Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 20: Lại thăm dò

Vị hoàng đế nổi danh nhân tử này lần đầu giết người quy mô lớn, ngay cả Bộc vương bị hắn gọi vào cung, tự mình đánh cho chảy máu, tước vương đã mất rồi, biến thành Sơn Dương công, phạt bổng lộc mười năm, xem ra muốn để Bộc vương chết đói.

Nói thực, chuyện này Bộc vương chỉ dính bên lề, chức vị ở Tông chính phủ ông ta trao trả lâu rồi, đâu còn liên quan mấy, ngay cả huynh đệ của hoàng đế còn có kết cục như vậy, nói gì tới người khác.

Thay đổi nhỏ này của hoàng đế khiến nhiều người bất an, sợ hoàng đế vấy máu sau này quen dùng võ lực giải quyết vấn đề, võ nhân thừa cơ trỗi dậy, đợi hoàng đế phát tiết lửa giận xong, Bàng Tịch lập tức dâng tấu yêu cầu hoàng đế lần sau không thể tùy ý hành sự nữa, lý do là ân xuất phát từ trên, còn giết người kết oán thì nên để tể tướng như ông ta lo.

Thế là một loạt quan văn dâng tấu, có ông cụ tóc bạc phơ còn đứng giữa triều đọc thuộc lòng Tống hình thống, bọn họ ra sức đấu tranh với hoàng đế, hình luật giết người là thiên quyền, đế vương giết người là nhân quyền, nhân quyền không thể tranh với thiên quyền.

Triều đình nhốn nháo như vậy Lục Khinh Doanh không yên tâm trượng phu nhởn nhơ ở nhà, thế là đuổi y lên triều, sáng sớm ngủ chưa đẫy giấc đã bị lão bà kéo dậy mặc quan phục đuổi đi, thế là Vân Tranh ôm triều vật đứng trong đám đông ngáp lên ngáp xuống.

Bên ngoài thì gió bắc rít gào, bên trong đại điện ấm áp, lại nghe đám văn thần lải nhải như ru ngủ, chẳng bao lâu mắt díp lại, may mà bên cặt y có cái cột, nên dựa vào ngủ gật.

Còn về phần Tống Kỳ thao thao bất tuyệt với hoàng đế cái gì thì y không quan tâm, chẳng qua là Tống hình thống thôi.

Trong lòng Vân Tranh thấy bi ai cho đám lão phu tử, hi vọng một con hổ từng liếm máu tanh quay lại ăn củ cải? Đùa à, không thấy hoàng đế đã sớm đi vào cõi thần tiên trước cả y sao.

Tối qua ngủ không ngon, Cát Thu Yên không cho khuê nữ ngủ giữa hai người nữa, kết quả là Vân Tranh sáng tình dậy còn mệt hơn cả trông con, xấu hổ nhất là khuê nữ sáng không được ăn no, đành ủy khuất bú của nhũ nương.

Thế là Lục Khinh Doanh nổi cơn tam bành, nhéo cho y tím tay, còn đuổi y lên triều, chạm vào một cái là đau, ái, lão già Địch Thanh kia huých mình cái gì.

- Nói đi, bệ hạ hỏi ngươi hai lần rồi.

Vân Tranh giật mình, vội rời hàng: - Khởi bấm bệ hạ, thần cho rằng Tống hình thống là cơ sở vạn đời, không thể tùy tiện...

Xung quanh có người phì cười, người lắc đầu ngán ngẩm, Bàng Tịch sầm mặt quát: - Bệ hạ đang hỏi ngươi Thanh Đường khi nào an định được?

Thấy bốn xung quanh nhìn mình với đủ mọi thần thái, Vân Tranh hơi đỏ mặt, chắp tay nói: - Khởi bẩm bệ hạ, Thanh Đường khi nào an định không phải ở triều ta, phải xem hùng tâm người Thổ Phồn lớn thế nào, Tây Hạ có dám quay trở lại không, thần ở kinh sư xa xôi không hiểu tình hình thực tế, nên thần không biết.

