Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 40: Cũ không đi, mới không tới

Phú Bật mặc dù đã thực thi một số hành động vườn không nhà trống, nhưng không triệt để, Định Tây thành bị công phá, người Tây Hạ lấy được ba vạn đảm quân lương, đủ dùng một thời gian.

Thế nên Vân Tranh không ngủ được, Phú Bật càng không ngủ được, đứng trên quân trại Tần Vương Xuyên có thể nhìn thấy ngọn lửa đang rừng rực cháy trên Quảng Ngô lĩnh, người Tây Hạ đang đốt rừng.

Rừng thông nơi đó đã liên tục hai tháng bị mặt trời sấy khô, chẳng khác gì một ngọn nến, nếu là mọi năm, chính là lúc tốt lấy nhựa thông, nhưng giờ đây... Hữu điện ban trị Giả Quỳ đã không còn hi vọng sống nữa.

Đứng ở nơi cao nhất của quân trại còn có thể thấy Định Viễn trại, Lai Viễn trại, giống hai cánh tay vương dài ra ôm lấy hẻm núi Tần Vương Xuyên, tạo thành thế ỷ giốc với trại chính của Tần Vương Xuyên, ánh đèn lồng đỏ treo cao ở hai nơi đó vẫn còn, khiến người ta yên tâm hơn, đó là nơi ông ta hao phí ba tháng bố trí, vốn đề phòng người Thanh Đường, cả quy mô, vị trí, không thích hợp lắp để đối phó với người Tây Hạ đông gấp mấy lần.

Định Tây thành thất thủ làm Phú Bật vô cùng đau đớn, ông ta quá nóng vội, muốn di dân tới Thanh Đường, mới đầu còn cho rằng đó là chính sách tốt, cho bách tính một mảnh đất tốt không bị khô hạn để cấy cầy, không ngờ sai một ly đi ngàn dặm.

Một nghìn ba trăm hai sáu hộ dân, Phú Bật nhớ rất rõ, vật tư khai hoang trong tay họ còn là do chính mình phân phối.

Lúc này ông ta có cảm giác thất bại mãnh liệt, chẳng lẽ mình không thể ứng phó với tình huống phức tạp? Đó là lần đầu tiên Phú Bật cao ngạo nghi ngờ năng lực của chính mình.

- Phủ tôn, Giả Quỳ đã về. Tần Châu thương tào Thạch Đại Khoa vội vàng chạy tới bẩm báo:

Phú Bật cả kinh, chạy về lều soái, nhìn thấy Giả Quỳ toàn thân máu me, quỳ dưới chân mình khóc rống lên: - Phủ tôn, người Tây Hạ đốt rừng, toàn bộ Quảng Ngô Lĩnh biến thành biển lửa, mạt tướng vốn định tử thủ, nhưng lửa làm nổ kho thuốc nổ, hủy hết toàn bộ công sự phòng ngự, tướng sĩ tử thương nghiêm trọng.

- Người Tây Hạ thừa thế tấn công, bọn chúng không sợ chết, cho dù toàn thân bốc cháy vẫn lao vào quyết chiến, bộ hạ mạt tướng đã chết tám phần, không thể không lui, xin phủ tôn trị tội.

Phú Bật cúi xuống vỗ vai hắn an ủi: - Tình thế như vậy không thể trách ngươi, lùi về tử thủ Tần Vương Xuyên còn hơn chết vô ích, giờ phải trông vào Vân Tranh rồi, y đang lập quân trại ở Kê Minh sơn, xem ra đã chuẩn bị cho chiến bại của chúng ta, cũng tốt, chỉ cần bảo vệ được Phượng Tường phủ, cầm chân thêm một thời gian, có lẽ người Tây Hạ tự lui...

Lửa lớn ở Quảng Ngô lĩnh xông thẳng lên trời cao, gió thổi làm tàn lửa bay tứ tán, rừng cây khô hạn bắt lửa, khiến thế lửa ngày càng lớn, nửa canh giờ đã biến toàn bộ Quảng Ngô Lĩnh thành ngọn đuốc, nhìn trong đêm vô cùng tráng lệ.

Lửa cháy lớn thế này, ít nhất phải mười ngày mới tắt được.

