Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 50: Văn thư thông quan (2)

Bánh xe nghiến qua băng tuyết dày gian nan tiến lên, để lại hai cái rãnh sâu, đột nhiên xe dừng lại, sau đó từ cỗ xe thứ tư có hai người nhảy xuống, tư thế quái dị, vừa đi vừa cởi quần, chắc đi tiểu.

Đều là nam nhân với nhau, trực tiếp giải quyết tại chỗ là được, nhưng hai tên này lại đi về phía cái đống tuyết gần đó, Bột Bột vô cùng căng thẳng, không hiểu vì sao lại bị lộ?

Hai tên cởi quần ngồi xuống, nghe thấy tiếng nước đái xè xè, Lão Ngụy nhếch mép cười, chỉ chỉ tay ra hiệu với Bột Bột, sau đó bất thình lình đưa tay ra, bịt mồm một tên kéo ngay vào nhà tuyết, Bột Bột cũng không chút chậm trễ bắt lấy một tên.

Trịnh Bân ngàn vạn lần không ngờ mình đi đái cũng gặp họa, hai bàn tay lớn ở đâu vươn ra bịt lấy mồm kéo vào đống tuyết, chớp mắt đủ các loại truyền thuyết hiện ra trong đồng, làm hắn sợ tới hồn phi phách tán...

Nghe nói khỉ cái ở Liêu Đông thường bắt nam nhân đi phối giống, nhưng nhưng mình có phải là nam nhân đâu, cho nên khi Trịnh Bân nhìn thấy cái mặt lông lá xuất hiện trên đỉnh đầu, nước mắt nước... đái giàn giụa, ú ớ chỉ cái quần chưa kịp kéo lên của mình.

- Trịnh công công, ta là gia tướng Văn Tín hầu phủ, khi ngài phụng lệnh Thục phi tới nhà, ta còn nói chuyện với ngài đấy, hà hà Lão Ngụy râu ria một chút nên ngài không nhận ra hả? Lão Ngụy hớn hở buông tay:

-... Trịnh Bân môi mấp máy mãi không ra tiếng:

- Trịnh công công, kéo quần lên trước rồi nói sau được không? Trời lạnh lắm. Lão Ngụy vẫn tỉnh như ruồi nói:

- Ta giết ngươi. Đột nhiên Trịnh Bân phát cuồng:

Lão Ngụy cố gắng đẩy Trịnh Bân ra ngoài, tên này điên mất rồi, cứ muốn cào mặt mình, biết tên thái giám này rất có tiền đồ nên không dám mạnh tay, chỉ vươn tay ra thật dài che chắn, Trịnh Bân tay ngắn, chỉ có thể cào tay Lão Ngụy, không biết tên này phẫn nộ thế nào mà cào áo giáp kêu rào rạo.

Bột Bột thất kinh nhìn hạ thể trống trơn của Trịnh Bân, sao không có gì cả, rất muốn cởi quần mình ra nhìn, sao mình lại mọc thừa một thứ? Là mình có vấn đề hay hắn? Khi nó nhìn tên tiểu thái giám trong tay, tức thì như trúng một gậy vào đầu, cũng trống trơn, ông trời ơi, mình làm sao lại mọc thứ kia?

Lòng sợ hãi, bất giác buông tay để tên tiểu thái giám kia vùng mình gào thét chạy ra ngoài, vừa chạy một bước thì vấp quần, ngã cắm mặt, hai tay điên cuồng cào đất bò về phía trước.

Tiếng thét tức thì kinh động đội xe, Hồ lão tam phất tay chỉ huy thuộc hạ cảnh giới, còn mình xông tới, vừa thấy bóng người không phải hai thái giám, lập tức vung đao chém xuống.

- Hồ lão tam, chán sống à? Lão Ngụy đẩy mạnh Trịnh Bân sang bên, trừng mắt quát:

Hồ lão tam nghe đối phương gọi tên mình, vội chỉnh phương hướng trảm mã đao, căn nhà tuyết liền bị chém làm đôi.

Có người tới rồi, Trịnh Bân vội kéo quần lên, nhưng quần toàn tuyết, làm hắn kêu lên tiếng nữa, chưa đứng vững đã lao vào cắn xé Lão Ngụy, Hồ Lão Tam phải vất vả lắm mới tách được bọn họ ra.

Trương Sĩ Vũ xuống xe, đột nhiên gặp được người Tống ở cái vùng như tận cùng thế giới này cũng bất ngờ lắm, hỏi kỹ càng đầu đuôi, nhìn Bột Bột một lượt, gật gù: - Nếu thế ngươi mau mau triệu tập nhân thủ, gọi sáu con Hải Đông Thanh kia về, lão phu có văn thư thông quan, các ngươi mau mau cưỡi ngựa rời nước Liêu, quân cơ không được phép chậm trễ, rời Liêu thì lập tức tới Nhạn Môn Quan nói với Vân soái, đại chiến Tống Liêu đã ở trước mắt, cần sớm chuẩn bị.

Lão Ngụy chắp tay nói: - Bọn tiểu nhân lấy văn thư thông quan đi rồi, ngài và Trịnh nội thì thì sao?

Trịnh Bân xoay lưng lại với đám Lão Ngụy lạnh lùng nói: - Bọn ta có cái mặt này là đủ rồi, các ngươi đừng có để người Liêu phát hiện, nếu không chết chắc.

Trương Sĩ Vũ cũng vuốt râu cười: - Đừng lo, lão phu bước ra được khỏi lều của hoàng đế nước Liêu thì không dễ chết đâu, mang Hải Đông Thanh tới cho Vân soái, mau mau, đại chiến sắp nổ ra rồi.