Triệu Trinh thở dài: - Quả nhiên hổ phải để trong rừng rậm, mang về cái ổ ấm áp là thành mèo bệnh mất rồi. Ài, thôi vậy, các vị ái khanh, hôm nay gió rét mưa phùn, lòng trẫm phiền loạn, tới điện Vũ Thành uống chén rượu đi.

Vân Tranh mừng rỡ, giờ mới thấy Triệu Trinh là hoàng đế tốt, biết cảm thông cho bách quan, mới người ta đi uống rượu.

Bàng Tịch rời hàng tâu: - Bệ hạ, điện Vũ Thành nhiều năm không tu sửa, e không chắn được mưa gió bên ngoài.

Triệu Trinh cười vang: - Không sao, điện Vũ Thành mới có mấy bức tượng nến, không tiện quá ấm áp, trẫm và các vị ái khách cầm chén đi dạo, luận anh hùng hào kiệt thiên hạ.

Vân Tranh giờ mới hiểu Triệu Trinh chẳng qua muốn khoe mấy cái tượng do Lý Thường.

Bàng Tịch thở dài, không tiện bác thể diện hoàng đế, đành cùng bách quan đi theo.

Vân Tranh lủi thủi đi sau cùng, điện Vũ Thành âm u sập sệ, lại dựng một đám tượng nến, càng không giống điện diêm la, nhưng Triệu Trinh hứng trí rất cao, sai hoạn quan bên rượu gáo hâm nóng tới, một mình đi đầu khoe khoang công tích của mình.

Chẳng thèm để ý tới Trương Trác hay Đồng Chiên, tới tượng Thanh Nghị Kết Quỷ Chương thì đổ chén rượu vẫn đầy nguyên xuống, coi như tế điện bằng hữu, nhìn bức tượng buồn bã nói: - Ngươi vô tội nhất trong số này, đáng lẽ lúc này nên khoái hoạt săn bắn mới đúng...

Một viên quan già nãy giờ vẫn để ý Vân Tranh, đứng bên nói: - Vô tội thế nào, kẻ này là đại tướng dị tộc, tay nhuốm máu không ít tướng sĩ Đại Tống.

Vân Tranh khinh bỉ nhìn lão già, chẳng buồn trả lời.

Triệu Trinh lệnh Trâu Đồng Minh rót thêm rượu cho Vân Tranh: - Người đâu phải cỏ cây mà vô tình, ái khanh lần đầu tới Thanh Đường cùng Thanh Nghị Kết Quỷ Chương thành bằng hữu là câu chuyện đẹp, kẻ này tuy là đại tướng dị tộc, nhưng làm người giữ tín nghĩa, làm thần giữ trung thành, chỉ lấy nhân phẩm tài năng mà luận, đúng là bậc nhân kiệt.

- Ái khanh xử sự quyết đoán, vì nước bỏ tư tình, nào, cùng trẫm uống một chén.

Vân Tranh và hoàng đế cùng cạn chén xong, gõ bức tượng của mình: - Cho nên thần mới hạ lệnh đem mình cũng làm thành tượng đặt bên cạnh, cùng với hai tên tiểu nhân nữa, đề cao đạo đức nhân gian, cũng như trách nhiệm bản thân.

- Vừa rồi ta tế điện bằng hữu có vị nào cười khẩy, nếu cười Vân Tranh này hèn hạ vô sỉ thì không sao, nếu là cười bằng hữu này của ta, xin hãy thu liễm lại, nếu không chớ trách Vân mỗ trở mặt.

Có mấy người nóng mặt, nhưng Vân Tranh nói có tình có lý, hơn nữa y ngang nhiên đe dọa người khác trước mặt mà hoàng đế vờ như không nghe thấy, đành im lặng.

Triệu Trinh cầm chén rượu chỉ Hạt Dược bên tượng Vân Tranh: - Trẫm xem văn thư thấy Hạt Dược của Mạt Nhĩ Thủy Ba bộ trong trận chiến Thanh Đường không thể nói là không nỗ lực, đáng lý mà nói thì cũng là công thần Đại Tống, vì sao ái khanh lại giết, có chuyện gì trẫm chưa biết sao?