Phú Bật lệnh Giả Quỳ nghỉ ngơi, nhìn ngọn lửa chiếu đỏ nửa tầng trời, chậm rãi đi về bàn ngồi xuống, trải giấy ra viết thư.

" Thê tử Thu Nương của ta, nàng phủ khăn đỏ gả cho ta ba mươi năm, tới nay tóc đã bạc, ba mươi năm ta phụ nàng quá nhiều, nay đại hạn sắp tới, quay đầu nhìn lại mới nhận ra đời này ta cói lỗi nhất là với nàng.

Phú Bật thời thiếu niên lập chí lớn, thề chinh chiến cả đời, khiến nàng một mình khuê phòng trống, giờ hối đã muộn!

Nàng ở Đông Kinh chẳng sung sướng, lại còn phải lo lắng cho ta, đó là tội của Phú Bật, bao năm qua ta vì nước vất vả, không thẹn với lòng, lúc này ta chỉ thỉnh tội với mình nàng, đa tạ nàng hiếu dưỡng song thân, nuôi nấng ấu tử, ta không có gì báo đáp.

Đêm nay Quảng Ngô Lĩnh thất thủ, lửa cháy rực trời, ta nhìn cảnh đó nhớ lại đêm chúng ta thành thân, cũng là đêm đom đóm bay đầy trời, chỉ khác một bên là ánh sáng xanh lập lòe một là đỏ rực thôi, chúng ta cũng từ non nớt đi tới tuổi già.

Đêm đó nàng kiều diễm như hoa, ta cũng có thể coi là phong lưu anh tuấn, Thu Nương, nàng không biết lúc này ta nhớ nàng thế nào.

Phú Bật xuất thân bần hàn, không giỏi kinh doanh gia nghiệp, bao năm qua chẳng kiếm được cho trong nhà chút gia nghiệp nào, toàn dùng của hồi môn của nàng bù đắp, đó là hổ thẹn cả đời này của ta. Nếu vi phu chiến tử, nàng cứ thoải mái tiếp nhận triều đình ban thưởng,

Đều là do ta tham công mạo hiểm, nếu như không phải ta khinh địch dẫn quân tiến đánh Thanh Đường thì không có chuyện đại quân gặp họa như bây giờ.

Nay Vân Tranh đã tới Trần Thương, nhưng y lại ngồi đợi cuộc chiến Tần Xuyên Vương kết thúc, y định nhìn ta chảy tới giọt máu cuối cùng để sáng tạo cơ hội cho mình... Ta không cam tâm! Nhưng không thể không thừa nhận, đó là quyết định tốt nhất.

Binh hung chiến hiểm, đại tướng quân cần trái tim lãnh khốc, làm việc hợp với chiến huống chứ không phải hợp với đạo đức. Nói cho cùng ta không phải là quân nhân thuần túy, nếu là Vân Tranh, Địch Thanh bọn họ sẽ không có cảm giác không cam lòng này.

Quảng Ngô Lĩnh thất thủ, Tần Vương Xuyên không còn phiên chắn nữa, vi phu muốn dùng cái trại mất ba tháng gây dựng này huyết chiến tới cùng với Tây Hạ, trận lửa mang tới cho ta hồi ức mỹ lệ kia, cũng tranh thủ cho ta mười ngày. Mười ngày sau vi phu sẽ tử chiến... Chỉ khổ cho nàng..."

Phú Bật gác bút ở đó, thổi khô mực cho phong thư, gọi lão phó tới dặn: - Sáng sớm mai ngươi mang phong thư này về cho phu nhân, rồi không cần quay lại nữa.

Lão phó ngỡ ngàng quỳ xuống: - Lão gia vì sao lại nói lời ấy, A Phúc sẽ đi ngay, sau đó nhanh chóng quay lại.

Phú Bật cười ha hả: - Ngươi là người làm gia gia rồi, mạnh mẽ lên.

- Không, lão nô tới Đông Kinh một chuyến, sau đó ngựa không ngừng vó quay lại, biết đâu còn kịp tham gia đại chiến, tranh thủ lập ít công lao, thêm phúc lộc cho con cháu.

Nói xong lão phó chạy đi luôn, Phú Bật giơ tay định gọi, nhưng lại thôi, thế cũng tốt... Đi theo bốn chục năm trời, tuổi già chia tách cũng không quen.

