Cao Nhạc tả tơi bước đi trong rừng núi, tuyết dày ngăn cản bước chân, chỉ ba mươi dặm được, hắn gặp tới sáu đợt người Liêu.
Đợi khi hắn tiến vào được Tiểu Hắc Sơn thì bên cạnh chỉ còn ba người, dù là thế Tiểu Hắc Sơn cũng không an toàn, vì người Liêu đang tàn sát khắp nơi nên vô số người Nữ Chân, người Hề, người Thất Vi chạy trốn khỏi bình nguyên, chui rúc trong rừng, sống như dã nhân.
Sau khi giết chết một đám người Hề muốn cướp lương thực của mình, Cao Nhạc cuối cùng cũng đổ bệnh, trải qua chiến đấu sinh tử liên miên, ăn những thứ thức ăn tệ hại nhất, sống trong điều kiện khắc nghiệt nhất, hắn không chịu nổi nữa..
Cao Nhạc tỉnh lại, phát hiện dưới gốc cây thông lớn chỉ còn lại một mình, ba tên thân binh đã lấy đi hết số lương thực còn sót lại, thậm chí một thanh đao cũng chẳng đệ lại cho hắn, Cao Nhạc không giận, bọn họ không chém chết hắn lúc hôn mê đã là nể tình nghĩa lắm rồi.
Nơi này không an toàn, Cao Nhạc dùng tuyết xoa lên cái trán nóng hầm hập, bước thấp bước cao đi sâu vào rừng..
Mấy phụ nhân đầu tóc bù xù, trên mình quấn tùy tiện đống da thú, chỉ cần ấm, ai hơi đâu quan tâm tới đẹp hay không, tay cầm giỏ đan bằng vỏ cây, lấy cành cây bới tuyết, tìm kiếm những quả thông còn sót lại.
Một phụ nhân đột nhiên nhìn thấy cái hốc cây, cao hứng nhảy lên, cho tay vào móc cái hang sóc đó, hai con sóc trên cành cây thấy có trộm, không ngừng nhảy tưng tưng, nhe hai cái răng to ra, kê chin chít đe dọa, nhưng không dám lại gần.
Bọn sóc tích trữ lương thực rất nhiều, thế là phụ nhân moi được được đầy một cái giỏ đầy hạt dẻ, cùng với hạt thông, mấy phụ nhân khác xông tới, thọc tay vào thật sâu cố móc, nơi đó hình như còn rất nhiều quả khô, nhưng cái cây quá lớn, hang quá sâu bọn họ không sao lấy hết được.
- Có người. Đột nhiên một phụ nhân thét chói tai, thế là cả đám phụ nhân hoảng hốt cắm đầu bỏ chạy.
Chạy rất xa rồi, không thấy ai đuổi theo, mấy phụ nhân rụt rè nhìn lại, không thấy người, chỉ thấy đôi giày da dê, một người lớn gan nhặt đá ném, trúng chân, không thấy động tĩnh.
- Người đó chắc chết rồi. Mấy phụ nhân đùn đẩy nhau tới phía sau cái cây.
Cao Nhạc nghe thấy tiếng động, muốn ngồi dậy, toàn thân mềm nhũn, phát hiện ra là đám phụ nhân thì thở phào đôi phần: - Cứu, sau này ta sẽ cho tộc nhân các ngươi vô số lương thực ăn không hết.
Đám phụ nhân chẳng hiểu hắn nói cái gì, chỉ cẩn thận quan sát cái người ăn mặc kỳ quái trước mắt.
- Cứu ta, ta sẽ cho các ngươi lương thực và vải vóc.
Một nữ nhân đưa tay ra chạm vào má Cao Nhạc, nói liến thoắng với những người còn lại, Cao Nhạc không hiểu, nhưng cảm thụ được niềm vui trong đó.
Bọn họ hiểu lời mình? Cao Nhạc vô cùng cao hứng.
Một phụ nhân sờ trán hắn, thấy nóng kinh người, vẫy vẫy tay, thế là có hai phụ nhân nữa chạy tới, người cho tay vào lòng hắn, người thậm chí cho vào quần, đụng tới chỗ đó không sợ, còn vuốt vuốt vài cái...
Cao Nhạc không có cảm giác gì, y sốt cao, ý thức dần dần mơ hồ, đến khi bị cởi áo ra mới rùng mình, cố mở mắt, thấy phụ nhân cưỡi lên người mình, chẳng lẽ?
- Cứu, ta trước đã.
Phụ nhân đó mang theo nụ cười cuồng nhiệt, tụt quần hắn ra, nhanh chóng mặc vào, người khác lột dày hắn, có người sờ mó khắp toàn thân, da mềm như trẻ mời sinh, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào giữa hai chân hắn, huých vai nhau cười khúc khích.
Lúc này Cao Nhạc mới hiểu ra, người ta không phải muốn cứu mình, cũng chẳng nhìn trúng mình, mà chỉ vì quần áo trên người mình, chết thế này sao, hắn không cam tâm, nhưng Cao Nhạc không cần uất hận lâu, cái lạnh của Liêu Đông chẳng mấy chốc biến hắn thành khúc băng.
…
Khi Địch Thanh gặp được đôi sứ tiết Trịnh Sĩ Vũ và Trịnh Bân thì bọn họ không khác gì ăn mày, câu đầu tiên không ngờ lại là xin bữa cơm, sau đó một già một trẻ ăn ngấu ăn nghiến như chết đói.
