Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 16: Phòng sự hỏi Vân Tranh

Bành Lễ tiên sinh tức giận, lại đem đám Vân Nhị, Tô Thức, Tô Triệt đi du học rồi, ông cụ cũng biết Vân Tranh làm thế là cố tình, tuy thành phần bất đắc dĩ không có mấy, ông cụ đánh Vân Tranh cũng là cố tình, lòng đau chứ.

Bây giờ Vân gia có không ít người trong cung, bọn họ được cử tới giúp Vân gia nhanh chóng ổn định cuộc sống, giúp Vân Tranh dạy bảo nha hoàn phó dịch, đến cả hậu viện cũng có bóng dáng của nữ quan trong cung, những người này thái độ đều hết sức cung kính, nhưng có ai không biết mục đích thật sự của họ là gì.

Ông cụ chẳng giúp được gì, ở lại chỉ thêm vướng bận cho Vân Tranh, thôi thì nổi giận bỏ đi cũng là giúp cho vở kịch thêm thật.

Gia phó Vân gia cũng được phu nhân ra lệnh, nếu không cần thiết thì hạn chế ra đường, đặc biệt tránh sinh sự thị phi. Thực ra không cần Lục Khinh Doanh nói, ai cũng hiểu nơi này không phải Thành Đô, xung quanh vương công đại thần rất nhiều, riêng tâm lý tự ti cũng đủ khiến họ cẩn thận.

Vân gia đóng chặt đại môn, cuộc sống diễn ra êm ả.

Rất yên tĩnh, đó là cảm nhận đầu tiên của Trâu Đồng Minh, dọc đường đi rất ít thấy nha hoàn phó dịch, ngoài tiếng chim tiếng gió, gần như chẳng thấy âm thanh nào, trạch viện này giá trị ở chỗ không phải là sự xa hoa, nhà cửa cổ kính, mang theo sự thuần phác u nhã làm người ta cảm giác gần gũi thiên nhiên, đặc biệt đi qua học cung ồn ào, thanh lâu nhốn nháo, tới chỗ tĩnh lặng tách biệt khỏi nhân thế như vậy, lòng người liều lắng dịu.

Chẳng trách Bộc vương thèm thuồng mãi.

Được quản gia dẫn qua hành lang quanh co, hai bên là rừng trúc xanh ngát, tới hoa viên, hòn giả sơn đặt giữa ao rộng, dây leo quấn khắp nơi, gió thổi nhè nhẹ, phảng phất mùi hoa tươi mát, khu vườn không quá rộng nhưng tinh xảo, mạng đậm phong vị lâm viên của vùng sông nước Giang Nam.

Vân Tranh lúc này nằm trên chiếc giường gấp, tay cầm cuốn sách, mặc áo lụa trơn màu xanh, mặt có phần nhợt nhạt, nhưng vì thế mà tổn hại khí chất văn nhã, lại thêm nụ cười ấm áp, khiến người ta vừa tiếp xúc đã có thiện cảm.

- A, công công tới rồi, không ra ngoài nghênh tiếp được là lỗi của Vân mỗ, mau mau mời ngồi. Vân Tranh nòi như thế nhưng vẫn nằm yên trên giường, chả buồn ngồi dậy:

Trâu Đồng Minh lần đầu tiên gặp Vân Tranh, một người đọc sách nho nhã, chẳng hề giống thống soái uy nghiêm như hắn vẫn tưởng tượng.

Một bộ áo bào gấm màu xanh chỉ khép hờ không cài cúc, tóc buộc đơn giản thành đuôi ngựa, còn để lệch một bên, đôi tay gầy gò mà trắng trẻo, ấn tượng sâu nhất chỉ có khi cười xuất hiện má lúm đồng tiền, cái răng cửa hơi to, và một nụ cười ấm tới tận tim.

Trâu Đồng Minh không vì thế mà dám có chút lơ là nào, hành lễ rất quy củ: - Nô tài bái kiến Văn Tín hầu, bệ hạ nghe nói hầu gia không được khỏe, nên phái nô tài tới thăm hỏi, còn mang theo một ít thuốc, nếu thuốc không đủ, bệ hạ nói hầu gia cứ tới kho của hoàng cung lấy.

Vân Tranh chắp tay hướng về phía hoàng cung: - Thần tạ ân điển bệ hạ, xin công công bẩm báo lại, Vân mỗ chỉ vì thân thể mệt nhọc đường xa, về nhà tinh thần buông lỏng một cái, thêm vào ngẫu nhiên nhiễm lạnh cho nên mới bị ốm, không bệnh gì, làm bệ hạ lo lắng, thật là có lỗi.

- Lão gia, công công, uống chén nước. Cát Thu Yên bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển xách cái giỏ trúc đi tới, như thể đong đưa theo gió, phong tính khí chất, đoan trang điềm đạm, tuy mặc trang phục thị tì nhưng người ta không dám xem thường:

Trâu Đồng Minh vội đứng dậy tạ ơn mới cầm chén trà uống một ngụm: - Cuối cùng cũng được uống trà chính tông của Vân gia, nghe nói cách sao trà cũng là từ hầu gia mà có.