Ánh trăng ngoài quân trướng chiếu vào, có lẽ nhuộm ánh lửa, mang theo chút huyết sắc...

Cùng lúc đó ở bên ngoài Tần Châu, một đội kỵ binh lao như bay dưới ánh trăng, chỉ nhìn những người này không cần giảm tốc độ vẫn thoải mái tung mình chuyển ngựa là biết đã quen với lưng ngựa từ nhỏ. Ai nấy đều mặc áo cộc, đen đúa mà tráng kiện, có điều từ hàm răng trắng và đôi mắt lấp lánh kia, nhận ra tuổi không lớn.

- Tiểu Lục, chúng ta là tiền trạm, chạy nhanh như thế làm cái gì, người Tây Hạ nhiều lắm, đủ cho chúng ta chia nhau.

- Chia, ngươi còn tính chuyện chia, sống được hẵng hay, ngươi nhìn trộm Lão Thái tương thân, còn nói lão bà hắn bị rỗ, quay về hắn đánh chết.

Một đám thiếu niên cười hì hà, đội hình tán loạn, nhưng hết sức tự nhiên bóp nghẹt sườn núi này, tiến lui công thủ đều thoải mái.

Thiếu niên cầm đầu không cần dùng tay điều khiển ngựa, khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ thâm trầm kiêu ngạo, không hợp với khuôn mặt non nớt.

- Loạn Thạch pha, dù là sói hoang cũng không đánh hơi được bọn ta, nơi này đồi núi nhấp nhô là địa điểm phục kích không tệ, Cẩu Tử, ghi lại đi.

Thiếu niên nãy giờ im lặng đột nhiên hỏi: - Lão Hổ, vì sao tướng chủ lại chọn chiến trường dự kiến ở Tần Châu, nơi này núi đồi sơn cốc ngang dọc, thông đạo rất nhiều, không phải là chiến trường tốt.

- Đúng là không phải chỗ tốt, có điều ngươi nghĩ mà xem, nếu như là chiến trường quá lý tưởng thì ngươi định mai phục ai? Một Tàng Ngoa Bàng giảo hoạt lắm, không giống như tên man ngưu Dã Hỏa Hoành Xuyên, Tần Vương Xuyên sớm muộn cũng thất thủ, trạm tiếp theo chính là Tần Châu, tướng chủ muốn biến nó thành tòa thành chiến tranh, để người Tây Hạ cạn máu ở đó.

- Chúng ta đúng là không đủ, cần phát huy ưu thế địa lợi và trang bị, mong rằng Phú Bật có thể kiếm cho chúng ta đủ thời gian. Thiếu niên trầm mặc lấy sợi dây buộc mái tóc bay tán loạn thành cái đuôi ngựa, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng trông vô cùng nhợt nhạt, nhưng môi lại đỏ rực như lửa:

Lão Hổ nhìn tới ngây người: - Tiểu Ly, nếu không phải chúng ta lớn lên bên nhau từ thời cởi chuồng thì ta nghi ngươi là nữ nhân rồi, lần sau ngươi thử đóng giả nữ nhân lừa người cường đạo tới cho huynh đệ phục kích làm thịt xem.

- Ngươi ngứa da đấy hả?

Lão Hổ rụt cổ lại, Tiểu Ly tuy tuấn tú hơn nữ nhân, nhưng ba mươi sáu chiêu Thái Tổ trường quyền do chính Tông sư trường quyền Lôi Bạo truyền thụ không phải đùa, hắn không phải đối thủ.

Tiểu Ly chợt thì thầm: - Các ngươi nói xem, tướng chủ bố cục năm năm, hao phí vô số tiền lương dạy dỗ chúng ta, mời cả kỳ nhân dị sĩ thiên hạ tới huấn luyện, vì sao? Chẳng lẽ tướng chủ mưu đồ thiên hạ?

Lão Hổ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Tiểu Ly: - Tiểu Ly, ngươi nhớ cho kỹ, ai làm hoàng đế mặc kệ, chúng ta là con dân Đại Tống, ai có thể bảo vệ Đại Tống, chúng ta theo người đó.

HẾT!