Thế là Vân gia xuất hiện thêm năm hoạn quan, Trương ngự y cũng ở gian phòng sát bên, Vân Tranh nằm trên giường uống thuốc đắng nghét, hoạn quan không ngừng lau thuốc chảy từ miệng y ra.
Người nhà không cho vào sợ nhiễm bệnh, người ngoài không lo, Vân Tam cũng không sợ, há cái mồm vẫn còn sưng kêu ư ử ngồi canh ở đầu giường, trung thành tận tụy. Vân Tranh banh mồm nó ra, kiểm tra lưỡi, thấy lưỡi, họng bớt xưng liền yên tâm, chỉ cần họng không sưng nữa là tốt rồi, có thể ăn uống, Vâm Tam sẽ không sao cả.
Lục Khinh Doanh nhìn Vân Tam phủ phục bên giường kêu bi thương thì không kìm được lòng, đẩy cửa muốn bước vào thì bị hoạn quan ngăn cản, Vân hầu nói rồi, không cho bất kỳ ai của Vân gia vào.
Cảm thì chỉ cần uống thật nhiều nước tăng cường trao đổi chất, toát mồ hôi là ổn thôi, Vân Tranh uống cả một bình nước lạnh, nằm xuống giường, sai hoạn quan mở cửa sổ cho thông gió, thấy Lục Khinh Doanh đứng ở cửa sổ, nước mắt lưng tròng thì cười: - Ta bệnh khỏe quá nửa rồi, mai là có thể lên núi đánh hổ, phong hàn dễ truyền nhiễm lắm, nàng không biết đâu, đây chính là ôn dịch nhẹ, bụng nàng còn có đứa bé, không thể có chút sơ xuất nào.
Lục Khinh Doanh lau nước mắt nói: - Trong nhà thu được rất nhiều lễ vật, cả Bàng tướng sai người đưa lễ vật tới, Âu Dương Tu tặng nhiều thuốc bổ, để thiếp vứt đi, toàn là những kẻ hại chàng sinh bệnh.
Vân Tranh rộng lượng xua tay: - Ha ha ha, đừng trách họ, là lỗi của ta, muốn sớm ngày làm xong hết mọi việc, để có thể thoải mái ra hải đảo xây dựng vùng đất thần tiên của chúng ta, quên mất đạo lý dục tốc bất đạt.
Tin Vân Tranh bị ốm lan đi rất xa, thậm chí Bành Lễ tiên sinh ở ngoài trang cũng bị kinh động, cùng Tiếu Lâm, Hoa Nương bế cả Lỗ Vốn tới thăm, nhưng chỉ được đứng ngoài cửa sổ lo lắng nhìn gian phòng toàn hoạn quan đứng canh, ngự y túc trực. Tịch Nhục khóc tới nhũn người dựa vào Vân Nhị mới đứng vững, thiếu gia chưa bao giờ bệnh tật, Lão Liêu nước mắt ngắn dài vừa quản việc nhà, thi thoảng chạy tới nhìn lão gia một cái.
Lạc Lạc không biết, được giữ ở cái nhà gỗ, nếu không nó muốn chạy vào thì trời cản.
Thêm hai ngày nữa thì Địch Thanh cũng không chịu được, rất vô phép xuất hiện ở hậu trạch Vân gia, vươn cổ vào phòng, nhìn một lúc, liền gật gù leo thang trở về.
- Mọi người nên làm gì thì làm nấy đi, chen chúc ở đó xem khỉ làm trò à, ta ngủ một giấc là khỏe rồi.
Xưa nay luôn là Vân Tranh chăm sóc người khác, lo lắng cho người khác, nay được người ta chiếu cố, lòng không thoải mái chút nào, con người y là thế, từ nhỏ cứng rắn quen rồi, không chịu được sự thương hại, luôn có thói quen che dấu điểm yếu của mình.
Với lại, lần ngã bệnh này thực ra do y cố tình, cho nên trong lòng áy náy lắm, hết cách, y không có thời gian dây dưa với Âu Dương Tu, cho nên dùng khổ nhục kế, giờ Triệu Trinh đã gửi hoạn quan tới, tức là đã biết chuyện rồi, mục đích đã đạt thì nhanh chóng khỏi bệnh còn làm việc.
Việc lựa chọn người có lẽ nhờ Tô Tuân thì thích hợp hơn, ông ấy là quan văn thuần túy, người ta ít bài xích, với lại ông ấy ở Vũ Thắng quân chuyên lo chuyện này, sẽ tìm được nhân tuyển thích hợp.
Hoạn quan rất biết hầu hạ người khác, có bọn họ ở bên, Vân Tranh thậm chí không cần nhúc nhích đầu ngón tay cũng có thể sống thoải mái, đến giờ y vẫn không hiểu sao họ có thể chớp mắt thay được quần áo, chăn đệm mà mình chẳng hề hay biết, đáng khen nhất là chăn đệm mới có độ ấm đúng bằng chăn đệm vừa lấy đi của mình...
Khóe miệng vừa nhếch lên chưa biến thành nụ cười hài lòng thì đã giần giật, từ trong chân thò chân ra đá tên khốn kiếp vừa mang chăn tới cho mình, ai muốn dùng chăn do nam nhân ủ ấm chứ, dù tên đó đã cắt đi của nợ cũng không chấp nhận được, con bà nó, nghĩa thôi đã thấy ghê người.
Đá hai phát mới phát hiện ra tên hoạn quan kia chẳng né tránh, còn điều chỉnh người cho Vân Tranh đá dễ hơn, thế còn đánh quái gì nữa, hậm hực nói: - Lần sau thay chăn và quần áo mới cho ta không cần ủ ấm, tháng năm rồi, ngươi muốn ta chết ngốt à?