Lão Ngụy thi lễ rồi kéo Bột Bột nhanh chóng phóng chạy về sơn cốc, gió từ phía sau thổi tới, vẫn nghe thấy tiếng khóc thương tâm của Địch Thanh.

- Thúc thúc, tại sao hai tên kia lại khác cháu, giữa hai chân chúng thiếu mất một thứ. Bột Bột hỏi vội, với nó mà nói thì đây là đại sự hàng đầu, phải hỏi cho rõ:

Lão Ngụy ngớ người, sau đó cười phá lên, suýt rơi cả xuống ngựa: - Tiểu tử, hai tên đó vốn cũng giống chúng ta, nhưng vì miếng cơm nên cắt mất gà con rồi, yên tâm đi, có gà con mới là nam nhân, bọn họ là hoạn quan, đều là người đáng thương, về sau đừng nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người ta mà mang họa.

Bột Bột nửa tin nửa ngờ theo Lão Ngụy trở về, trong rừng núi mấp mô, hai chân còn tốt hơn bốn chân của ngựa.

Lão Triệu kiểm tra văn thư thông quan một hồi, xác nhận không có gì sai sót, cắn răng ra quyết định, trừ lương khô và ngựa, vứt bỏ lại toàn bộ hàng hóa, nhân lúc gió còn chưa dừng lại, nhanh chóng rời núi, chạy về phía tây.

Bột Bột đầu bọc trong mũ lông, miệng ngậm sáo xương, ra sức thổi, không lâu sau trên bầu trời vang lên tiếng ưng rúc, mọi người giờ mới thở phào, nhiệm vụ lúc này là tránh xa hoàng đế nước Liêu, càng xa càng an toàn.

Da Luật Hồng Cơ đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên nghe thấy ở góc lều có tiếng động, quay đầu nhìn thì thấy Bạch Ngọc vương đang bất an ra sức đập cánh, nhưng không bay lên nổi, mày nhíu lại, phất tay bảo nội thị mang nó đi, còn vận mệnh nó ra sao thì không quan tâm, thứ hắn không cần nữa, người khác cũng không thể dùng...

Hơi thở chiến tranh ở Liêu Đông còn chưa kịp lan tới Nhạn Môn Quan.

Tô Thức thấy mình bây giờ là một con ngựa, không, phải nói là con trâu thì chính xác hơn, từ khi theo Vân Đại rời khỏi Đông Kinh là hắn hối hận ngay lập tức, muốn quay đầu về, nhưng dưới ánh mắt sắc như đao của cha, đành ngoan ngoãn theo đại đội hưởng thẳng về phía Tây.

Dọc đường chua xót không tả, cưỡi ngựa suốt nửa ngày trời, bụng đói meo, muốn lén ăn một miếng thịt khô, bị tên khốn kiếp Hàm Ngưu trông thấy, thế là Vân Đại ác ôn cướp mắt cho vào mồm ăn ngon lành.

Trước kia cũng chưa phải là chưa từng chịu khổ, nhưng về tới nhà là được nha hoàn chiếu cố chu đáo tới uống nước cũng có người đưa tận miệng, dù tới Vân gia cũng không khác ở nhà là bao, các tiểu cô nương hầu hạ mình nhiệt tình bằng mấy Vân Nhị.

Nay khác rồi, phóng mắt nhìn chỉ toàn là một đám nam nhân thô lỗ, nặng mùi tới phát tởm, đó là đám tội phạm xung quân, bị Vân Đại đẩy cho mình quản lý, nhiệm vụ là gia cố công sự thành phòng.

Tô Thức nghĩ mình thay cha làm tham quân, chỉ cần tính toán sổ sách, phát ít quân lương tiền bạc, soạn ít văn thư, tiêu sái đi lại trong quân doanh, thi thoảng bày mưu hiến kế cho Vân Đại, hoặc đám võ tướng ngu ngốc, sau đó được cả doanh trại nhìn mình với ánh mắt sùng bái, chiến thắng vài trận rồi vinh quang về Đông Kinh.

Tại sao mình lại phải ở cùng đám người hôi thối, toàn thân chấy rận này?

Nghĩ tới cảnh màn che ca vũ trong thành Đông Kinh, Tô Thức chỉ muốn làm đào binh, chốn lầu hồng gác tía, tựa hồng ôm thúy, miệng phun ra văn thơ mới là cuộc sống của mình, cho dù có làm tên dắt khách như Hoắc Hùng cũng không tệ, trước kia còn khinh bỉ hắn bỏ bút lông theo nghề đê tiện, giờ mới hiểu sao hắn một đi không quay đầu lại, ở bên cạnh Hoa Nương, không thiếu nhất là những mỹ nữ cá tính, hắn đột nhiên thèm được Tiểu Man cắn cho một cái, nhớ cái eo như rắn nước của Đường Đường.... còn Hoa Nương, thôi không dám nhớ.

Dù sao thì ở quê có đại ca trông coi gia nghiệp thờ cúng tổ tiên, ở kinh thành có đệ đệ chống đỡ môn hộ, cha kiếm về gia tài ăn tới mấy đời không hết, mình cần gì vất vả nữa, cứ làm chuyện mình thích, hứng trí tới thanh lâu chơi bời, thế mới không uổng kiếp người.

Kết cục là thế này đây, Tô Thức uất ức chỉ muốn hét lên thật to.

HẾT!