng vài lần, hiển nhiên là sợ Gia Cát chạy loạn ảnh hưởng tới đại sư làm thí nghiệm.
Ngoài cửa sổ, hào quang lờ mờ xuyên qua, trong thạch tháp lộ ra vẻ nặng nề mà áp lực, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi một hồi liền bắt đầu cảm thấy bực bội, thừa dịp hộ vệ không chú ý, bóng dáng lóe lên, dọc theo thang lầu chậthẹp lặng lẽ đi lên lầu hai.
Nhẹ nhàng đẩy cửa liền nhìn thấy một gian phòng gần như hoàn toàn bị bịt kín, một lão đầu râu ria xồm xàm ăn mặc lôi thôi lếch thếch đang một tay cầm dược thảo, một tay coi chừng điều chỉnh bếp lò tinh xảo, trên lò lửa là một cái vạc sành tạo hình cổ kính, bên trong là chất lỏng đủ mọi màu sắc đang sôi sùng sục, lão đầu hết sức chăm chú nhìn chằm chằm chất lỏng trong đỉnh, hai mắt không dám nháy một cái.
Bốn góc phòng, năm sáu tên nam nữ duỗi dài cổ nhìn động tác của lão đầu, đoán chừng là đệ tử của lão, im lặng tập trung, không dám thở mạnh.
Thì ra là thí nghiệm luyện kim, lão nhân này hẳn là Hình Lâm Châu rồi, quả nhiên là một vị luyện kim sư, Gia Cát Minh Nguyệt hai mắt tỏa sáng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, rón rén đứng vào một góc, cũng hứng thú bừng bừng nhìn động tác của lão đầu.
Tất cả mọi người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào lò luyện kim, hoàn toàn không có ai phát hiện ra nàng.
Ngọn lửa ổn định cháy lên, chất lỏng đủ mọi màu sắc trong vạc dung hòa vào cùng một chỗ, theo thời gian dần trôi qua, chất lỏng biến thành màu xanh thắm, lão đầu râu ria xồm xàm duỗi tay ra, đang định ném dược thảo trong tay vào.
"Không nên!" Gia Cát Minh Nguyệt nhịn không được hô một tiếng. Dược thảo mà lão đầu cầm trong tay chính là Thái Dương Hoa, mà chất lỏng đang sôi trào trong vạc, nếu như nàng không có nhìn lầm, hẳn là an thần dược cao cấp, dùng Thái Dương Hoa vốn là có thể luyện chế an thần dược tề, nhưng nếu như không cho vào ổn định tề thích hợp, hậu quả không thể lường được.
Tất cả mọi người bị giọng nói của nàng làm cho sợ hết hồn, lão nhân kia hung hăng trừng mắt liếc một cái, đám đệ tử cũng trợn mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nếu như không phải sợ ảnh hưởng đến tâm cảnh của lão sư, có lẽ Gia Cát Minh Nguyệt đã bị đá ra khỏi cửa.
"Ngươi cứ bỏ vào như vậy, sẽ bị bạo tạc nổ tung đấy." Gia Cát Minh Nguyệt áy náy liếc bọn hắn, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì, ngươi là luyện kim sư hay ta là luyện kim sư?" Lão đầu râu ria xồm xoàm khinh thường hừ một tiếng, đem Thái Dương Hoa ném vào vạc sành.
Chất lỏng đang sôi trào thoáng cái liền bình tĩnh trở lại, giữa màu xanh thẳm lại lộ ra mấy tia màu vàng, nhìn có vẻ càng thêm thanh tịnh, tựa như hồ sâu tĩnh mịch và trong trẻo, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Lão đầu râu ria xồm xàm đắc ý liếc Gia Cát Minh Nguyệt, một đám đệ tử cũng bắt chước quăng cho nàng một ánh mắt xem thường. Lão đầu bắt đầu suy nghĩ lát nữa phải xử lý nha đầu kia một chút, đột nhiên xông vào, quá vô lễ rồi, rõ ràng tới quấy phá mình làm thí nghiệm. Đúng lúc này, chất lỏng thanh tịnh đột nhiên hiện lên mấy ánh lửa."Đùng!" Một tiếng vang thật lớn, chất lỏng vốn đang ổn định chợt nổ tung, ánh lửa cực lớn bùng lên, đỏ bừng một khoảng không gian.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, lão đầu râu ria xồm xàm vẫn còn đứng tại nguyên chỗ, vẻ mặt ngốc trệ, nhếch miệng, cũng không biết là muốn cười hay là muốn khóc, tóc tai lộn xộn dựng đứng giống như bị sét đánh, thỉnh thoảng còn bốc lên từng sợi khói xanh, trên mặt đen kịt một mảnh giống như mới chui ra từ trong lò than.
"Ha ha ha ha. . ." Gia Cát Minh Nguyệt nhẫn nhịn mãi, cuối cùng vẫn nhịn không được, cười lên ha hả.
