Triệt Sắc Tây Y Hà

Chương 17: Chương 17


Dẫu sao Trạch Nhiên đã xác định được Tây Y Hà chỉ xem cậu như người em trai, nhưng đối với cậu mà nói, cậu sẵn sàng là người yêu của cô cho dù cô có không cần cậu đi chăng nữa.

Rốt cuộc cảm xúc của cậu nó hỗn loạn tới mức nào trong khi cậu đang ôm cô như này.
"Em chỉ muốn chị ở đây với em thôi."
Tây Y Hà không thể nhìn thấy gì ngoài hai màu trắng đen trước mắt, cô xoa đầu đứa em, xoay người lại nhìn cậu, nói sao thì cậu ta cao hơn cô rất nhiều, nếu nhìn thẳng thì cô chỉ có thể nhìn đối với vai cậu ấy thôi.

Cô ngồi xuống ghế dài trong phòng Trạch Nhiên, vỗ tay lên đùi cô như thể muốn cậu gối đầu lên đùi cô nằm nghỉ.
"Có chuyện gì kể chị nghe, không sao hết."
Trạch Nhiên như chú cún bông lẽo đẽo theo sau Tây Y Hà, cậu vui vẻ nằm tựa đầu lên đùi cô, cậu chỉ biết dụi dụi đầu một hồi rồi thở dài một tiếng.
"Sao thế, em thấy không thoải mái sao?"
Trạch Nhiên đột ngột nằm quay người lại, lúc này cả hai người đang mặt đối mặt nhau, dưới góc độ của Tây Y Hà cô thì vẫn là một màu u đạm như bao ngày thường, những biểu cảm của Trạch Nhiên cô còn không thể đoán được tâm trạng cậu như thế nào.

Dưới góc độ của Trạch Nhiên, cậu muốn được ở cùng cô như thế này lâu hơn chút, chỉ một chút thôi cũng được, nhìn những đường nét hài hòa trên khuôn mặt của cô, cậu bất giác đưa tay xoa một bên má của cô, cô khựng lại.
"Sao thế, trên mặt chị dính gì sao?"
Cô vội bỏ tay của Trạch Nhiên xuống, cậu ngồi dậy khó hiểu, cậu luồn ra sau bế xốc Tây Y Hà rồi ôm cô ngồi trước mặt cậu.
"Chị thật sự không có một chút tình cảm gì với em sao?"
Cô bối rối.
"Em..

bỏ chị xuống.."

Trạch Nhiên ấy vậy vẫn giữ khư khư cô trong lòng không buông tay ra cho đến khi cô nói thích cậu thì mới thôi, kiểu ép buộc người khác thích mình như này có phải quá đáng quá không.

Tây Y Hà có thử vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Trạch Nhiên.
"Đủ rồi, chị đã bảo chị chỉ xem em như em của chị thôi."
Trạch Nhiên không chịu bỏ cuộc, vẫn nhất quyết không thả cô xuống, mặc cô có nói những lời khiến cậu đau lòng nhưng đó lại là những lời thật lòng từ chính miệng cô nói ra thì cậu cũng xem như đó là gió thoảng mây bay.

Cái cậu cần là cô khuất phục trước cậu và đồng ý, thừa nhận về việc cô có tình cảm với cậu, Trạch Nhiên nhoẻn miệng cười đắc ý, cậu đưa tay còn lại giữ mặt cô nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cô mếu máo thừa nhận trong bực bội.
"Chị thừa nhận."
Ha, tính ra Trạch Nhiên chỉ cách Tây Y Hà có mấy tuổi thôi, cả hai năm nay người mà Tây Y Hà tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có cậu, vì thế việc nảy sinh tình cảm nam nữ giữa hai người đối với Trạch Nhiên mà nói đó là điều hiển nhiên.

Nhưng Tây Y Hà lại không hề nảy sinh bất cứ thứ tình cảm nam nữ với cậu, thứ cô có thể cảm nhận được từ cậu đó chính là tình yêu thương chị em giữa hai người thôi.

Người mà Tây Y Hà để tâm suốt hau năm qua chỉ có mình Khang Manh, người luôn ân cần và tận tâm với cảm xúc của cô, người mà cô luôn tin tưởng là chỗ dựa duy nhất của cô.
Không biết Khang Manh và Kiệt Giai đi làm nhiệm vụ về từ khi nào, khi cô và Trạch Nhiên xuống sảnh lớn đã thấy mọi người đã tụ tập đông đủ chuẩn bị dùng bữa rồi, mặt cô tối sầm xuống, nhìn đống thức ăn trên bàn, cô càng não nề.

