Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 37: Hùng tâm chưa thỏa

Khi Vân Tranh xuất phát thì Da Luật Hồng Cơ cũng rời Lâm Hoàng phủ tới Đông Kinh đạo.

Không phải hắn thích săn bắn tới mức đó, mà đây là tổ chế, gọi là "nại bát", cũng giống như hoàng đế nhà Hán đi tuần thú thiên hạ.

Người Khiết Đan sau khi lập quốc, dù học tập Đại Tống theo nhiều phương diện, nhưng cuộc sống " di trú theo cỏ nước" không bị vứt bỏ, cho dù là hoàng đế cũng theo thời tiết thay đổi bốn mùa mà di chuyển, đồng thời xử lý sự vụ quốc gia, vì thế Khiết Đan mới có chế độ nại bát bốn mùa.

Xuân nại bát chủ yếu ở một giải Áp Tử hà, mỗi năm vào tháng Giêng, hoàng đế nước Liêu lên đường từ doanh trại đông nại bát tới xuân nại bát ở sáu mươi ngày, tới trung tuần tháng tư mới hết. Hoạt động chính của xuân nại bát là câu cá, bắt thiên nga đồng thời tiếp nhận các tù trưởng Nữ Chân triều bái. Năm nay vì Tần quốc vương Da Luật Trọng Nguyên bệnh nặng, cho nên Da Luật Hồng Cơ rời Lâm Hoang phủ tới Áp Tử hà trước thời hạn, cầu phúc cho hoàng thái thúc.

Lần này đại quân đi theo có sáu vạn thiết kỵ, đầu năm dẹp loạn Nữ Chân làm Da Luật Hồng Cơ hao kiệt tâm lực, nửa năm chinh chiến mới dẹp yên, thủ lĩnh Nữ Chân bị dũng sĩ Khiết Đạt chặt đầu làm chén rượu, nhưng nhi tử Khắc Lý Bát chạy thoát, trốn vào rừng núi bao la không rõ tung tích, Khắc Lý Bát còn cắt một tai hiến cho thiên thần, thề báo thù.

Vì vỗ về người Nữ Chân ở Đông Hải, không để bão tố cuốn tới toàn bộ người Nữ Chân, Da Luật Hồng Cơ chuẩn bị mùa xuân này vỗ về họ, giảm thuế một thành, nên xuân nại bát năm nay vô cùng quan trọng.

Nước Liêu địa vực rộng rãi, muốn duy trì một quốc gia hoàn chỉnh, hoàng đế một năm bốn mùa phải không ngừng bôn ba, vô cùng vất vả, phiền não của Da Luật Hồng Cơ giống Vân Tranh, đó là phải giải quyết vấn đề thông tin.

Nước Liêu muốn đi từ biển Đông Bắc tới phía nam, dù chiến mã tráng kiện nhất cũng phải mất đúng nửa năm.

- Nữ Chân Hồ Thủy làm phản khiến Đại Liêu ta lỡ mất cơ hội nam hạ tuyệt hảo, khi đó đại tướng Vân Tranh của nước Tống bị Tây Hạ và Thanh Đường cầm chân, quốc lực dồn cả vào đó, chúng ta phát binh hai đằng công phá Nhạn Môn quan, lúc này có thể đã ngồi ở Đông Kinh nước Tống uống rượu rồi. Nay Triệu Trinh đã có đất nuôi ngựa, e có dã tâm bắc tiến, nói cho cùng Yến Vân luôn là cây cương châm cắm vào đầu hai nước Liêu Tống. Da Luật Hồng Cơ ngồi trên cỗ xe cực lớn khẽ thở dài:

Hắn năm nay mới ba mươi mốt, vóc người tầm thước, khuôn mặt vuông vức, hốc mắt sâu, vùng lông mày nhô lên cao, đôi nhãn thần thâm sâu mạt trắc, đem lại cho người ta ấn tượng là người tàn nhẫn, song cũng có một thứ bá khí trấn nhiếp lòng người.

