Trong lúc ba người nói chuyện cái hẻm núi trở nên náo nhiệt, hơn trăm thiếu niên không biết từ đâu chui ra, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp nơi, chẳng hề giống đang chấp hành nhiệm vụ.
- Đi một tiểu đội, do Cẩu Tử chỉ huy về báo tin cho đại soái, Trương Trắc chết chắc rồi, con bà nó thời đại nào còn dùng kế minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, muốn vòng qua đại quân tập kích Trần Thương đạo à, loại như Một Tàng Ngoa Bàng mà cũng xưng là chiến thân vô địch sao?
Tiểu Lý nhíu mày: - Mới chỉ giết được vài tên Tây Hạ mà ngươi cuồng quá mức rồi đấy.
Báo Tử cười nhạt: - Có gì đáng sợ đâu, thách cả đại quân bọn chúng vào trận, lão tử diệt gọn hết, lấy thép gai bao vây, dùng nỏ tiễn công kích, thêm vào hỏa đạn, một lượt thôi là chết ráo, đấy là chưa kể đám quái vật của đại soái, ôi mẹ nó, lần đầu tiên nhìn thấy chúng, lão tử són đái, người Tây Hạ tới bao nhiêu chết bấy nhiêu, chỉ tiếc chiến mã. Chúng ta nhanh chân lên, nếu không về kịp đại chiến thì uổng quá, à giao hẹn, con ngựa của Trương Trắc thuộc về ta đấy.
Lão Hổ đá hờ hắn một cái: - Đừng lảm nhảm nữa, ngươi thấy Trương Trắc rồi à?
Một thiếu niên khác bĩu môi: - Hắn không kìm được thò đầu ra nhìn, tên đó cũng tinh, lập tức quay lại nhìn chỗ bọn ta trốn, nếu không phải ta thả con thỏ chuẩn bị sẵn ra, nói không chừng chết cả đám rồi.
Nụ cười của Lão Hổ biến mất, lần này hắn tung chân đá thật: - Con bà nó cái tính ngông cuồng của ngươi bao giờ mới chịu sửa, đám người đó đều là kẻ chém giết cả đời người, ngươi là cái thá gì mà ngông nghênh, thường ngày lão tử kệ ngươi, nhưng chuyện này phải cho ngươi nhớ đời, trở về huấn luyện lại.
Mọi người không ai dám nói gì nữa, lên ngựa rời hẻm núi.
Vân Tranh hiện đang điên đầu, vì món đậu hũ y tốn công làm ra mùi vị không tốt lắm, ngay cả Hàm Ngưu nổi danh thùng nước gạo cũng không ăn nổi.
Suốt ngày ăn đậu, rắm rít tít mù thì ai mà chịu nổi, đám người Tống thật kỳ quái, hiến cả gia sản rồi mà lại không chịu tiết lộ cách làm đậu hũ để mọi người được ăn một bữa tử tế.
Vân Tranh cũng đâu có định vì cách làm đậu hũ nổi danh Tần Châu mà bức tử Tô gia, giờ nghe Lý Thường nói toàn bộ Tô gia đã chuẩn bị cả nhà gặp nạn rồi, đem tiểu tôn tử lặng lẽ phó thác cho thông gia, còn tuyên bố đã ở rể, không còn liên quan Tô gia nữa, cả nhà nơm nớp lo sợ trốn trong doanh nạn dân, đợi Vân ma vương xách đao tới chém chết cả nhà.
Con bà đó, đại quân cả ngày ăn đậu, đánh rắm suốt, thối um doanh trại chưa nói, rắm đánh hai cái là bụng chẳng còn gì, nhiều quân sĩ bị đau bụng, thế này đánh trận quái gì nữa. Tô gia toàn lũ óc lợn, trả tiền mua không được, mời vào hỏa đầu quan làm đậu hũ cũng từ chối, lão già còn nghĩ mình muốn mưu đoạt bí phương, cố tình làm gãy tay.
Giải thích muốn đứt lưỡi mà lão già không chịu tin, nói một món đậu hũ thì liên quan gì tới đại sự quốc gia, khiến thanh danh Vân Tranh trong bách tính tụt thê thảm.
Đậu hũ thôi mà, Vân Tranh không tin mình không làm được đầu hũ có thể cho vào mồm, nhưng thử mấy lần vẫn không thành công.
Đầu bếp trong quân cũng biết làm đậu hũ, nhưng tài nghệ không phân cao thấp với Vân Tranh.
Sở dĩ phải làm thế là do cái triều đình vạn ác nó ép, thời gian trước ăn đậu tằm tới trương bụng, khó khăn lắm mới cùng bách tính và quân đội tiêu hóa hết, giờ hay rồi, lại mang tới vô số đậu nành... Đậu nành không làm đậu hũ thì còn làm gì được?
Vân Tranh thèm gạo với lúa mạch lắm rồi, nhưng không đành lòng nói với Lão Bao vừa mang lương thực tới cho đại quân, số lương thực có chín thành đậu nành, một thành lúa mạch là do ông ta khó nhọc kiếm được, vì nó mà tóc bạc không ít. Tới nơi nghe tin Lai Viễn trại, Định Viễn trại mất, chỉ kịp uống ngụm nước lại vội vàng lên xe ngựa, không biết đi đâu kiếm lương thực.
