Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 17: Tần Quốc công chúa và Vân Trường Thọ (2)

Tần Quốc đột nhiên thở dài một tiếng, nhìn căn phòng trống huơ trống hoắc, quay sang nhìn Vân Nhị ngồi vắt chân chữ ngũ, như tên lưu manh, chẳng hề giống công tử đĩnh đạc như gặp nhau trong cung: - Được rồi, ai bảo người ta thích ngươi chứ, Vân Việt, giao hẹn trước, ta gả tới Vân gia, ngươi không được ức hiếp ta, nếu không ta không còn đường sống nữa.

Vân Nhị rùng mình, ôm cái gối thêm chặt: - Thôi đừng đóng kịch nữa đi, hừ, lấy tính cách đại tẩu ta mà suy, làm gì có chuyện cô chịu đựng, nếu ta bắt nạt cô, cô giết ra trước, sau đó vui vẻ gả cho người khác thì có.

- Ta biết người hoàng gia các cô thích trò ngụy trang, cô sắp gả cho ta rồi, vậy thì nói chuyện tử tế, đừng lấy thủ đoạn hoàng cung ra nữa, nếu cô thích thế, ta phối hợp với cô cho có không khí nhé, đảm bảo hai ta thành đôi phu thê mẫu mực nhất thế gian luôn.

- Đừng nói là ta không cảnh cáo trước, mấy cái trò của cô đừng thi triển ở nhà ta, Vân gia ta là hang động yêu quái, đại ca ta không phải người lễ nghi quy tắc gì hết mà là con yêu hầu, đại tẩu ta càng không phải hiền huệ dễ ức hiếp mà là nữ yêu, cô biết tiểu thiếp của đại ca ta vốn rất có tiếng trên giang hồ không? Giờ không phải ngoan như mèo con à, đó là đôi phu thê rất khủng bố, cô vào nhà ta tốt nhất yên phận, chút trí tuệ của cô chưa đủ dùng đâu.

Tần Quốc nhíu mày: - Ngươi đang giận người nhà nên nói linh tinh.

- Không phải không phải, riêng cô chưa nhìn ra được bản chất của họ cho thấy đạo hạnh của cô còn kém lắm.

Hai người đang nói chuyện thì đám trẻ con được các ca cơ tắm rửa sạch sẽ, cho ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra, thấy trong phòng bỗng nhiên thêm thiếu niên tuấn mỹ nữ, ăn mặc vô cùng sang trọng, đứa nào đứa nấy bước đi cẩn thận, chỉ sợ hỏng áo mới, túm tụm quanh Vân Nhị, đứa to gan hơn thì lén lấy đồ ăn trên bàn đưa cho đứa nhát hơn, hoa quả ăn ngay, bánh nhét vào túi cất đi, ai mà biết bữa sau có mà ăn không.

Còn về phần Hồng Tụ và Cửu Hiên tới giờ vẫn chưa thấy ra, không biết trốn trong phòng làm trò gì.

Tần Quốc lấy khăn tay che miệng cười khích khích, chỉ đám trẻ con nói với Vân Nhị: - Ngươi dẫn một đám trẻ con đi thanh lâu, không sợ cha mẹ chúng tìm ngươi tính sổ à?

Vân Nhị trầm mặc: - Nếu như bọn chúng còn cha mẹ để tìm ta tính sổ, dù ta bị đánh một trận cũng vui lòng.

Tần Quốc thông minh, thấy đám trẻ con ăn mặc đẹp đẽ nhưng rụt rè nhút nhát, lấy đồ ăn như trộm, đoán ra phần nào: - Đại Tống chúng ta có Dục anh đường, cũng có Cô quả viện, mỗi năm triều đình cấp cho không ít tiền, hoàng hậu và Thục phi cũng tài trợ rất nhiều, sao còn có trẻ con ăn xin chạy khắp phố, hay là để thị nữ của ta đưa bọn chúng tới Dục anh đường? Ở đó ít nhất còn có thể ăn no.

Tiểu cô nương được Vân Nhị dỗ dành mãi mới dám tự lấy bánh ăn, vừa nghe câu này sợ tới bánh rơi xuống đất, hoảng loạn ôm lấy Vân Nhị ra sức leo lên người y, gào khóc: - Không tới Dục anh đường, không đi đâu, không đi đâu.

Vân Nhị vừa ôm cô bé, vừa đưa tay giữ một đứa con trai, gọi mấy đứa khác lại, bọn chúng gào khóc: - Không đi tới đó đó, đó là địa ngục.

Tần Quốc nghe thế thì hơi giận: - Dục anh đường là nơi cứu vớt chúng sinh do hoàng gia nhận thiên ý, lo bách tích cực khổ, cho người vô gia cư một nơi che mưa tránh gió, là thiện tâm của hoàng gia, cho dù không phải thiên quốc, cũng không thể là địa ngục. - Mấy lời lẽ đó nói ở trên triều thôi, cô nói với đám trẻ con ích gì, ta chưa tới nơi đó, nhưng nhìn thái độ bọn chúng cũng đoán ra không phải nơi tốt lành như cô nói. Vân Nhị tiếp tục dỗ dành bọn nhỏ, lấy một miếng bánh đặt vào tay tiểu cô nương, sau đó mới nói: - Cô tuy mười ba tuổi, nhưng vóc người nhỏ nhắn, giống mười một mười hai, giờ kiếm một bộ quần áo rách tới đó thử là biết, xem xem nó thế nào. Nói tới đó quay sang tiểu cô nương: - Nhà ta lúc nào cũng thiếu người, các ngươi có muốn tới làm phó dịch không? Ít nhất ăn no bụng không thành vấn đề, không ai đánh các ngươi, vài năm sau lớn lên muốn đi muốn ở tùy.