"Lão sư, lão sư ngài không sao chứ." Đám đệ tử vội vàng chạy qua, ba chân bốn cẳng đỡ lấy lão đầu ân cần hỏi han.
"Không có việc gì, không có việc gì." Lão đầu đặt mông ngồi dưới đất, lau mặt xong, nói với đám đệ tử một cách thấm thía, "Các ngươi đã thấy chưa, thí nghiệm luyện kim là vô cùng nguy hiểm, không thể chịu được một chút quấy nhiễu nào, nếu không sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn."
Nghe hắn nói xong, những tên đệ tử kia một lần nữa lại trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt sắp phun ra lửa. Theo như bọn hắn thấy, chính là Gia Cát Minh Nguyệt quấy nhiễu thầy của bọn hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, lão già chết tiệt này, rõ ràng tự mình làm sai, không chịu thừa nhận còn thừa cơ thuyết giáo. Những tên đệ tử, thật sự là não tàn, rõ ràng thầy của mình sai rồi, bọn hắn còn tỏ vẻ chính nàng mới là kẻ tội ác tày trời.
"Dừng! Giả vờ giả vịt!" Gia Cát Minh Nguyệt khó chịu rồi, cũng mặc kệ tôn ti trưởng ấu, "Đã nói sẽ bạo tạc nổ tung ngươi không tin, hiện tại còn đổ cho người khác. Kỹ nghệ không tinh, tự tìm bậc thang cho chính mình cũng thôi đi, còn lôi ta lên?"
"Hừ, nói ta kỹ nghệ không tinh? Vậy ngươi đến thử xem." Lão đầu cảm thấy rất chói tai, bị Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, giận nhảy dựng lên. Thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện này, có biết hắn là ai hay không?
Mà các đệ tử của lão đầu tức thì vừa xem thường lại vừa khiếp sợ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, rốt cuộc nàng có biết nàng đang nói chuyện với ai hay không? Thầy của bọn hắn, chính là luyện kim sư đệ nhất cả nước! Những Dược Tề trân quý lại hiếm có kia, cũng chỉ có lão sư có thể luyện chế. Những thứ dược tề có tiền mà không mua được, hoặc là hầu hết Dược Tề giá cả đắt nhất, đại bộ phận đều xuất ra từ tay lão sư. Những quý tộc thế gia kia, ai mà không nịnh bợ lão sư đây? Vậy mà giờ đây thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi này, rõ ràng lại dám to mồm phét lác như thế. Vậy thì bọn họ sẽ chờ xem kịch vui đi, lát nữa lão sư nhất định sẽ gọi người đá nàng ta văng ra ngoài.
"Đến thì đến." Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cũng trả lại cho mọi người một ánh mắt xem thường.
"Tốt, ta đây thực muốn nhìn thử luyện pháp( phương pháp luyện kim) của ngươi." Lão đầu thở phì phì nói. Thuận tay lau mặt đen sì.
Dưới cái nhìn trừng trừng của đám đệ tử, Gia Cát Minh Nguyệt một lần nữa thay đổi vạc sành sạch sẽ, đốt lò lửa, đổ một nửa nước vào trước, sau đó vừa sửa sang lại dược thảo vừa nói, "Ngươi đều dùng loại nước này, không thất bại mới là lạ."
"Nước này thì làm sao, đây chính là nước suối tốt nhất, ngay cả hoàng gia cũng chưa chắc đã được uống nước suối sạch sẽ như vậy đâu." Lão đầu căm giận nói.
"Hừ, nước suối? Ngươi biết trong nước này có bao nhiêu khoáng vật không, còn có bao nhiêu sinh vật phù du không, được rồi, nói ngươi cũng không hiểu, lần này thì thôi, lần sau nhất định phải dùng nước tinh khiết, giống như hơi nước vậy, đó mới thực sự là tinh khiết không có tạp chất." Gia Cát Minh Nguyệt lên mặt dạy dỗ.
Gia Cát Minh Nguyệt nói có vài thứ lão đầu không biết rõ, nhưng mà, cảm giác, cảm thấy hình như rất có lý. Có điều hắn nghĩ vậy chứ đời nào chịu nói ra lời.
Kế tiếp, Gia Cát Minh Nguyệt lấy vài loại dược thảo theo thứ tự thả vào trong vạc, trình tự thời cơ giống y như đúc, chất lỏng trong vạc lần nữa lại sôi trào lên, nổi lên đủ mọi màu sắc sặc sỡ.
Thấy động tác của nàng thuần thục như vậy, đối với thời cơ hỏa hầu nắm chắc như thế, những tên kia đệ tử liền không dám khinh thị nữa, đều hết sức chăm chú nhìn nàng. Bởi vì chính là bọn họ cũng không dám làm thí nghiệm này.
