Khi Bao Chửng và Nhâm Trường Xuân tới Vân gia thì thấy cấm vệ quân chặn đường suốt từ đầu ngõ, kiểm tra gắt gao người qua kẻ lại, hỏi ra mới biết hoàng đế hôm nay tới Vân gia, tuy ngoài kia không biết bao nhiêu kẻ lăm le đợi đạp Vân Tranh xuống bùn, nhưng y càng ngày càng được thánh sủng, khiến người ta chỉ biết dậm chân đấm ngực.
Lúc này Vân Tranh và Địch Thanh đang luận chiến, trong hai gian nhà gỗ có rất nhiều người, bao gồm các vị quân hầu vừa có tư cách tiến sĩ bên Vân Tranh, phía Địch Thanh là đám bộ hạ theo ông ta nam chinh, giữa hai căn nhà gỗ bắc một tấm ván rộng, ngồi giữa không ngờ là Triệu Trinh, toàn thân bọc trong áo lông, má đỏ bừng bừng, đang nghe tới say sưa.
- Lần nam chinh này tiến hành dưới tiền đề Đại Tống ta ổn định phía tây và phía bắc, thần và Vân hầu đều cùng chung nhận định, đây là thời điểm tốt nhất để đánh một trận ổn định phương nam, nếu bỏ lỡ lần sau muốn điều trọng binh tới phương nam là rất khó khăn.
- Nay Tróc Sinh quân lại lần nữa xuất hiện ở Hãn Hải, mặc dù chủ yếu nhắm vào người Thanh Đường, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện ở một dải Hoàn Châu và Hoành Sơn.
- Còn Gia Luật Hồng Cơ đi săn tại hành cung phương nam của hắn, thần cho rằng Gia Luật Hồng Cơ dựa vào săn bắn để huấn luyện Kim Lang quân, nếu không một đế vương quanh năm ở ngoài đi săn, rất khó nói thông được, hơn mười vạn thiết giáp cách phủ Hà Gian của chúng ta không tới tám trăm dặm, có thể nói là phong vân nhiễu động, bất cẩn một chút là chiến hỏa sẽ bùng lên.
- Dưới tình hình này, thần cho rằng hòa ước Đàn Uyên giữa Tống và Liêu chỉ có thể giữ được vài năm nữa thôi, thần và Vân hầu đều cho rằng nên tăng cường giới bị phương bắc ngay từ bây giờ, như mọi khi đợi địch vào sâu trong lãnh thổ mới tụ binh tác chiến, cho dù đánh đuổi được địch cũng tổn thất nặng nề. Đại Tống ta đã không có chỗ hiểm yếu để thủ, vậy chỉ có thể chủ động thôi.
Địch Thanh nói liền một hơi dài, lần gần nhất ông ta có thể thoải mái nói ra lời trong lòng với hoàng đế đã là tám năm trước rồi.
Triệu Trinh gật gù: - Muốn giá ngự mãnh hổ thì phải có bản lĩnh hàng long phục hổ trước, hai vị ái khanh chính là móng vuốt sắc bén nhất của trẫm, đừng quên thời khắc mài móng rũa vuốt, một khi mãnh hổ xuất chuồng khiến bách thú chân kinh mới được.
Vân Tranh chắp tay nói: - Bệ hạ, một hai con mãnh hổ không có ích gì cho quốc gia, mà cần có cả đội hùng sư, nếu không có đủ lực lượng quân sự cường đại, quốc triều càng giàu có càng bi thảm mà thôi, có ai đi thương xót dê béo đâu.
Triệu Trinh đang trầm ngâm, đột nhiên nhìn thấy Bao Chửng cho hai tay vào áo nhìn chằm chằm về phía này, cười nói: - Bao khanh sao không lên đây, nơi này tuy ở trên cao nhưng ánh nắng đầy đủ, chẳng những không lạnh mà còn làm người ta toát mồ hôi.
Bao Chửng rút tay ra, nghiêm mặt nói: - Bệ hạ, thần đàn hặc Địch Thanh, Vân Tranh cổ hoặc thánh thượng, khiến người quên uy nghiêm đế vương, nếu như muốn nói chuyện, sao không đường hoàng ngồi trong đại đường mà lại ngồi đầu tường thế kia.
Địch Thanh cười lớn: - Bao Hi Nhân, lão phu và Vân hầu nay đều bị cấm túc, muốn nói chuyện với nha thì chỉ có cách lên tường thôi.
Bao Chửng vẫn trưng ra cái mặt sắt đen xì của ông ta, không hề có chút sắc thái tình cảm nào: - Hai vị tuy ở trong phủ, nhưng tay chân đã ở ngoài giết người rồi phải không? Phủ Khai Phong của ta không phải chiến trường cho hai vị giao phong, lão phu muốn thỉnh giáo hai vị quân gia, không có lệnh mà giết người là tội gì?
- Bệ hạ, Đông Kinh gần đây mất tích ba bảy thiếu niên đồng từ dung mạo thanh tú, vi thần đang điều tra, không ngờ có người chen chân vào, ra tay tàn độc, khiến hơn bảy mươi người dính líu tới vụ án bị giết. Thần chưa nói những kẻ đó đều là hạng chết chưa hết tội, chỉ muốn hỏi hai vị tướng quân, ai cho các vị quyền tùy tiện giết người, coi luật pháp Đại Tống như không tồn tại.
