Một cô bé chưa tới mười tuổi rơi nước mắt sợ hãi nói: - Hồng Tụ tỷ tỷ bị phát hiện rồi, lão bảo tử hung dữ lắm, Cửu Hiên Ca sẽ bị đánh chết mất.
Nó vừa mới nói, những đứa bé khác òa khóc theo, thiếu niên tuấn tú chẳng hề bị ảnh hưởng, vẫn giỏng tai lên nghe động tĩnh trên lầu, có tiếng phụ nhân kêu như heo bị chọc tiết, còn có cả tiếng cái gì đó vỡ, đại khái là nhốn nháo vô cùng, chắc đang đánh nhau tưng bừng.
Thằng bé tên Cửu Hiên không ra, ngược lại bốn năm tráng hán xăm trổ mặc áo chẽn da từ trong cửa sau xông ra, nhìn thấy đám trẻ con liền chia làm hai, chặn hai đầu ngõ nhỏ nhớp nháp, cưới gằn ép tới gần, hiển nhiên muốn chơi trò mèo vờn chuột.
Đám trẻ con muốn chạy, nhưng Cửu Hiên chưa ra bọn chúng kiên cường tụ lại một chỗ đợi đại ca, nước mắt chảy dài, tay run rẩy, co ro góc tường.
Thiếu niên tuấn tú nhìn cảnh đó càng tán thưởng, như hóa phép lấy từ trong ống tay áo một đống hoa lụa, gài lên đầu mấy đứa bé gái, hoa lụa rất đẹp, có hoa cúc, mẫu đơn, thược dược, có cả hoa sen trắng muốt, nhụy màu vàng, lại mang mùi thơm thoang thoảng.
Lấy ống tay áo gấm hoa lệ lau mắt cho tiểu cô nương, còn ai khác ngoài Vân Nhị, hắn vội vội vàng vàng từ Lương Sơn trở về thăm đại ca, nhưng vừa mới gặp đã bị Vân Tranh mắng mình một trận, cũng chẳng hỏi cho ra ngọn ngành, hừ hừ, mình mà không cưới Tần Quốc thì huynh ấy phải cưới, lúc đó đại tẩu sẽ không làm được đại tẩu nữa, Vân Đại sẽ nổi giận, dẫn cả nhà bỏ chạy, không tạo phản thì cả đời chỉ trốn ở nơi hoang dã, như thế xưa kia chẳng rời Đậu Sa trại cho xong.
Vân Nhị bị ấm ức mà không thể nói, thế là giận dỗi bỏ nhà đi.
Tiểu cô nương nghe thấy tiếng kêu thê thảm xung quanh, sợ hãi ôm chặt lấy thiếu niên tuấn tú.
Vân Nhị bực mình quay ra phía sau quát: - Các ngươi không tìm một chỗ nào không người yên ắng mà xử lý à, cứ phải dọa người khác sợ là thế nào?
Thủ lĩnh hộ vệ Ngô Đại Bằng cười hăng hắc: - Nhị gia, vừa rồi nặng tay một chút, quên bịt mồm, giờ chẳng phải không còn tiếng động nào nữa sao?
Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn đám lưu manh bị một số phó dịch đầu đội mũ bát giác đen ấn xuống đất đấm đá, chỉ còn phát ra tiếng kêu không rõ ràng, mồm bị nhét giày nhét vải, máu tươi không ngừng từ mũi hộc ra.
Đám ác ôn kia là tay chân của thanh lâu, thường ngày đánh đập bọn chúng thành quen, nếu như không có ai nhìn thấy, nói không chừng còn bị bắt mang đi bán, Cửu Hiên ca ca dặn, thấy chúng là khóc thật to, bỏ chạy, chúng sẽ sợ không dám đuổi. Bây giờ nhìn thấy đám ác ôn đó bị người ta đánh, bọn nhóc quên cả sợ, có đứa nắm chặt tay giơ lên ngầm cổ vũ.
Lúc này trên lầu cũng có động tĩnh, giọng nữ thét chói tai, Vân Nhị nhíu mày, hắn đưa cho thằng bé kia con dao là để nói phòng thân, không có ý dung túng nó giết người.
Hôm nay Vân Nhị tới đây là được ủy thác, tìm một đứa bé tên Cao Vũ, người nhờ hắn là một lão binh của Tây Kinh, chẳng có giao tình gì đặc biệt, chẳng qua tình cờ đi qua lều cỏ nhà của người ta, vào sưởi ấm nhờ, trong lúc tán gẫu nghe lão binh đó kể chuyện quá khứ.
Quá khứ sương binh đa phần giống nhau, gây án, bị đóng dấu lên mặt, tống vào quân doanh, sau đó cả đời là thế, sống cho qua thôi, bị đóng dấu lên mặt rồi thì đời này vô vọng.
Một người thuận miệng nói, một người tùy ý nghe, ông ta nói, sau khi mình phạm tội, bà nương chắc là theo người ta rồi, ba đứa khuê nữ chắc đã gả đi, dù không gả cũng không khó kiếm sống, chúng đều xinh đẹp, nhưng nhi tử sáu tuổi không biết thế nào, có khi đã lưu lạc đường phố...