"Đây không phải làm giống y như ta sao?" Lão đầu nghi ngờ hỏi, thân là một gã luyện kim sư, từ trước tới giờ toàn bộ tinh thần đều giành hết cho luyện kim thuật, hắn sớm đã đem chút khinh thị bất mãn với Gia Cát Minh Nguyệt lúc nãy ném xa chín tầng mây rồi.
"Đợi một chút, còn chưa xong." Gia Cát Minh Nguyệt nói xong lấy ra vài cọng dược thảo thoạt nhìn không liên quan đến việc luyện chế an thần dược, ước lượng phân lượng, cẩn thận mài thành bụi phấn, sau đó để qua bếp lò bên cạnh sấy một lúc, hỗn hợp trộn lẫn hoàn toàn xong, chờ đúng thời cơ đổ hết vào trong vạc, cuối cùng, cũng lấy Thái Dương Hoa ném vào trong vạc luôn.
Chất lỏng ổn định trở lại, giữa màu xanh thẳm lộ ra chút ít màu vàng, nhìn thanh tịnh giống như không hề có tạp chất. Giống y như lão đầu đã làm vừa nãy.
Lúc này đây, đã có vết xe đổ vừa rồi, tất cả đệ tử có mặt đều lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, chỉ có lão đầu còn không sợ chết vẫn chăm chú nhìn chất lỏng trong vạc.
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, chẳng qua lúc này lại không có bạo tạc nổ tung, chỉ thấy một đỉnh đầy chất lỏng nhanh chóng co rút lại, sau đó ngưng chỉ còn chừng một bình thuốc nhỏ.
"Thành công rồi, thật sự thành công rồi." Lão đầu mừng rỡ lấy bình sứ thu dược tề lại, ánh mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đã bất đồng. Thí nghiệm phức tạp như vậy, hắn đã thất bại rất nhiều lần, nhưng mà thiếu nữ trước mắt lại làm liền một mạch!
"Vừa rồi ngươi thả chút bột phấn đó là sao vậy." Lão đầu phục hồi lại tinh thần, vội vàng hỏi.
"Cái kia gọi là ổn định dược tề, dùng để đề cao xác suất luyện chế thành công." Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt trả lời.
"Ổn định dược tề. . ." Lão đầu hai mắt tỏa sáng. Cả đám đệ tử cũng mở to hai mắt, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua còn có dược tề như vậy đâu.
"Tốt rồi, đều đi ra ngoài đi, cần làm gì thì đi làm đi, đừng ở đây chướng mắt nữa." Lão đầu xua tay đuổi các đệ tử ra khỏi gian phòng. Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, các đệ tử ở chỗ này, hắn không có mặt mũi.
"Ngươi cũng là luyện kim sư sao?" Đợi đệ tử đều đi hết sạch, lão đầu mới cười tủm tỉm hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.
Nhìn nụ cười của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy giống như đã từng quen biết. Hơn nữa cảm giác có chút chíp bông. ( từ này có nghĩa lóc chóc, nhí nhố giống con nít đó)
"Xem như thế đi, à đúng rồi, ta tới để đưa tin đấy, ông chính là Hình Lâm Châu đại sư sao, ta là đồ đệ của Thương Vô Nhai, tên là Gia Cát Minh Nguyệt, sư phụ muốn ta tự tay đem phong thư này giao cho ông." Gia Cát Minh Nguyệt móc thư ra đưa tới.
"Ngươi là Triệu Hoán Sư!" Hình Lâm Châu lộ ra vài phần mất mát, trong lòng âm thầm mắng, "Tên ngu ngốc Thương Vô Nhai này, thiên tài luyện kim sư tốt như vậy lại bị ngươi kéo đi làm Triệu Hoán Sư, lãng phí nhân tài a, phung phí của trời a!"
Xé mở phong ấn, Hình Lâm Châu đọc lướt qua nội dung bức thư, càng tức giận tới mức cắn răng.
"Lão quái vật, lần này xem ngươi làm sao so với ta, đây là đồ đệ ta mới thu, chớ xem thường nó, chính là song trọng Triệu Hoán Sư, chỉ bằng những thứ dưa sứt táo mẻ ngươi thu nhận, cả đời này cũng đừng nghĩ vượt qua được nó. Đúng rồi, đồ đệ thiên tài này của ta đã là đại địa Triệu Hoán Sư rồi đó, so với đám dưa táo vứt đi của ngươi hẳn là mạnh hơn không ít đi? Có phải ngươi rất tức giận hay không, ha ha, tức đi, giận đi, tức chết lão quái vật nhà ngươi! Nếu như ngươi bị ta làm cho tức chết, ta sẽ giúp ngươi nhặt xác, quan tài cũng nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt cho ngươi!" Hàng chữ cuối cùng nhìn nét mực hẳn là mới viết thêm vào, xuyên qua bút tích rồng bay phượng múa kia, Hình Lâm Châu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra Thương Vô Nhai lúc này cười đắc ý tới mức mặt mo chảy xuống thành trái mướp, ông giận run người, hận không thể xé tan bức thư thành nghìn mảnh.