Tiểu cô nương nửa mừng nửa sợ nhìn Vân Nhị không chớp, không dám nói gì.

Vân Nhị quay về phía rèm, sắc mặt thay đổi hẳn, quát: - Lão bảo tử, mang áo choàng của ta ra đây.

Lão bảo tử người cong như tôm, rúm ró cầm áo choàng trắng của Vân Nhị đặt lên ghế, cả hai cái giày da hình dáng kỳ quái, làm xong lại chạy biến.

Vân Nhị mặc áo vào, rót cho Tần Quốc một ly rượu: - Ta không hoài nghi thiện tâm của bệ hạ hay hoàng hậu, Thục phi, việc họ làm không có gì sai, ngược lại là công đức lớn chỉ là, ài...

Tần Quốc nắm chặt cái chén, nhấp một ngụm rất nhỏ: - Ý ngươi là người dưới có vấn đề?

Vân Nhị cười nhẹ, đưa tay ra nắm tay lấy bàn tay trắng trẻo của Tần Quốc: - Thái phi luôn khen cô thong minh, không hề quá lời.

Tần Quốc bị hành động to gan của Vân Nhị làm hết hồn, tay theo bản năng hơi rụt lại, nhưng không rụt được, khuôn mặt nhỏ đỏ như táo chín, bị đôi mắt đen láy của Vân Nhị nhìn, xấu hổ chỉ muốn chạy thật nhanh.

- Sự thật hơn muôn lời hùng biện, hôm nay là ngày lập đông, trời rét mướt, cô tới chỗ khác không thích hợp, nhưng tới Cô quả viện và Dục anh đường thì không có gì không ổn, tận mắt nhìn còn tốt hơn những gì ta nói.

Tần Quốc không dám ngẩng đầu lên: - Nhưng, nhưng nếu tới đó rồi mà không như ta nghĩ thì làm gì được chứ?

- Sao lại không thể làm gì, hoàng gia không chỉ có ân mưa móc còn có nộ lôi đình cơ mà, làm được nhiều lắm.

Tần Quốc gật đầu rồi lắc đầu: - Trường Thọ, ngươi không hiểu đâu, vì ta là công chúa nên càng bị ước thúc nhiều, không thể tùy tiện như ngươi.

Khóe môi Vân Nhị giật một phát, đại ca là Trường Sinh, thế nên Bành Lễ tiên sinh đặt hiệu cho hắn là Trường Thọ, nghe vừa ngu vừa quê, nhưng mà lão tiên sinh nói đây là từ mỹ hảo, phúc thọ an khang vạn năm vui vẻ. Tốt lành đâu chẳng thấy, đã bị Tô Thức trêu đã, hắn có tự là Tử Chiêm, nghe vừa hay vừa nhã.

Trừ đại ca đại tẩu và một số trưởng bối đôi khi dùng tên này gọi hắn, Vân Nhị không cho phép người khác gọi mình như thế, mới nắm tay một cái mã đã nghĩ thân thiết thế này à?

Hoàng tộc kỵ húy chuyện mua chuộc lòng người, vương gia kỵ húy, phò mã kỵ húy, nhưng công chúa còn chưa gả đi thì không phải kỵ huy gì hết: - Chuyện này tốt nhất đi tìm hoàng hậu thương lượng, sau đó phái thái giám hoặc thị vệ xuất cung cho tiện, giờ tạm thời không cần lo, dù sao gấp nhất thời cũng không giải quyết được gì. Cô hiếm khi ra khỏi cung được một lần, ta dẫn cô đi dạo phố, tới mã hành nhai, nơi đó có nhiều món ăn vặt rất ngon.

Tần Quốc nghe thấy hai chữ ăn vặt là sáng mắt lên.

Một viên trân châu tròn xoe được Vân Nhị búng ra, lão bảo tử lại không biết từ đâu xuất hiện, bắt dính luôn, rối rít tạ ơn.

- Chuyện này ta gặp được tất nhiên không bỏ qua, ngươi đưa đám nhóc này tới Vân gia, gồm cả Hồng Tụ, nói là..

- Đại ân của công tử, cả đời Cửu Hiên không quên, có điều đám đệ muội của ta không làm phó dịch.

Vân Nhị quay đầu lại thấy Hồng Tụ và Cửu Hiên đứng ở đại môn, mặt tuy sợ hãi, nhưng nói dứt khoát, lại rụt tay vào lòng, lấy hạt châu khác, ném cho lão bảo tử: - Đổi thành tiền đồng đưa cho Cửu Hiên, trời giúp người tự biết giúp mình, có chí khí đúng là tốt hơn mọi thứ. Nói xong cười lớn nắm tay Tần Quốc đi xuống lầu.