Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 34: Cánh chim câu

Vân Tranh cũng đoán trước rồi, công bằng mà nói, về trí tuệ Vân Nhị còn hơn y, trước kia giống y, vì chưa chấp nhận nơi này nên chỉ muốn sống hưởng thủ chơi bời cho qua ngày đoạn tháng, tất nhiên bây giờ sẽ khác: - Biết sao, hoàn khố Đại Tống vẫn ở trạng thái ấu trĩ, chỉ có mấy trò trêu mèo đánh chó, loại hình đệ thích còn chưa xuất hiện.

- Đúng là thế thật, mà đại ca nếu bị cấm túc buồn chán quá thì thi thoảng có thể tới ngõa thị thành bắc xem đua ngựa, đó là chỗ thú vị ít ỏi của cái Đông Kinh này.

Vân Tranh chú ý thấy Vân Nhị dùng hai ngón tay cầm chén trà trông rất điệu nghệ, không thô tục như y: - Cũng được, nghe nói trường đua của Vương gia, phu nhân, nàng xin Vương phu nhân một cái lán đi, hôm nào cả nhà ta đi xem.

Lục Khinh Doanh rót trà cho hai huynh đệ họ: - Vương gia cho nhà ta lâu rồi, nghe nói ở sát bên chỗ Bộc vương, còn nhiều lần mang thiếp tới mời nữa, hai vị lão gia muốn đi xem thì lúc nào cũng được, thiếp thân không thích nơi đó, nhốn nháo hỗn loạn.

Vân Tranh lắc đầu ngán ngẩm: - Vương gia muốn nịnh bợ Bộc vương đây mà, Vương Thẩm Kỳ mà biết con cháu làm loại chuyện này có khi tức đội mồ sống lại, không có nhân tài đã đành, dã tâm còn chưa hết, giúp phiên vương và đại tướng quân tiếp xúc với nhau, ngu thế này đến chết chẳng biết vì sao mà chết.

Vân Nhị hỏi nhỏ: - Huynh nghĩ hoàng đế có biết không?

- Biết chứ sao không, Tiểu Việt, chớ coi thường vị quan gia này, về sau nếu có tiếp xúc thì nên cẩn thận, tuy có có nhiều khuyết điểm, song trí tuệ thì không thua kém ai.

- Đệ hiểu rồi, nhưng đệ không có hứng thú tham gia mấy trò quyền mưu đó, nhà có huynh là đủ, đệ tìm lối đi khác cho mình. Vân Nhị đứng lên chắp tay một cái: - Thôi, đệ không làm phiền phu thê hai người nhu tình mật ý nữa, đệ đi tìm lão bà Tịch Nhục đây, lần trước vừa gặp lại vì huynh mà bị lão tiên sinh kéo đi du học, chưa có thời gian tâm tình, mấy ngày nữa lại phải đi học.

- Này...! Lục Khinh Doanh cuống lên muốn giữ lấy Vân Nhị, nhưng nó có đề phòng lách mình tránh ngay, làm nàng chỉ biết dậm chân: - Phu quân, còn ra thể thống gì nữa, Nhị gia cứ nhất định muốn cưới Tịch Nhục, nha hoàn chưa nói, tuổi tác hơn nhiều như thế, không thích hợp, chàng không quản à?

Vân Đại kéo lão bà vào lòng, đặt nàng ngồi ngang trên đùi mình, hôn nhẹ lên gò má trắng như tuyết, vỗ về: - Lão Nhị từ nhỏ không có cha mẹ, thích nữ tử nhiều tuổi là chuyện bình thường, hơn nữa Lão Nhị lớn lên trên lưng Tịch Nhục, tình cảm càng thêm khăng khít, dù có cưới Tịch thì cũng đâu có hại tới ai, phải không? Tịch Nhục có phản đối không, theo ta thấy thì không.

- Nếu đã không gây hại tới ai, Tịch Nhục lại không từ chối, thế cứ để thuận theo tự nhiên đi, nàng cũng nói rồi đấy thôi, ta nuôi Tịch Nhục thành bà cô, ai dám coi là nha hoàn?

Thư phòng ấm áp, một lư đồng đốt than không khói đặt giữa phòng, bên trong cho thêm hương liệu thượng hạng mang về từ Quảng Nam, tỏa hương thơm dìu dịu, vừa giúp nâng cao tinh thần.Vân Tranh vừa nói chuyện vừa nói vừa cù eo lão bà, chỗ này chỉ cần gãi nhè nhẹ thôi là lão bà nhũn người, đó là tình thú giữa phu thê, người ngoài không thể biết.

Lục Khinh Doanh cười khinh khích, tốn rất nhiều công sức mới ngăn được cái tay Vân Tranh, mặt đỏ rực như táo chín, ngồi thẳng lên đấm vai Vân Đại: - Nhưng bị người ta cười cho, chẳng phải bôi nhọ nhà ta à?

Vân Tranh dùng tay trái lẳng lặng vén váy Lục Khinh Doanh, tay phải âm thầm cởi đai lưng, ngoài miệng thì vẫn tỏ ra như không có gì: - Từ khi ta đánh ngự sử thì Vân gia đã đen như quạ rồi, không đen hơn nổi nữa đâu, nhà ta vốn đã khác thường, thế thì chỉ cần mỗi người vui vẻ là được, để ý làm gì mấy chuyện đồn thổi.