Bên cạnh Gia Luật Hồng Cơ có một nữ tử mặc áo lông cừu trắng, dung mạo thanh nhã nhẹ nhàng, phía sau tuyết bay phất phới, mang cảm giác thuần khiết khó tả, khiến người ta khó mà nảy sinh địch ý với nàng,nàng chính là Tiêu Quan Âm, hoàng hậu nước Liêu: - Bệ hạ xưa nay dũng mãnh, bắt hổ bắn sói vô số, sao giờ lại đi kiêng kỵ Tống đế Triệu Trinh?

- Vì nước Tống mấy năm qua thay đổi nhiều lắm, năm xưa Nông Trí Cao làm loạn, trẫm còn tưởng rằng nước Tống phải nhiều năm mới gượng dậy được, Không ngờ Địch Thanh, Vân Tranh dẹp loạn nhanh chóng, khi trẫm chuẩn bị gửi sứ giả đòi tăng gấp đôi tiền cống nạp thì đại quân nước Tống đã khải hoàn, đáng tiếc, cơ hội một đi không quay lại.

- Nước Tống là thế, vào lúc thích hợp luôn có nhân tài xuất hiện giúp chúng vượt qua hoạn nạn, chẳng lẽ trời cao phù hộ thật sao? Trẫm cũng rất thành kính bái tế trời cao, mỗi năm đích thân bắt con cá béo nhất, thiên nga đẹp nhất, bò dê hùng tráng nhất hiến trời cao, vậy mà cơ hội hết vì chuyện này tới chuyện kia mà bị bỏ lỡ.

Da Luật Hồng Cơ không hiểu rằng, nền móng càng vững, kiến trúc càng tồn tại lâu, quốc gia cũng như vậy.

Thông thường một quốc gia người Hán chỉ cần vượt qua tám mươi năm, như vậy tồn tại thêm hai trăm năm không thành vấn đề, tám mươi năm đầu quyết định căn cơ vương triều, sau đó căn bản là dựa vào phúc tổ tiên mà sống.

Độc tôn nho giáo, tạo nên kết cấu xã hội ổn định, mà quốc gia nông nghiệp thì với bách tính mà nói, an định bình ổn mới là chủ đề lớn nhất, vì thế họ nhẫn nhục chịu đựng.

Còn dân tộc trên lưng ngựa, vì sống du mục, có nghĩa là họ vô duyên với sự ổn định rồi, dân tộc du mục quen đối chọi với đại tự nhiên, khi gặp chuyện không thuận, phản ứng đầu tiên của họ là rút đao chống lại, vì thế mà họ cường đại, dũng cảm, nhưng vương triều vì thế mà bất ổn, thảo nguyên mỹ lệ vì thế không bao giờ yên tình.

Mỗi năm câu được con cá đầu tiên dưới lớp băng, Da Luật Hồng Cơ cung kính hiến lên trời cao, hắn làm thế, tổ tiên hắn cũng làm thế.

Một quốc gia đi ra từ khói lửa, tiếp nhận văn hóa người Hán, bọn họ cũng hiểu được cái đáng quý của ổn định, chỉ tiếc rằng mong muốn của bọn họ lại trái với chế độ tổ tiên định ra, vì thế mà quốc gia mâu thuẫn trùng trùng, Da Luật Hồng Cơ hiểu điều đó ngay từ khi lên vương vị, hắn luôn cố gắng xoay chuyển, đáng tiếc trong tay không có nhiều nhân tài giỏi trị quốc.

- Không biết bệnh vương thúc đã đỡ hơn chưa, có lẽ chỉ cần trầm rời Lâm Hoàng phủ là bệnh của ông ấy sẽ tốt lên.

Hoàng hậu Tiêu Quan Âm biết hoàng đế không trưng cầu ý kiến của mình, mà chỉ thuận miệng nói thôi, cho nên nàng điềm tĩnh quỳ gối ngồi đó, nghe giọng của tát mãn vang vọng không gian, nàng có thể tưởng tượng ra tát mãn mặc thần y, đang không ngừng bôi máu hươu lên cây cối họ đi qua, đánh dấu đất lành thần linh, không cho ma quái tới quấy nhiễu.

Tiêu Quan Âm không thích tát mãn thô tục, nàng không tin những kẻ toàn thân ăn mặc quái dị, treo đầy chuông, tay cầm pháp khí chế tạo từ xương trâu, có mùi khủng bố kia.

