Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 6: Mộng tưởng

Từ Thanh Đường về Tần Châu, dọc đường nhìn thấy vô số dân chúng gồng gánh về nhà cũ, mặt không hốt hoảng kinh hoàng nữa, mà nghênh ngang khí thế, trẻ con chạy theo xe nô đùa, phụ nhân ngồi trên xe trâu mới chế, mặt hiền từ mắng đám con không nghe lời, nam nhân nắm thừng dẫn trâu đi, oang oang trò chuyện với người bên cạnh, nhìn quân binh đi qua, cung kính tránh sang bên nhường đường.

Vân Tranh nhảy từ trên ngựa xuống, bảo nam nhân mở túi lương thực, xem có sung túc không.

- Quân gia, thiếu thốn một chút, nhưng cầm cự tới mùa thu sang năm không thành vấn đề, chỉ cần có mưa rồi, đồng hoang cỏ dại, rồi có cái ăn thôi, không sao, trước kia cũng vậy mà, giờ tốt rồi, Vân soái đã đuổi hết man tộc đi, sau này không lo Thổ Phồn tới cướp bóc nữa, cuộc sống tốt dần. Trước kia trách Vân soái thật không nên... Nam nhân hạ giọng xuống, mặt kịch tính: - Ngài biết đấy, nghe nói bọn chúng không chỉ giết người, còn ăn thịt người, may mà Vân soái mang mọi người đi hết, nếu không thành thức ăn rồi.

Đó gọi là ảnh hưởng của tuyên truyền, Lý Thường quả thực là bậc thầy, Văn Ngạn Bác đúng là quân khốn kiếp, làm gì có ai nói mình vô sỉ, sờ lông mao mềm mại đầu trâu thì nhíu mày: - Đây là nghé, các ngươi phải nhận được trâu trưởng thành chứ?

Triều đình bồi thường cứ ba hộ được một con trâu trưởng thành, nói ra triều đình Tống vẫn rất tốt với bách tính, chỉ là toàn lòng tốt làm hỏng việc.

Nông phu cười giảo hoạt: - Quân gia, tiểu nhân cố tình chọn đấy, vất vả hai năm thôi là có trâu trưởng thành dùng lâu dài rồi còn gì.

Vân Tranh giơ ngón cái lên khen ngợi nông phu, lấy từ trong túi lưng ngựa ra ít thịt trâu khô chia chọn bọn trẻ con, bọn chúng rối rít cám ơn rồi chạy đi khoe với cha mẹ, nụ cười Vân Tranh càng thêm rạng rỡ, có một điểm Vân Tranh không đổi, là khi có cái ăn, y thích chia sẻ cho người khác.

Đợi đi một quãng Vân Tranh thu lại nụ cười, lạnh lùng nói với tiểu lại đi theo: - Còn dám giở trò này, lão tử chặt đầu ngươi.

Tiểu lại hoảng sợ quỳ xuống: - Đại soái tha tội, đúng là tiểu nhân an bài những nhà khấm khá một chút đi đầu để đại soái cao hứng. Nhưng thực tế cũng không quá tệ, không có gạo thì cho đậu, thiếu trâu thì cấp lừa, quan phủ hứa rồi, năm sau giao dịch với Thanh Đường, đối lấy thêm nhiều trâu cày chia cho bách tính.

Tô Tuân cũng nói đỡ: - Hầu gia đừng giận, thế là tốt rồi, triều đình nói cho một con trâu, cuối cùng được con lừa cũng là may mắn, tốt hơn là cho mỗi quả trứng gà là xong chuyện, bách tính không kỳ vọng cao như ngài nghĩ đâu, chỉ cần biết tương lai sẽ tốt hơn là được.

Vân Tranh gật đầu, đi một đoạn lại dừng, không ngừng kiểm tra lương thực của bách tính, chuyện trâu cày không hỏi tới nữa, chỉ cần có lương thực ăn đỡ đói, lương tâm yên ổn hơn, dù sao trước kia hạ lệnh di tản là mình.