Lục Khinh Doanh hơi nhíu mày: - Nhưng mà thiếp vẫn thấy tài hoa như Nhị thúc mà cưới Tịch Nhục thì thiệt thòi quá.

- Nói linh tinh, Tịch Nhục nhà ta thiếu cái gì, xinh đẹp này, vóc người tốt này, tính tình khỏi chê vào đâu, còn biết kiếm tiền, biết nấu ăn, thêu thùa, may vá, bà nương như vậy đi đâu kiếm được. Nói mấy chuyện vớ vẩn làm gì, ta đang muốn một nhi tử để cưới khuê nữ của Tiếu Lâm, chúng ta tranh thủ luôn...

- Á, chàng đúng là, ban ngày ban mặt không sợ người ta cười. Lục Khinh Doanh đẩy Vân Tranh ra, định chạy vừa đứng lên liền phát hiện váy bị y cởi ra từ lúc nào, hoảng hồn ngồi thụp xuống: - Chàng thật nhố nhăng.

Cái vẻ mặt tức giận hết cách của nàng vô cùng đáng yêu, làm Vân Tranh càng kích thích: - Cười cái rắm ấy, lão bà của ta như hoa như ngọc, bỏ không ở nhà năm rưỡi, giờ không bù đắp chút có mà lỗ à...

- Phu quân! Đừng … không được.

Phản đối của Lục Khinh Doanh rất yếu ớt nửa vời, còn Vân Tranh thì là con ong đã quá thông thạo đường đi lối về, đôi tay chạy dọc cơ thể mơn mởn đầy nhựa sống, chuyên công kích chỗ mẫn cảm, cơ thể Lục Khinh Doanh nhũn dần đi, đầu óc mơ màng, chỉ có cảm giác đôi tay đó đi đến đâu váy áo mình ít tới đó, đồng thời cũng gây nên đợt sóng nóng hổi trên da thịt nàng, chẳng mấy chốc trong căn phòng cất lên tiếng thở yêu kiều nhè nhẹ, làm lay động con tim, giai nhân từ trốn tránh chuyển sang phối hợp, rồi chủ động, vươn chiếc tham gia trò chơi truy đuổi đầy kích thích.

Trong xúc cảm đê mê, Lục Khinh Doanh hơi nhấc mông, Vân Tranh phối hợp cực kỳ ăn ý, một tiếng kêu đồng thời phát ra từ hai cái miệng, bốn mắt nhìn nhau tình tứ, làm mùa thu Đông Kinh cũng mờ mịt xuân ý.



Đại trạch Vân gia rất yên tĩnh, Cát Thu Yên vừa mắng hai nha hoàn chân tay vụng về xong, tâm trạng vô cùng tốt, khi đi ngang qua thư phòng của lão gia, thấy Tiểu Trùng mặt đỏ bừng phụng phịu, tay bịt chặt tai, ngồi trước gian phòng đóng chặt thì chỉ mỉm cười rời đi, lão gia và phu nhân tình cảm sâu đậm, đã thành thân mấy năm, tới giờ vẫn như mới cưới, làm người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Đi vòng ra hoa viên, thấy Vân Nhị ngồi trên lan can đắm đuối nhìn Tịch Nhục làm việc, không biết nói gì mà thi thoảng Tịch Nhục lại ngẩng đầu lên lườm một cái, có thể thấy nhiều năm kiên trì, sự Nhị gia đã có kết quả, Tịch Nhục dần siêu lòng rồi, sau này phu nhân tha hồ mà tức.

Cát Thu Yên tiếp tục rẽ sang lối khác, tới tiểu viện độc lập, nơi này chỉ có một căn nhà nhỏ và một cái chuồng bồ câu lớn, nhưng đừng xem thường, đây là một trong nơi nghiêm ngặt nhất phủ, không cho người thường tiếp cận, nuôi bồ câu là một người câm, người này ngoại trừ nuôi bồ câu thì không làm gì khác.

Đưa cho người câm một cái mộc bài, người câm lấy ra hai con bồ câu, sau đó ra ngoài đóng cửa lại, không lâu sau có hai con chim bồ câu vỗ cánh phành phạch bay ra ngoài cửa sổ.

Đại môn Đông Kinh đã đóng cửa, nhưng không ngăn cản được sinh linh có cánh, bọn chúng lượn vòng trên không trung hai vòng rồi bay về phía tây, chúng bay rất cao, lén vượt thành quan không ai biết.

Hai con chim bay về phía mặt trời đỏ ối, dãy núi xa xa lượn lờ khói lam chiều, phía dưới mà một màu xanh tươi bạt ngàn, hai con chim bay xà xuống thấp hơn, men theo dòng suối nhỏ như dải lụa đào bao quanh cả một vùng điền viên êm đềm thanh thản, chỉ mới thưa thớt vài ngôi nhà, con suối nhỏ sau đó đổ vào cái hồ lớn, trong khung cảnh tương đối nguyên sơ đó rộn ràng tiếng người tiếng dã thú.

Đó chính là Vân gia trang tử, lúc nào cũng náo nhiệt, ba mấy con voi đang được cho ăn, tiếng kêu tu tu vang vọng, hơn trăm tráng hán mình trần, bóng lưỡng mồ hôi bận rộn trong ngoài, hôm nay là ngày bảo lũy Hoàn Châu đưa hàng tới.