Chuyện này Vân Nhị nghe rồi để đấy, hôm nay hăm hở về nhà thăm đại ca, ai ngờ vừa gặp đã bị mắng té tát, đại tẩu còn ở bên đổ dầuu vào lửa, chịu không nổi cái bản mặt thích giáo huấn người ta của phu thê nhà đó, thế là bỏ nhà ra ngoài đi cho khây khỏa, không ngờ nhìn thấy một đám trẻ con ăn mặc rách rưới lén lén lút lút chui vào ngõ, bất giác nhớ tới khuôn mặt khắc khổ bên ánh lửa của lão binh, định hỏi xem bọn chúng có biết đứa bé nào tên Cao Vũ không?
Trên lầu vẫn liên tục truyền ra tiếng thét thất thanh, Vân Nhị gãi mũi, con người ta khi nổi giận làm được rất nhiều việc, nhưng mà chỉ khiến sự việc tệ hơn, có điều nghe nữ tử kia hét rất vang, nghĩa là dù có bị thương cũng chỉ là thương tích ngoài da thôi.
Cửa sổ bị người ta đá bay, một thiếu nữ váy hoa được thiếu niên tên Cửu Hiên cõng trên lưng bò xuống, thiếu nữ tóc tai bù xù, Cửu Hiên hai tay toàn máu, mặt hoảng loạn, nhìn thấy Vân Nhị đứng đó cười hì hì, đặt thiếu nữ xuống, tay run run bắt chước người lớn nói: - Đa tạ công tử, hảo hán tự làm tự chịu, chỉ thương cho bọn chúng, nếu công tử có thể chiếu cố chúng phần nào, Cửu Hiên trở về sẽ báo đáp.
Vân Nhị chỉ bộ khoái gõ chiêng la ngoài ngõ: - Muốn chạy à? Khó lắm, trước tiên giết hết bộ khoái, sau đó xử lý tới binh sĩ phủ đô đốc bao vây, cuối cùng là xông qua thành phòng, nghe nói có một người làm được đấy, không biết bản lĩnh của ngươi ra sao?
Cửu Hiên dao dác nhìn quanh, nó ở vị trí không tốt, đây là ngõ chết, lối ra duy nhất là leo tường trốn, nhưng cõng Hồng Tụ thì làm sao mà được.
- Nhớ kỹ, đâm vào mông lão bảo tử là ta, dùng bình hoa đập vào đầu ả cũng là ta, cướp tiền tài xong ta cướp tỷ đi, mọi chuyện do ta làm, không liên quan tới tỷ, nhất định phải nói thế.
Hồng Tụ ôm chặt lấy Cửu Hiên, không cách nào đẩy ra được, nước mắt nước mũi ròng ròng, chỉ biết lắc đầu liên hồi nói: - Ngươi chết mất.
Cảnh sinh ly tử biệt này làm Vân Nhị xem say sưa, nó thích xem cảnh tình cảm chân thành này, cho rằng thế gian không gì mỹ hảo hơn.
Cho tới khi cô bé được hắn gài hoa lên đầu cầu khẩn Vân Nhị cứu Cửu Hiên ca ca, Vân Nhị mới bước ra khỏi vai trò người qua đường kỳ quái, chuyện này với hắn mà nói chẳng là cái gì.
Đám Ngô Đại Bằng vẫn đánh bọn ác ôn, trời rét thế này không cử động một chút toàn thân cứng đờ, Nhị lão gia không lên tiếng, mình dừng lại không thích hợp, cũng may đám người này da thịt dày, khả năng chịu đựng tốt, đánh tới giờ chưa hôn mê. Đám bộ khoái sở dĩ vẫn đứng kia gõ chiêng là vì nhìn thấy nanh vuốt nhà phú quý đang ức hiếp bách tính, bọn họ muốn làm rõ ác nô nhà ai rồi mới xông lên.
Ngô Đại Bằng đánh ngất một tên ác ôn mới phủi tay đi tới hỏi Vân Nhị: - Nhị gia, không đánh được nữa, nếu không chết người mất, đám người này tuy đáng ghét, nhưng cũng là cha sinh mẹ đẻ, nhiều người vì miếng ăn thôi, người xem..
Vân Nhị bĩu môi: - Trước kia ngươi cũng kiếm cơm bằng nghề này, đúng là biết thông cảm đồng liêu cũ đấy, vậy thì thôi, ta cũng ăn của người ta một quả lê, coi như báo đáp, cái kỹ viện này không tệ, ta mời chúng ăn một bữa.
Ngô Đại Bằng ngẩng đầu nhìn lão bảo tử đang thập thò ở cửa: - Còn không nghe thấy sao, con bà nó, mau đi chuẩn bị, nhìn cái gì?
Lão bảo tử luôn miệng vâng dạ, mặc cho đầu đầy máu, quát vào bên trong, bảo chúng mau ra đón khách, mình tập tễnh chạy về phòng, rửa sạch máu còn tiếp khách quý.
Thân là người chuyên môn sống bằng nghề nhìn mặt người khác kiếm ăn, lão bảo tử sao không nhận ra ác nô Vân gia, chỉ bọn họ mới mặc áo đen, mũ tám góc, đây là nhà không thể đắc tội, còn vị tiểu công tử tuấn tú tới mức quá đáng kia tám thành là Nhị gia của Vân gia rồi, vị này sắp cưới Tần Quốc công chúa, chuyện này ở Đông Kinh đã bàn tán xôn xao, ai cũng nói là một đôi trời sinh, không giống như các công chúa khác xuất giá luôn bị người ta nói ra nói vào.
Chắc chắn là có người thao túng, lão bảo tử đoán thế, để dân tình ngả về một phía, nói cách khác hôn sự này không được phép có bất kỳ sơ xẩy nào.