Vì không có văn thư thông quan, sứ tiết Đại Tống bị người Liều bắt chẹt khắp nơi, bút lông nghiên mặc của Trịnh Sĩ Vũ đã đem đổi thành bánh nướng, bảo thạch trên mũ Trịnh Bân lấy hối lộ quan thủ thành nước Liêu, xe ngựa chưa nói, ngay cả áo giáp và vũ khí của Hồ Lão Tam cũng bị lấy ra làm quà cho đám binh sĩ nước Liêu tham lam.
- Ha ha ha, không hề gì, chỉ cần Hải Đông Thanh tới được tay Vân soái thì bọn lão phu chịu chút khổ cực cũng đáng, dù sao chuyến đi này cũng chuẩn bị mất đầu rồi, đâu còn nghĩ có thể sống sót trở về nữa.
Trương Sĩ Vũ ăn no cầm chén rượu lên uống, cùng Địch Thanh tán gẫu, lại có phong độ văn sĩ phò tá thiên hạ.
- Ở lại Nê Cổ Trại nghỉ ngơi cho khỏe, ngài đã tuổi cao, lại trải qua gian khổ như vậy, đợi khỏe rồi hẵng về. Địch Thanh nhìn khuôn mặt bị gió lạnh cứa xước xát của Trương Sĩ Vũ:
- Lão phu vui lắm, vì rời nước Liêu một cái là thấy được Địch Soái, thấy được tường lũy sâm nghiêm của Nê Cổ Trại, chứng tỏ chúng ta đã chuẩn bị vẹn toàn, hẳn ở Tam Quan, Vân soái cũng thế.
Địch Thanh cười lớn: - Tất nhiên rồi, lão phu từ lúc tới Hà Gian phủ là không ngừng chuẩn bị, chỉ cần người Liêu dám tới, lão phu sẽ cho chúng một đòn đau.
- Tống Liêu đã yên ổn năm mươi năm, nếu như chúng ta không khiêu khích người Liêu, tình hình sẽ tiếp tục duy trì, xảy ra chuyện gì khiến Đại Tống ta không muốn giữ hiệp ước? Lão phu khi đi sứ đầu óc mù mờ, giờ mọi chuyện đã kết thúc, xin Địch soái nói cho nguyên nhân.
Địch Thanh liếc nhìn Trịnh Bân, nói nhỏ: - Tâm thái của bệ hạ thay đổi, không còn muốn cống nạp cho Liêu nữa, càng muốn thu hồi Yến Vân, an ủi tổ tông.
Trương Sĩ Vũ đứng bật dậy: - Binh giả, quốc chi đại sự dã, sinh tử tồn vong không thể không cẩn thận, quan gia xưa nay nhân từ, vì sao lần này lại không bàn bạc với trọng thần đã độc đoán quyết định, phải chăng có tiểu nhân xúi bẩy bên tai.
Vân Tranh xưa nay mất lòng sĩ đại phu nguyên nhân chính ở điểm này, y luôn âm thầm tác động lên Triệu Trinh, người thông minh trong thiên hạ đâu có thiếu, những người đó tuy chưa chắc chức cao quyền trọng, nhưng tiếng nói dư luận không thể xem thường, như vị lão phu tử này. Địch Thanh chỉ có cách nói: - Tâm tư đế vương, thần tử sao có thể suy đoán, chúng ta giữ bổn phận là đủ.
- Lão phu vốn chỉ cho rằng bệ hạ muốn đơn phương hủy bỏ cống nạp, dù sao trận chiến Đàn Uyên, chúng ta chiến thắng mà lại mất tiền là nỗi hổ thẹn, ngồi xuống đàm phán, chưa chắc nước Liêu đã không tán đồng. Nhưng nay bệ hạ muốn toàn diện khai chiến, chuyện liên quan tới phúc khí bách tính, lão phu phải mau mau về kinh ngăn cản.
Địch Thanh lắc đầu: - Muộn rồi, ngài còn chưa biết, lúc ngài đi sứ cũng là lúc một đội quân lên đường, theo thời gian tính toán, lúc này hẳn đá tấn công, mục tiêu chính là hoàng đế nước Liêu.
Lão phu tử hai chân nhũn ra, ngồi xuống ghế rất lâu, giọng như người mất hồn: - Lão phu mệt rồi, an bài một gian phòng yên tĩnh, cho lão phu nghỉ vài ngày.
Địch Thanh gật đầu, tuy lần này phát động không do ông ta và Vân Tranh chủ trương, nhưng xưa nay bọn họ luôn chủ trương phòng thủ bằng cách phản kích, nên chẳng có lập trường đi khuyên hoàng đế.
Trịnh Bân khi tới đỡ Trương Sĩ Vũ đi, không nhịn được hỏi: - Địch soái, không biết quân binh của chúng ta có thành công được không?
Địch Thanh không đáp, xoay người bỏ đi, một tên hoạn quan dám hỏi tới quốc gia đại sự, không chửi cho đã là may rồi.
Nê Cổ Trại vào tháng ba đã không còn qúa lạnh nữa, đại nhạn đã bay về, ào ào vượt qua bầu trời, phát ra tiếng kêu lớn vui sướng, tiếp tục bay về phương bắc, đợi khi chúng tới được vùng đất băng giá thì mùa xuân cũng tới.
Mùa xuân thì đã tới với Nê Cổ Trại, liễu đã có màu xanh non tơ, hoa nghênh xuân nở rực rỡ, nụ hạnh đã he hé, vài ngày ấm áp nữa thôi, hoa hạnh sẽ bùng nở.
Nhưng không vì thế mà mọi người sôi động hơn, binh sĩ cầm giáo đi tuần trên thành, dân phu dưới tường thành khẩn trương đào hào, từng đội từng đội thám báo chạy khắp nơi cùng với những chiếc nỏ tám trâu được lắm lên giá nói cho mọi người, mùa xuân đích thực còn chưa tới...