Triệu Trinh thất kinh, nếu lời Bao Chửng nói là đúng, đây không phải chuyện bỏ qua được.
Địch Thanh đấm tường rầm một cái: - Bao Hi Nhân, ông dựa vào cái gì mà dám tới đây chất vấn lão phu, chỉ vì lão phu là một võ nhân sao?
Câu nói này tức thì khiến không chỉ thuộc hạ của ông ta, mà mấy quân hầu bên phía Vân Tranh đều tỏ ra bất mãn, bọn họ ít nhất là nửa võ nhân, trước kia văn nhân chèn ép võ nhân không thấy gì, nhưng bây giờ hiển nhiên là có cảm xúc khác hẳn.
Bao Chửng bị không ít ánh mắt bất thiện chiếu vào, vẫn bình thản đáp: - Lão phu tất nhiên là có chứng cứ.
Vân Tranh nhíu mày, quay sang hỏi Hầu Tử: - Thời gian qua gia tướng có ai tự tiện ra ngoài không?
Hầu Tử gãi đầu: - Bẩm hầu gia, theo luật nhà ta chỉ có bảy mươi hai vị giáp sĩ, đó là còn tính cả tiểu nhân và Hàm Ngưu, hôm nay bệ hạ tới, nên toàn bộ phân tán bảo vệ trong phủ, không có ai ra ngoài.
- Gọi toàn bộ lại đây, để Bao đại nhân tra hỏi.
Không chỉ Vân Tranh ra lệnh đó, Địch Thanh cũng nổi giận ra lệnh tương tự, gia tướng trong nhà ông ta nhiều hơn Vân gia chín người.
Bao Chửng lạnh lùng xua tay: - Văn Tín hầu, không cần nữa, lão phu chỉ muốn hỏi một câu, ngài biết Nghiêm Thủ Xuyên không?
Vân Tranh nghĩ một lúc rồi lắc đầu: - Không biết, vì sao Bao công lại cho rằng ta biết người này?
Bao Chửng chưa kịp nói, Lang Thản đã đứng lên: - Tướng chủ, ti chức biết, người ấy là nhị đương gia của cường đạo Cửu Hoa Sơn, giảo hoạt vô cùng, khi đại quân bao vây đã nhảy xuống nước bỏ trốn, là tên cường đạo duy nhất lọt lưới, không biết có phải người phủ doãn nói không?
- Có gì đặc trưng không?
- Người này thân cao tám xích, người gầy, nhưng tứ chi to, không thích dùng vũ khí, mà dùng trúc, nên có ngoại hiệu "trúc diệp thanh", là kẻ vô cùng tàn độc.
- Chính là kẻ đó. Bao Chửng quay sang nhìn Địch Thanh: - Ngoài ra mạch đao thủ đã tuyệt tích, phàm là người dùng mạch đao, chí ít phải có thân cao chín xích, khắp thiên hạ chỉ Tây quân là có mạch đao thủ. Một đao chém đứt thủy mộc côn còn dư lực xẻ nửa người đối phương, Địch công có biết mãnh sĩ nào trong Tây quân như vậy không?
- Tây quân đúng là có mạch đao thủ, đấy là quân chủng phục cổ Tần binh mà năm xưa lão phu chuyên môn lập nên để đối phó với kỵ binh, nhưng mạch đao thủ chỉ thích hợp chiến đấu cùng đội ngũ, theo như lời ngài nói thì lão phu cũng miễn cưỡng làm được. Chỉ bằng vào chút chứng cứ đó mà nói hai người bọn ta thì quá đáng rồi. Địch Thanh cố gắng kiềm chế lửa giận:
- Lão phu tới phủ không phải tới đây bắt phạm nhân, mà là muốn nói với hai vị, ngàn vạn lần đừng có liên quan tới những kẻ cực kỳ tàn độc này, vì lão phu sẽ bất chấp mọi giá giết chết bọn chúng.
Vân Tranh chà xát hai má: - Ngài giết bọn chúng, ta chẳng có ý kiến gì, nhưng Đông Kinh vừa có thảm án xảy ra, ngài trực tiếp tới chất vấn ta và Địch soái là vì sao?
- Cát Đông Thăng ở Ti Thiên giám từng nói, ngõ ngoài Tuyên Vũ môn có huyết quang trùng thiên đang ấp ủ thành hai sao tham lang, phá quân, cho thấy thế gian sắp có một cuộc chém giết lớn.
Vân Tranh phấy tay cắt ngang lời ông ta: - Không thể nào, ngài là môn đồ nho gia, thánh nhân nói, kính quỷ thần nhi viễn chi, sao có thể dùng cái thứ đó xác định hành vi của ta và Địch soái, chẳng lẽ ngài cho rằng ta và Địch soái từ nay trở đi nên ăn chay niệm phật, bỏ quân nghiệp mới tiêu trừ được tai nạn này. Nếu thế thì ta nghe theo ngay, từ mai bắt đầu ăn chay, khi lên trận cũng không giết người, mà lấy lời thánh nhân khuyên bảo bọn họ buông đao thành phật, chung sống thái bình, được chưa?