Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 11: Lời nói dối ngàn năm

Nằm như mèo trên ghế tựa, kệ cho lá rụng lên mặt, dù sao cũng chẳng đau, ngưa ngứa, Vân Tranh còn duỗi tay ra đợi xem khi nào lá rụng vào tay, nếu có lá rụng đúng tay là sung sướng kẹp vào sách.

Sách là cuốn Trúc thư kỷ niên, biên niên sử của nước Ngụy thời chiến quốc, nó được chôn cùng Ngụy Tương Vương, cho nên may mắn thoát khỏi vụ đốt sách tai tiếng của Tần Thủy Hoàng, sự kiện trên sách ghi chép nhiều điều trái ngược với thứ gọi là chính sử, Vân Tranh thời học đại học do tính cách có chút hận đời, nên thích cuốn sách này, chỉ là thời đại học muốn xem bản cổ của nó cực khó, chỉ có các giáo sư nghiên cứu xem thôi.

Lần này tới tây bắc Vân Tranh may mắn tìm được nó, Vân Tranh mừng phát cuồng, lịch sử Trung Quốc trước thời Tần là hàng loạt bí ẩn, bản chất mọt sách phát tác, muốn tìm hiểu cho kỹ, nếu mới tới đây thì y không hiểu nổi thứ văn tự tối nghĩa của nó, giờ kiến thức phong phú có thể chắp ghép chi tiết tàn khuyết lại rồi.

Sau khi nghiên cứu mới biết vì sao người ta lại chủ động từ bỏ nó, khiến rất nhiều cuốn sách cả đời sau đều không ghi chép lại.

Chính sử nói Nghiêu chọn Thuấn là người tài đức để nhường ngôi chứ không nhường ngôi cho con mình là Đan Chu, sự kiện này xưa nay luôn có một địa vị trọng yếu trong đạo đức luân lý nho gia, nó là hình mẫu của lấy nhân nghĩa trị quốc. Nhưng Trúc thư kỷ niên ghi " Tích nghiêu đức suy, vi thuấn sở tù" và " Hậu tắc phóng đế chu vu đan thủy " tức là Thuấn giam cầm Nghiêu, rồi lưu đầy nhi tử của người ta rồi cướp ngôi, đâu ra chuyện nhường ngôi?

Thuyết nghi của Hàn Phi Tử tóm tắt "Thuấn bức Nghiêu, Vũ bức Thuấn, Thang đầy Kiệt, Vũ Vương phạt Trụ, bốn vị vương gia này đều là quân thần diệt vua". Cho thấy Trung Quốc từ khi có chuyện thay đổi quyền lực thì chẳng ai là thủ đoạn quang minh.

Thế nên tiêu chuẩn đạo đức tối cao của nhà Nho bị cuốn sách này biến thành trò hề.

Thời đại học thì thích rồi, nhưng bây giờ thì khác, Vân Tranh đọc được một chỗ khác với chính sử là lấy lá cây đánh dấu, nhìn cuốn sách kẹp đầy lá cây, thở dài giao cho Lục Khinh Doanh: - Khóa cuốn sách này vào trong kho tàng, không được để đám Vân Nhị xem, đây là cuốn sách không nên xuất hiện.

Lục Khinh Doanh nhỏ giọng hỏi: - Nếu chàng sợ tổn hại sách quý, vì sao không in ra cho mọi người đọc.

- Vì tổ tiên chúng ta nói dối quá nhiều rồi, đọc được những lời chân thật này e không ai chịu nổi.

Lục Khinh Doanh không tán đồng: - Người làm học vấn là phải cầu cái chân cái thực, sao lại kỵ húy chân tướng? Thiếp thân là nữ tử mà còn hiểu vì sao chàng xưa nay lòng dạ rộng rãi lại không nghĩ thoáng được?

Vân Tranh thở dài: - Trên đời này có những lời nói dối cần bảo vệ hơn sự thực, để con người còn có thể lừa nhau mà sống, hơn nữa cái nàng nói là đạo lý thôi, không phải thực tế, là quan viên không luyện được cái bản lĩnh nói dối không chớp mắt thì sao đứng chân được trên triều đường? Lát nữa nàng sẽ thấy một đám túc nho bác học, nghi biểu đường hoàng, thực chất trong lòng là đám quất thối...

Lục Khinh Doanh vội bịt mòm trượng phu nhìn quanh một lượt: - Được rồi, được rồi, thiếp hiểu vì sao phải cất kỹ cuốn sách này rồi, nói dối vẫn tốt hơn, lát nữa đừng có nói người ta là quất thối đấy.

Vân Tranh đưa sách cho lão bà, không ngờ Lục Khinh Doanh ngẫm nghĩ một lúc rồi cắn răng nhét thẳng vào bếp đun trà, thất kinh ngồi bật dậy: - Đừng...! Nhưng cuốn sách đã cháy một nửa, đành nằm xuống không đành lòng nhìn cuốn sách cháy rừng rực.

Phương thức của Lục Khinh Doanh có thể là sai, cũng có thể là chính xác nhất, dù sao nói dối đến cả nghìn năm rồi, lời nói dối đã thành sự thật, con người luôn hướng về phía tươi sáng và hạnh phúc, thế gian có thêm chút ảo tưởng, thêm một thứ tốt đẹp để hi vọng hơn là tối đen như mực, dù ánh sáng đó là giả tạo cũng tốt.