Mất hai ngày tới được Tần Châu thành, Phú Bật không có ở đó, ông ta tới Mạch Tích Sơn ẩn cư, nghe nói còn dâng tấu, nói mình chinh chiến bị thương, nay cần tĩnh dưỡng, không về Đông Kinh được.

Vân Tranh lấy làm lạ hỏi Giả Quỳ ở lại giữ Tần Châu: - Bản soái lần gần nhất gặp phủ tôn, ông ấy một bữa ăn mười cân thịt, một đấu gạo, tự khen Liêm Pha cũng không bằng, sao đột nhiên ngã bệnh?

Giả Quỳ mặt long trọng: - Phủ tôn đứng đầu cả châu, cho dù mình mang thương tích cũng đành cố cầm cự, giờ chiến sự đã định, tất nhiên là thương tích tái phát, không chịu nổi nữa.

Vân Tranh vỗ vỗ đầu, nói với Tô Tuân: - Tiên sinh, xem ra ta còn kém lắm, không nghĩ ra chiêu này, một viên quan văn cách chiến trường tám trăm dặm, không cưỡi nổi ngựa, không cầm được đao mà cũng có thương tích tái phát không về, vậy ta trực tiếp lên chiến trường, có nói là đang trọng thương hấp hối cũng không phải quá đâu nhỉ?

Tô Tuân chỉ lắc đầu cười không đáp, Vân Tranh cười lớn: - Ha ha ha, nếu phủ tôn đã không có nhà, vậy tốt, ta vào phủ ở một đêm, chiến thắng chưa kịp ăn mừng, hôm nay phải huyên náo một phen.

Phú Bật một thân nho phục màu xanh hùng hổ từ hậu đình đi ra, chỉ mặt Vân Tranh: - Lão phu đã nói bệnh rồi, sao ngươi còn không buông tha?

Vân Tranh chắp tay sau lưng đi vào đại sảnh, ngồi xuống chủ vị, ném roi ngựa lên bàn, thấy có ấm trà nóng, thế là rót uống luôn.

Phú Bật cười khan: - Tần Châu còn vài việc vặt chưa xong, nên lão phu không tiện lên kinh ngay.

- Cũng phải thôi, Thanh Đường ngàn dặm như thế, biết bao nhiêu việc phải làm, chậc chậc.

Phú Bật ngồi xuống hừ một tiếng.

- Quan chức các vị cứ phân chia, thương đạo là của ta, tất nhiên ta không độc chiếm, trà mã cổ đạo và Hắc Thạnh thành không ai được động vào, cái khác ta không quan tâm.

- Lão phu xưa nay luôn khinh hạng thương cổ, toàn thân dính mùi tiền thối, để cho ngươi cũng được, người ngươi toàn mùi máu tanh rồi, thêm mùi khác cũng không sao.

Vân Tranh bĩu môi: - Câu này chắc đang ngầm nghiến răng nói ra chứ gì, trên người có mùi là Vương An Thạch lười tắm, không phải ta, thương cổ ta gặp ai nấy cũng sạch sẽ thơm mùi hương, chẳng giống đám quan văn các ông.

Phú Bật gõ bàn: - Người ta là trọng thần, ngươi tích chút khẩu đức đi, ngươi còn yêu cầu gì, nói hết đi.

Vân Tranh chỉ ra ngoài: - Thực hiện lời hứa của ta với bách tính Tần Châu khi di tản, nếu không ta về triều nói với bệ hạ ông ăn khỏe hơn Liêm Pha.

Đối diện với trò vô lại của Vân Tranh, Phú Bật chỉ biết chấp thuận, đợi Vân Tranh thỏa mãn phủi đít bỏ đi rồi, Giả Quỳ mới bực bội nói: - Phủ tôn, người hứa hẹn là Vân Tranh không phải ngài, sao có thể đổ trách nhiệm lên chúng ta.