Rồi quát tháo động đình bảo Lục Khinh Doanh mang chăn đệm của nàng sang đây, chăn này đem đi đốt khẩn cấp.
Lục Khinh Doanh thừa hiểu vấn đề, bệnh thích sạch với ghét nam nhân phát tác cùng lúc thôi, cho hoạn quan kia một đĩnh bạc nặng tới năm lượng, tiểu hoạn quan ăn đòn liền sáng mắt, vừa rồi bị đá thật ra cũng không ý kiến gì, giờ có bạc muốn bị đá thêm cái nữa, trong cung ăn đòn cả năm cũng chẳng được đồng nào.
Bệnh thích sạch của trượng phu là thứ Lục Khinh Doanh yêu nhất rồi, Vân gia chẳng có cái gì ra dáng thế gia đại tộc cả, chỉ có cái sạch sẽ là có thể vênh mặt lên với người ta, quan gia quy định sáu ngày gội đầu, mười ngày tắm gội, Vân gia à, ba ngày phải tắm gội một lần, hạ nhân còn sạch hơn quan viên trên triều.
Hạ nhân đã thế, Vân Nhị và ca ca càng khiếp, không quan tâm tới mặc cái gì, chỉ yêu cầu là phải sạch, đồ ăn có thể không sang, nhưng phải ngon. Tịch Nhục kể rất nhiều sự tích hay, từ thời trong nhà ăn còn chưa đủ, ăn cái gì cũng nấu nướng chế biến tỉ mỉ, còn thêm dầu thêm mỡ kể chuyện ăn đậu hũ nướng, vì chê chủ quán bẩn, mà kéo cả nhà đi không cho ăn.
Còn có người tặng tiểu thiếp cực kỳ củng ái của mình cho thiếu gia, thiếu gia chỉ liếc mắt một cái là chạy trối chết, nói cái gì mà trên người nữ nhân kia có mùi.
Con cháu nhà phú quý ở tuổi như Vân Nhị, vốn là lúc hứng thú với nữ nhân nhất, đám lãng tử phù hoa mười hai mười ba ở Đông Kinh đông lắm, nhưng nó chỉ cùng Tô Thức, Tô Triệt đi thanh lâu đúng một lần, sau đó Tô Thức hay lén lút trốn đi với đám bạn xấu, còn có lời đồn đại với nữ tử tên Thụy Châu. Nhị gia thì chỉ thích mỗi Tịch Nhục, trong lòng Lục Khinh Doanh cho rằng, Tịch Nhục chỉ có một cái hay là sạch sẽ, ngày nào cũng chịu khó tắm rửa.
Mặt trời vẫn mọc lên hàng ngày, hết ban ngày sẽ tới đêm đen, sau mùa xuân là hạ thu đông, cả thế giới chẳng vì bất kỳ ai mà thay đổi.
Lịch sử chẳng qua chỉ là cái ruột thừa chẳng quan trọng của thế giới này, những kẻ cho rằng mình được vận mệnh sinh ra để làm việc này việc kia chỉ là con sâu tự đại nực cười thôi, so với thế giới bao la trải qua hàng tỷ năm hình thành, con người, chẳng khác gì con sâu có vòng đời ngắn ngủi, nhưng những con sâu thì vẫn phải vật lộn với cuộc sống.
Đợt mưa dai dẳng đã kết thúc, Đông Kinh tưng bừng ăn tết Đoan Ngọ, chèo thuyền rồng, ăn bánh ú chính là phong tục từ cổ xưa.
Vì trượng phu ngã bệnh, cho nên Đoan Ngộ năm nay Lục Khinh Doanh chuẩn bị rất nhiều bánh trái, hoa quả, bày bàn cúng trước cửa nhà, cầu thần linh phù hộ trượng phu sớm khỏi bệnh, còn Cát Thu Yên chuyên môn lấy ngải thảo làm một hình nộm, đóng đinh lên tường, hi vọng đám tiểu nhân mau chóng chết ráo.
Người Tống thích náo nhiệt, cho nên một cái cớ như tết Đoan Ngọ sao chẳng nhiệt tình hưởng ứng, các hoạt động vui chơi diễn ra khắp nơi, nhất là quảng trưởng trước cổng Đoan Ngọ, đủ các trò tạp kỹ, có người dựng hai cái cột cao, đóng giả quỳ thật leo đỉnh cột phun khói lửa, cực kỳ đáng sợ.
Lại là ngày cùng dân chung vui nữa, Triệu Trinh lại xuất hiện trên thành lâu, cùng bách tính ăn tết, thấy màn biểu diễn nào hay gọi hoạn quan tới, bảo họ lên thành lâu biểu diễn.
Đấu vật, múa xoay thì cũng đành đi, năm nay Hắc Tam Nương và Bạch Ngọc phu nhân đấu vật rất đặc sắc, hai phụ nhân ăn mặc thiếu vải, lăn lê bò xoài vật lộn, làm Triệu Trinh thích vô cùng.
Trước khia vì ham xem nữ tử ở trần đấu vật mà bị Tư Mã Quang dâng bản tấu tên (Luận tình trạng phụ nhân đấu vật), đành hậm hực ra ý chỉ cầm phụ nhân đấu vật cời trần.
Lần này uống thêm vài chén rượu, thấy hai nữ tử kia biểu diễn xuất sắc, nói một câu, mặc y phục đấu vật giống như gãi ngứa ngoài giày.
Hai phụ nhân kia nghe thấy, làm sao còn kiên trì được nữa, ngầm phối hợp với nhau, chẳng mấy chốc đều lột trần đối phương, vì thỏa mãn sở thích của hoàng đế, ngay cả khố cũng lột ra luôn, giữa ban ngày ban mặt trần như nhộng khai chiến...