Nàng thích Phật giáo tĩnh lặng, thích quỳ trên bồ đoàn đọc kinh, từ thời còn là thiếu nữ, đại bộ phần thời gian của nàng tắm trong hào quang phật giáo.

- Chiếu thư hộ vệ, còn lại không được phép mang vũ khí nhập cung, một chiếu lệnh như thế mà hoàng thái thúc cũng bác bỏ, hoàng hậu, nàng cho rằng ông ấy muốn làm gì? Da Luật Hồng Cơ tay cầm thanh đao nho nhỏ lại hỏi, thấy Tiêu hoàng hậu không đáp, lại nói: - Bao năm qua vì lời hứa của phụ hoàng, ta nhân nhượng hoàng thái thúc quá nhiều, chẳng lẽ vì thái độ của ta mà Hoàng thái thúc sinh ra tâm tư không nên có.

- Trần vương Đồ Bột Đặc làm nam phủ tể tương, phong Sở vương. Thuận Nghĩ quân tiết độ sứ Thập Thần Nô làm nam viện đại vương, hoàng hậu thấy sao?

Tiêu Quan Âm lắc đầu: - Đó là quốc quân đại sự, bệ hạ nên độc đoán.

- Lấy Nam Viện đại vương Hầu Cổ lưu thủ trong kinh, bắc phủ Tề vương Tây Bình quận vương phong Hàn vương, hoàng hậu thấy sao? Da Luật Hồng Cơ vẫn thao thao bất tuyệt nói an bài nhân sự của mình:

Tiêu Quan Âm quỳ sát đất, cẩn thận nói: - Thần thiếp chỉ mong bệ hạ khi giáng lôi đình chiếu cố một chút tới tâm ý từ bi của Phật tổ, từ bi hành sự, chớ để tâm ma quấy n hiễu, tạo sát nghiệt vô biên. Ôi, nếu hoàng thái thúc biết ghìm cương trước vực thẳm là tốt nhất.

Da Luật Hồng Cơ cười lớn: - Hoàng hậu là người sùng bái Phật tổ, không tranh với đời nên không hiểu được vị ngọt của quyền lực, lòng tham của con người là không đáy, đứng núi này thấy núi khác cao hơn, thứ yếu ớt như lý trí làm sao mà ngăn cản được?

Tiêu Quan Âm ngồi thẳng dậy, do dự một hồi nhỏ giọng hỏi: - Nếu bệ hạ đã biết hoàng thái thúc có mưu đồ không lành, vì sao còn vội rời đông nại bát sớm? Lại còn mang theo ít quân sĩ thế này, không có trọng thần, lực lượng như vậy quả ít.

- Ít người không có nghĩa là sức chiến đấu sẽ suy yếu, ta mang theo mỗi mười Quỷ Nô vì tin tưởng tuyệt đối vào chúng, không cần phân tâm đề phòng... Nói tới đó Da Luật Hồng Cơ mất đi hứng thú bàn luận việc triều chính, dựa vào tấm da dê cực lớn, khép mắt lại: - Nghe nói nàng mới sáng tác một bài từ, hát cho trẫm nghe xem.

Tiêu Quan Âm đi ra sau chiếc đàn tranh, thử dây đàn mấy cái, nhìn tuyết trắng phau phau bên ngoài, nhớ tới lời cảm khái khi nãy, cảm hứng sinh ra, hát: - Uy phong vạn dặm trấn nam bang, đông di một trận lục giang hàng, ma thần quỷ quái đều vỡ mật, mãnh hổ phương nào dám sánh ngang?

Da Luật Hồng Cơ vỗ tay tán thưởng, cất giọng thô hào hát theo. Tiếng đàn cổ tình tang, giọng ca trong trẻo của Tiêu Quan Âm truyền ra, nhạc sư thấy hoàng đế, bệ hạ hứng trí cao, cũng tấu nhạc phụ họa, rồi đến hàn lâm theo quân, cuối cùng là toàn quân ca hát, khiến mặt đất mênh mông bay lên vô số chim chóc mùa đông không đi tránh rét, cùng cả thú nhỏ hoảng sợ chạy về phương xa.