Khổ thân ông già đó.
Ông ta đã tận lực rồi, tây bắc hạn hán diện rộng, cung ứng biên quân cũng đều dựa vào triều đình, mà năm nay thu hoạch không tốt.
Ngày tháng u ám, ai cũng khao khát có ánh nắng, Vân Tranh thấy Trương Trắc là ánh sáng rọi xuống từ bầu trời âm u, thế nên khi tên ngu xuẩn Báo Tử đề nghị để hắn dẫn một nội quân đóng giả quân vận lương đi qua trước mặt Trương Trắc, Trương Trắc nhất định cao hứng xông tới cướp, nếu như lương thực không đủ sức hấp dẫn, chuẩn bị cho Tiểu Ly mặc y phục nữ nhân... Nghe nói cách này ở Hoàn Châu dùng lần nào chuẩn lần đó...
Vân Tranh ở trong quân trướng gầm như sấm, đánh Báo Tử một trận nên hồn.
Tướng quân khắp quân trướng không hiểu tại sao đại soái nổi giận đích thân đấm đá Báo Tử, ít nhất Lương Tiếp và Bành Cửu thấy tính khả thi rất cao. Hàm Ngưu thì thầm với Hầu Tử, có phải lão gia đố kỵ Báo Tử thông minh hơn mình không, bọn chúng biết lão gia ghét hai điều, người thông minh hơn mình và người tuấn tú hơn mình...
- Trương Trắc vào Tần Châu, đi một vòng lớn, còn giết sạch toàn bộ những người thấy trên đường, là vì hai chữ bảo mật.
- Có ai không biết chúng ta đã thực hiện kế vườn không nhà trống, hắn không cướp được lương thực, nói là đoạn hậu đường lui của Phú Bật cũng vô lý, Một Tàng Ngoa Bàng mong Phú Bật chạy còn không kịp, chưa nói chúng ta sau lưng Phú Bật.
- Một vạn sáu nghìn kỵ binh, mỗi người hai ngựa, mục đích là tập kích, mục tiêu rất có thể là bản thân ta, hoặc đốt lương thảo ở Trần Thương đạo.
Ngô Kiệt trầm ngâm: - Mạt tướng không cho rằng bọn chúng định ám sát đại soái, mà là lương thảo.
Khương Tiếp lên tiếng: - Bất kể mục đích của Trương Trắc là gì, chúng ta cứ giết hắn là mưu kế của Một Tàng Ngoa Bàng sẽ hỏng ngay, một vạn sáu nghìn thiết kỵ tổn thất, không tin hắn không đau lòng.
Vân Tranh ngồi trở lại ghế, đánh Báo Tử vì tên tiểu tử này quá ngông nghênh, không coi người Tây Hạ ra gì, đó là bệnh chung của người Tống, coi dân tộc khác như man di, có chút kiến thức càng khinh người, Thiếu niên quân được ưu ái quá mức rồi, bọn chúng cái gì cũng được ưu tiên cho thứ tốt nhất thành ra biến thành đám kiêu binh, xem ra phải nhắc nhớ Khương Tiếp chú ý.
Nếu đội quân khác, thất bại vài lần sẽ sáng mắt ra ngay, nhưng Thiếu niên quân không được phép thất bại, ít nhất là không phải lúc này, nếu không tên hay dao động Triệu Trinh lại nghiêng ngả.
Chuyện này bàn bạc lại với Khương Tiếp sau, hiện làm sao tiêu diệt Trương Trắc, gác chân lên bàn: - Ngươi định giết Trương Trắc ra sao, dùng mưu ngu ngốc của Báo Tử à?
Lang Thảng đứng lên, vỗ ngực: - Đại soái, cần gì âm mưu quỷ kế cho phiền, để mạt tướng dẫn quân nghênh chiến trực diệm, bày quỷ kế nói không chừng khiến hắn cảnh giác chạy mất.
Tôn Đại Chí xoa tay: - Đại soái, Lang Thản nói đúng, bọn thuộc hạ chỉ là một đám sương quân thôi mà, người ta khinh ngay, hơn nữa đại quân chúng ta chắp ghép thành, thế nào cũng cần thử nghiệm sức chiến đấu, Trương Trắc là đá mài dao rất thích hợp.
Lời của Tôn Đại Chí được đại bộ phận mọi người tán đồng, cả đám nhao nhao đòi xuất chiến, chỉ có Lý Thường mấp máy môi mãi mới nói được: - Nếu thất bại hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng trong quân trướng quá ồn ào không ai nghe thấy, đứng dậy hét lên: - Các vị, nếu thất bại chúng ta nguy mất.
Nói rồi quay sang nhìn Vân Tranh với ánh mắt cầu khẩn, Vân Tranh xoa xoa bụng nói: - Ba vạn năm nghìn quân hỗn tạp bộ kỵ và một vạn sáu nghìn kỵ binh có sức chiến đấu ngang nhau, tham quân đừng lo. Đây là trận đầu, mọi người chuẩn bị đi, muốn chọn trước chiến trường là không thể, Trương Trắc không phải hạng vô dụng, hắn sẽ né ngay, muốn diệt được hắn chỉ có cách đường hoàng đối chiến thôi.