Vân Tranh cẩn thận đáp: - Vi thần làm thế đúng là có lỗi, thậm chí có thể nói là chặn đường người khác quy thuận Đại Tống, hạ sát Hạt Dược và Long Thiết Kiều là do bản tính của thần, Long Thiết Kiều là kẻ buôn bán nhân khẩu giữa Thanh Đường và Đại Tống, nhất là lừa bắt nữ tử nhà lành bán vào thanh lâu, chỉ riêng điều này thôi đủ khiến thần băm vằm rồi. Còn về Hạt Dược, hắn phải chết, kẻ này ở Thanh Đường thâm căn cố đế, luôn có mưu đồ thống trị Thanh Đường, vốn chuyện này còn có thể thương lượng, nhưng thần ghét nhất là kẻ phản bội dân tộc của mình, cho nên Hạt Dược gặp thần là chết chắc rồi.

Triệu Trinh rất hài lòng, lần nữa sai Trâu Đồng Minh thêm rượu cho Vân Tranh, nâng chén lên: - Đúng là thế, loạn thần tặc tử ai ai cũng có thể giết, bất kể hắn là người tộc nào.

Kết thúc cuộc du hành ngắn ở điện Vũ Thành, Vân Tranh rời hoàng cung thì cơn mưa phùn kéo dài suốt nửa tháng trời đã kết thúc, biến thành bông tuyết lác đác, từ chối mọi lời mời, chuyện đã xong rồi, lại lần nữa vượt qua sự thăm dò vô tận của Triệu Trinh, hôm nay làm hắn hài lòng không có nghĩa là không có lần sau.

Chuyện nghi kỵ võ tướng là không cách nào phá bỏ rồi, Vân Tranh thấy mọi tính toán trước kia của mình đều là suy nghĩ ngây thơ thôi, ra đảo vốn chỉ là biện pháp làm yên lòng hoàng đế, nhưng Vân Tranh giờ thấy đây đúng là cách duy nhất, tốt quyết định như thế, đi! Nhất định phải đi!

Gối đầu lên gối nhìn từng bông hoa tuyết phơ phất từ trời rơi xuống, lòng đã quyết nhẹ nhõm hẳn, dài giọng ngâm.

Hoa xuân trăng thu tựa bao giờ Chuyện cũ biết được bao nhiêu vậy Gió đông lại thổi qua lầu nhỏ Ánh trăng cố quốc nhớ mà chi Thềm đá tượng ngọc vẫn còn đó Chỉ có bó xưa chẳng còn đâu Tử hỏi quân vương bao sầu muộn Tựa như dòng nước chảy về đông

Lý Dục uống rượu tử tận chịu đựng vô vàn khuất nhục và thống khổ, ông ta phát hiện mình sống chỉ là trò cười, người sống trong hồi ức thì nên chết trong hồi tưởng.

Chỉ là thi tử thật đẹp, đẹp tới làm người ta say lòng, như tiếng sáo mục đồng vút cao, vấn vít một hồi hóa thành làn khói xanh hòa trong mưa khói mênh mông nơi thôn dã.

Xe ngựa của Địch Thanh ở sau xe Vân Tranh, ông ta muốn cùng y thảo luận một hồi, tướng lĩnh trong quân tìm ông ta vô số lần, mong kiếm cho thuộc hạ một miếng bánh ở Thanh Đường, chí ít cũng xin chỉ cho đường phát tài, giờ hung danh của Vân Tranh khiến người thường không dám tới tìm, đành gửi gắm hi vọng vào Địch Thanh.

Ông ta nhìn thấy hai cái chân thò ra ngoài cửa sổ xe, nghe thấy giọng ca bi thương, nên không đi lên nữa, hai chiếc xe ngựa một trước một sâu đi vào ngõ ở Tuyên Vũ môn, đợi xe Vân Tranh vào nhà, Địch Thanh mới đi về.

HẾT!