Lục Khinh Doanh nhìn cuốn sách cháy thành tro rồi còn dùng cời đánh nát tro mới thở phào: - Tốt rồi, kệ nó viết gì, chỉ mình chàng biết, không hại cho con cháu nữa.

Vân Tranh lại cuộn mình như mèo bệnh: - Nàng còn ác hơn Tần Thủy Hoàng, tránh xa ta ra, lúc này ta ghét nàng lắm, đợi lát nữa gặp các bậc đại nho, được họ hun đúc, học được nói dối rồi, sau đó chúng ta lại sống hạnh phúc.

Lục Khinh Doanh vừa bực mình vừa buồn cười, bế nhi tử lên lay trước mặt Vân Tranh: - Xem đi, đây là nhi tử chàng, nó đang mở to mắt nhìn xem cha nó nổi giận đấy.

Thấy nhi tử ngốc nhe cái răng móm ra chảy nước dãi nhìn mình cười, Vân Tranh vứt luôn Ngêu Thuẫn Vũ Thang đi, thánh quân dù có bị lợn lòi húc chết cũng liên quan quái gì tới mình, thời buổi này sống khó khăn, ở nhà chỉ còn chút niềm vui này, sao giận được.

Chưa vui vẻ được bao lâu thì bị phá thối, cách tới hai viện tử mà vẫn nghe thấy tiếng cười sang sảng của Hàn Kỳ, Vân Tranh gian nan ngồi dậy, giao con cho lão bà, chỉnh lại quần áo phẳng phiu, lấy hai tay vò mặt, sau đó cũng vừa đi vừa cười lớn: - Quý khách tới nhà, chưa thấy người đã thấy tiếng, Hàn công, lâu ngày không gặp, sức khỏe vẫn an khang chứ.

- Sớm nghe Vân gia cơm nước ngon, hôm nay lão phu dẫn đồng liêu tới, chiêu đãi không tốt là lão phu chửi đó.

Vân Tranh vén rèm châu, trước mắt có sáu vị lão giả, người nào người nấy nho phục thoải mái nhẹ nhàng, thần thái ung dung, trông cứ như các vị tiên ông cưỡi mây đi dự tiệc Bàn Đào, liền cười híp mắt, khom lưng thi lễ: - Vân mỗ làm việc lỗ mãng, khiến thượng quan kinh hãi, lỗi quá, đợi qua hôm nay sẽ đích thân thỉnh tội với bệ hạ. Hôm nay chư vị đông đủ, là việc trọng đại của Vân phủ, ta đã căn dặn nhà bếp, nhất định không làm mọi người thất vọng quay về.

- Vân hầu, lão phu sớm nghe nói bánh bao nhân thịt trâu của quý phủ là nhất tuyệt, hôm nay sẽ phải ăn cho thỏa, nào nào, mau đưa trà lên, trà quý phủ đưa tới đã uống hết rồi, sâu trà trong bụng đang ngo ngoe, phải có ấm trà nóng trấn an. Hàn lâm học sĩ Tống Kỳ nắm tay áo Vân Tranh, làm ra vẻ thân thiết, vừa đùa vừa giới thiệu các vị đồng liêu:

Vân Tranh giữ nụ cười trăm người như một, với ai cũng niềm nở, không khí chẳng mấy chốc trở nên sôi nổi.

Nói là bất ngờ tới chơi, thực ra thì đều có chuẩn bị cả rồi, Lục Khinh Doanh biết là ai sẽ tới, cho nên chuẩn bị đầy đủ, cũng rất trang nhã, sĩ đại phu có tán gẫu, cũng không đơn giản chỉ là tán gẫu, dù nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chỉ đơn giản một động tác, một điển cố hời hợt nói qua cũng tỏ rõ thái độ.

Mọi người cùng đi ra hậu hoa viên, không quá rộng rãi nhưng u nhã, hoa viên và nhà, cổng vòm, hành lang, mái đình hòa thành một thể thống nhất, bố cục tinh diệu. Hoa viên này vốn nổi tiếng Đông Kinh, qua bàn tay của Lục Khinh Doanh càng thêm đặc sắc có sơn, có thủy, có thảm cỏ mượt, có rãnh nước sâu, có ngọn đồi vắng, cảnh vật tự nhiên, vừa khéo léo vừa cổ kính, có thể nói là tràn đầy thi vị.

Đám người Bàng Tịch là người có kiến thức, vừa đi qua cổng vòm là tặc lưỡi không thôi, luôn miệng nói chẳng trách vì sao Vân Tranh lười lên triều, đây là chốn tiên cảnh.

Giờ đã là cuối thu, không còn cảnh cỏ cây mơn mởn, hoa thơm đua sắc nữa, lá rụng lác đác, từng cơn gió se se lạnh thổi qua mặt nước trong veo, chút tiêu điều mang mác buồn đó càng hợp với thi nhân.

Trải thảm xuống dưới gốc cây cổ thụ, thưởng khung cảnh say lòng người, điều đáng tiếc duy nhất là không có mỹ tỳ trẻ trung hầu hạ, chỉ có lão bộc già, lại còn què, không xa có con chó già ánh mắt rất vô lễ nhìn thấy bọn họ ngáp dài một cái, lại vật đầu sang bên tắm nắng ngủ.

Làm trong lòng bất chợt nảy sinh cảm giác "đại ẩn vu thị".