Phú Bật lắc đầu: - Giả Quỳ, đây là nguyên nhân người ta làm soái mà ngươi chỉ là tướng, chênh lệch không ít.

Giả Quỳ gải đầu: - Đạo quân trận ti chức đúng là không bằng, phủ tôn không cần lấy ra làm Giả Quỳ xấu hổ, cả thiên hạ đều biết.

- Ta không nói tới quân trận, mà nói tới trí tuệ của y, vừa rồi bằng mấy lời đã quyết định được lợi ích cho bộ thuộc, lại còn bắt ta thực hiện lời hứa của y, ngươi biết y dựa vào cái gì trắng trợn ra yêu cầu vậy không? Ngươi không thấy một vài việc đã vượt phạm vi quyền hạn của ta à?

Giả Quỳ bấy giờ mới nhận ra: - Đúng là thế thật, có Văn Ngạn Bác đang ở Thanh Đường, chuyện phân chia lợi ích này chưa tới phủ tôn định đoạt.

- Ngươi còn chưa nghe ra sao, Vân Tranh muốn tiến cử lão phu vào vị trí Lũng Hữu tiết độ sứ đấy.

Giả Quỳ hoan hỉ đứng dậy chắp tay: - Xin phủ tôn chỉ giáo.

Phú Bật vuốt râu: - Đại Tống ta đề phòng võ tướng nghiêm ngặt vượt quá cổ kim, Vân Tranh tuy công lớn, lại là nửa văn nhân, nhưng dấu ấn võ chức xưa nay quá rõ ràng, vả lại trú quân đều là người của y, cho nên Vân Tranh không có duyên với chức vị này.

- Tương ứng, đó là vùng tứ chiến, tiết độ sứ không thể thiếu sự ủng hộ của quân đội, cho nên bất kể ai muốn làm Lũng Hữu tiết độ sứ khó có thể thiếu sự đồng ý của Vân Tranh, cho nên mức độ nào đó, Vân Tranh có tiếng nói lớn ở vị trí này.

- Vân Tranh tức tốc rời Thanh Đường, không ở lại bàn giao công việc với Văn Ngạn Bác, chứng tỏ y không tán thành người này, hơn nữa Văn Ngạn Bác chỉ là thư sinh, chưa có kinh nghiệm thống quân, sao trị nổi vùng này?

- Lão phu thì khác, trận chiến Tần Vương Xuyên ít chứng minh lão phu có năng lực, lão phu ở biên ải lâu năm, hiểu cái khổ tướng sĩ, tất nhiên không bạc đãi y, Vân Tranh còn lựa chọn ai tốt hơn được.

- Giờ ngươi đã hiểu lão phu và Vân Tranh trò chuyện vài ba lời nói cái gì chưa?

Giả Quỳ vái cái nữa, hớn hở nói: - Ti chức còn phải rèn luyện thêm.

Phú Bật chắp tay sau lưng đi ra ngoài sảnh nhìn lên trời: - Quốc gia quá yếu, cá nhân quá mạnh, người này sẽ thua thiệt, chính trị xưa nay không nói công huân, chỉ chú trọng được mất. Lão phu không thích y, nhưng thành tâm hi vọng y có thể hoàn thành mộng tưởng tiêu diêu Đông Hải.

Khi Phú Bật nói những lời này thì trong phòng khách đã không còn ai, Giả Quỳ đã hớn hở đi chuẩn bị tiến quân Thanh Đường, Phú Bật mà làm tiết độ sứ, tất nhiên nước lên theo thuyền, nha hoàn thì đã lui toàn bộ, ngay cả tiểu thiếp tuyệt sắc mà Phú Bật mới kiếm ở Tần Châu cũng không có mặt, chỉ có gió thu thổi rèm lay xào xạc...