Mỗi Khang Manh là hiểu cô nhất, anh biết từng món cô thích ăn, món nào cô có thể ăn ngon miệng nhất trong số đồ ăn được Mặc Danh chuẩn bị, mọi thứ về cô Khang Manh đều hiểu rõ, cô muốn cho Trạch Nhiên biết rằng người mà cô luôn hướng đến là Khang Manh chứ không phải là cậu.
"Cảm ơn anh."
Khang Manh để sẵn chén thức ăn được gắp sẵn và những món khác qua chỗ cô, mọi người trong nhà hàng ai cũng biết Khang Manh tận tâm chăm sóc cô chu đáo như thế nào nên họ cũng không may may gì đến những chi tiết như hành động cẩn thận của Khang Manh đối với cô, chỉ có mỗi ba người là Tình Vương, Trạch Nhiên và Kiệt Giai để ý đến nó.


Sự quan tâm ân cần của Khang Manh trên bàn ăn khiến ba người khó chịu trong lòng, nhưng Tình Vương giờ đã không còn cảm giác đó nữa, giờ cuộc chiến dành được sự sủng ái từ Tây Y Hà chỉ còn lại ba người thay vì bốn người như lúc trước.
"Chị ăn thêm món này đi, em nghe nói chúng tốt cho mắt đấy ạ."
Trạch nhiên gắp miếng thịt bò bỏ vào chén của Tây Y Hà, hành động quan tâm của cậu dành cho cô khiến mọi người trố mắt ngạc nhiên, từ khi nào mà một cậu nhóc lạnh lùng ít nói lại có thể nói chuyện trên bàn ăn một cách thân mật với cô như vậy.

Khang Manh ho trừ một cái rồi gắp lấy miếng thịt bò ban nãy Trạch Nhiên gắp cho cô bỏ qua chén của anh.
"Khẩu phần ăn của em ấy anh đã chuẩn bị đủ rồi, nên không thể ăn hơn được."
Tình Vương mỉm cười nhìn hai người, anh cũng không nghĩ Trạch Nhiên lại chủ động gây chuyện với Khang Manh, Kiệt Giai vẫn ngồi ăn như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu tiện tay đưa ly nước cam về phía cô rồi tiếp tục ngồi ăn.

Tình Vương lại nghĩ thanh niên thừa cơ hội như Kiệt Giai thì chắc cậu ta sẽ sớm thắng hai người kia thôi, nếu hai người đó còn gây chuyện.
"Ưm..

cảm ơn anh."
Cô uống ly nước cam xong xin phép mọi người lên phòng trước, hai con người vẫn đang lườm nguýt nhau trên bàn ăn bỗng cũng đứng dậy như dùng xong bữa, may thay hôm nay là lượt Trạch Nhiên rửa chén, Khang Manh đưa tay chỉnh lại cặp mắt kính rồi cười mỉm nhìn cậu em tóc hồng trước mắt ra vẻ đắc ý.
"Để anh dìu em về phòng."
Trạch Nhiên cau mày, coi như hôm nay Khang Manh được lợi, sau khi dìu cô về phòng Khang Manh bất gơ ôm chầm lấy cô trước của phòng, bị ôm bất chợt như vậy làm cô đứng hình mất vài giây.

Đây..

đây là lần đầu tiên Khang Manh chủ động ôm cô.

"Khang Manh, anh không sao chứ?"
Miệng cô hỏi nhưng mặt cô lúc này đỏ như của gất chin luôn rồi ấy, Khang Manh hít hà nơi ngần cổ của cô một hồi lâu, anh cau mày hỏi cô.
"Nãy thằng nhóc kia làm gì em sao?"
Tây Y Hà ngại ngùng, không biết nên kể cho Khang Manh nghe về chuyện ban nãy hay không, cô chỉ lắc đầu rồi bao anh đừng lo, chỉ là cô bị vấp tế nên Trạch Nhiên có bế cô vào phòng.

May thay Khang Manh không hỏi gì thêm, cô hiểu được thiện cảm của một số người ở đây không mấy tốt đối với Trạch Nhiên, đặc biệt sau khoảng thời gian hoàn thành xong nhiệm vụ, cả về chuyện đôi mắt của cô.

Tất cả trôi qua nhanh đến mức cô còn tưởng cô chỉ mới ở bên họ được vài tháng hơn thôi.
Sau khi về phòng, cô mân mê trên tay chú thỏ con, đã lâu lắm rồi, cô rất muốn gặp đứa em gái bé bỏng của cô, cô thắc mắc, tại sao cô mất tích lâu vậy rồi mà vẫn không có lấy một thông báo tìm người, ngay cả khi cô hỏi những người khác khi đi làm nhiệm vụ có thấy thông báo tìm người mất tích ở các mặt báo hay trên tin tức không thì hoàn toàn không thấy gì cả.

Mọi người nghiễm nhiên biết thông tin đều được ông trùm nắm giữ nên việc cô có hỏi mọi người thì bọn họ cũng chỉ bảo là không biết.
Cô như phát hiện ra điều bất thường từ đôi mắt, khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa trên tay, đôi mắt của cô có sự tiến bộ rõ rệt, cô có thể nhìn thấy màu đỏ của hai viên đá được khắc để làm mắt của con thỏ trên móc khóa.

Nó là màu sắc đỏ duy nhất trên đồ vật trừ máu ra mà cô có thể nhìn thấy đầu tiên, cô vui mừng nhìn ngắm đôi mắt đỏ như viên ruby của chú thỏ trên tay, dễ thương đến mức cô òa khóc.

Cô vội chạy xuống phòng Khang Manh kể cho anh nghe về việc mắt cô có tiến bộ hơn, Khang Manh còn bất ngờ hơn cả cô, anh vui mừng ôm cô vào lòng, lần này cô không cảm thấy ngại ngùng như trước nữa, cánh tay cô ôm chầm lấy anh như đáp trả cái ôm của anh.
Khang Manh có chút bối rối, nhưng anh rất thích cảm giác được ôm cô trong lòng, mặc dù vành tai của hai đều đỏ ửng nhưng câu nói thốt ra từ miệng của Khang Manh như kéo gần thêm khoảng cách giữa hai người.
"Anh thích em, Y Hà."
Cô sững người, ngước mặt lên nhìn Khang Manh, là thật sao, mong muốn bấy lâu nay của cô, cô luôn giấu nhẹm trong lòng giờ đây được anh trải bày ra, cô gật đầu, đáp lại Khang Manh.
"Anh biết không, em cũng rất thích anh..

em sợ nói ra.."
Không đợi cô nói hết câu, Khang Manh đưa tay nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn chớp nhoáng, chỉ là chớp nhoáng nhưng nó lại khiến cô mê mẩn đến mức không đứng vững nổi, chân cô cứ thế mềm nhũn ra.
"Ưm..


Khang Manh."
Sau nụ hôn đó, cả hai xem như chính thức công khai thích đối phương, trong khoảng khắc vui sướng như vầy, đột nhiên cô cảm thấy lo lắng thất thường, cô nhớ ra việc của Trạch Nhiên, mặt cô trắng bệch rõ, Khang Manh thấy cô căng thẳng, mặt cất không còn giọt máu thế kia, anh vội đưa tay áp lên má cô.
"Em thấy khó chịu ở đâu sao?"
Cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ về Trạch Nhiên, cô tự trách bản thân, rõ rang đang ở với người cô đang thầm thương trộm nhớ mà đầu óc lại suy nghĩ về người đàn ông khác.

Cô lắc đầu rồi về phòng trong tâm trạng khó tả không thôi.
Khang Manh vui vẻ nắm tay cô, cô giật mình nhìn về phía anh, nụ cười của Khang Manh như đánh bay khỏi sự phiền muộn trong lòng cô lúc này, cả hai vui vẻ cùng nhau đi về hướng phòng của cô.

Dĩ nhiên hình ảnh nam nữ tay trong tay như vậy ai mà chả nghi ngờ, chỉ trong một sáng Khang Manh tuyên bố Tây Y Hà là bạn gái của anh, và mọi người cảm thấy hết sức bình thường vì họ đã nhìn ra những hành động thân mật của cả hai, chỉ là họ không muốn nói ra thôi.

Tuy nhiên chỉ duy nhất hai thanh niên mặt mày khó ở, cau có đến mức khó chịu đang ngồi nắm chặt bàn tay như quả đấm, mắt lườm như con dao xuyên thủng tim người kia, chỉ mong giết được Khang Manh thì còn lại mọi người đều không mói gì cả.
"Ha, nực cười."
Trạch Nhiên lên tiếng có ý muốn phủ nhận chuyện tình cảm của cả hai người bọn họ, cậu còn khiêu khích bằng cách kể lại sự việc trên phòng cậu cho mọi người nghe.
"Chị ấy mà có ý với anh thì đã không để tôi ôm chị ấy trong phòng tôi rồi."
Lý Thành lên tiếng để mọi chuyện không lớn hơn, đồng thời cũng bảo Trạch Nhiên đừng gây chuyện vào sáng sớm, tin tức tiếp theo của Khang Manh khiến mọi người nhẹ lòng hẳn, đó chính là việc về đôi mắt của cô, có thể nhìn thấy màu đỏ trên đồ vật được rồi.
Tây Y Hà vừa ngáp vừa bước xuống sảnh lớn, thấy mọi người đang nói chuyện, cô đi đến chỗ Khang Manh ngồi xuống gần anh, mọi người trợn mắt nhìn nhau, chả nhẽ là thật.
"Trạch Nhiên, cậu xem."
Khang Manh tiện thế khoác tay ôm eo Tây Y Hà ngồi sát gần anh hơn, Kiệt Giai tức giận dập tay lên bàn rồi rời đi, Trạch Nhiên như kẻ mất hồn nhìn chằm chằm về phía tay Khang Manh đang ôm lấy eo của cô, mặt cậu ta biến sắc rồi nổi khùng lên.
"Ai cho phép anh quàng eo chị Hà."
Tây Y Hà lúc này hết ngái ngủ, cô ý thức được tình hình hiện tại, nhìn thấy sắc mặt Trạch Nhiên, cô cũng chả muốn giấu nữa, cô lên tiếng.
"Bọn chị là người yêu của nhau mà.".