Vân Tranh xua tay: - Cách sao trà này ta học từ một đại thẩm từng bán trà ở cổng Đậu Sa quan, chỉ là do không giỏi truyền bá, nên mới mai một ở thôn quê, công công đã thích thì mang về một ít mà dùng, trà xuân năm nay hình như vẫn còn, Thu Yên, nàng đi lấy cho Trâu công công một ít, vui một mình sao bằng mọi người cùng vui?

Đợi cho Cát Thu Yên đi rồi, Trâu Đồng Minh mới nói: - Bệ hạ muốn nô tài tới hỏi hầu gia, khi nào thì ngài lên triều? Quảng Nam còn nhiều vấn đề chưa giải quyết rốt ráo, cần hầu gia góp ý.

- Bệ hạ coi trọng Vân Tranh quá rồi, ta chỉ là một tên võ phu, làm sao biết chuyện quốc gia đại sự, quốc triều ta bao nhiêu đại thần anh minh duệ trí, chuyện gì mà không giải quyết nổi, công công về nói, xin bệ hạ cho Vân Tranh lười biếng vài ngày.

Trâu Đồng Minh lại nói: - Nhưng đại quân khải hoàn, tự có lễ chế, Vân hầu có thể không bận tâm vinh quang, chẳng lẽ bỏ rơi cả thuộc hạ? Làm thế có khiến lòng tướng sĩ nguội lạnh không?

- Đại quân xuất chinh bên ngoài, có thể không nghe lệnh vua, ấy là vì đường xá xa xôi, không kịp xin chỉ thị ứng phó với sự kiện đột phát. Nay Vũ Thắng quân trở về thì quyền thu vào tay bệ hạ, nên làm sao thì để xu mật viện định đoạt, ta không có ý kiến gì cả.

Trâu Đồng Minh vái một cái: - Hầu gia coi thường danh lợi, thật hiếm có trên đời.

- Ha ha ha, đó là vì Địch công còn chưa ban sư thôi, nếu Địch công về, công công sẽ thấy thế nào mới là đạm bạc danh lợi thật sự.

Trâu Đồng Minh thấy Vân Tranh không hề có ý muốn dính dáng chút nào tới triều đường, không thăm dò thêm được gì, đành cáo từ rời đi.

Lão Liêu tiễn Trâu Đồng Minh đi, Lục Khinh Doanh tới hậu hoa viên ngồi bên cạnh Vân Tranh hỏi: - Phu quân, chàng ba lần từ chối lên triều rồi, cứ tiếp tục như thế này, liệu có làm bệ hạ khó chịu không?

- Nàng còn chưa phát hiện sao? Thực ra chẳng ai muốn ta lên triều hết, nhìn phản ứng của đám ngự sử ngôn quan là thấy, hai lần trước ta từ chối lên triều có kẻ nào đàn hặc không, không hề! Chẳng qua là đang thăm dò thôi, không ai tin ta buông bỏ quyền lực hết, từ chối ba lần chưa tin, ta từ chối ba trăm lần thế nào chả tin. Cứ yên tâm, thế giới vẫn vận chuyển bình thường, trên đời này chẳng có một ai là không thể thiếu hết.

Lục Khinh Doanh đánh bạt tay đang mon men làm bậy của Vân Tranh: - Hiện sức khỏe chàng không tốt, đừng làm bừa thêm hại thân, lão tiên sinh cũng giận rồi.

Vân Tranh hừ một tiếng cầm cuốn sách quay sang bên đọc.

Lục Khinh Doanh cúi người xuống, dịu giọng nói: - Thời gian còn dài mà, đợi chàng khỏe lại muốn thế nào cũng được.

- Hừm, nàng đánh một cái lại cho một quả táo hả, hai chúng ta ở gần thì ít chia cách thì nhiều, ta vì nàng giữ thân như ngọc, nàng còn không cho ta đụng vào, cho nàng biết bây giờ với ta phòng sự là quan trong nhất. Sau này dân dan sẽ hát vè, chính sự hỏi Bàng Tịch, quân sự hỏi Địch Thanh, phòng sự hỏi Vân Tranh.

Lục Khinh Doanh cười phì bọt, ngã cả xuống giường, Vân Tranh không bỏ lỡ thời cơ, tay nhanh như kéo nàng vào lòng, tập kích bầu ngực mềm như chim câu non, thì thầm: - Phu nhân đầy đặn không ít.

Cùng với ve vuốt của đôi tay lão luyện, núi ngọc vốn đầy đặn càng vươn lên ngạo nghễ, Lục Khinh Doanh mặt nóng hầm hập, nửa đùn nửa đẩy gạt tay Vân Tranh ra, mắt thì khép hờ, giọng run run: - Đừng quấy, đang ở ngoài đó.

Ánh mắt lim dim bối rối, đãng dạng như muốn chảy nước, vạt áo bị Vân Tranh kéo lệch ra, nàng qua tuổi hai mươi, thân thể phát triển hoàn mỹ, lại đã sinh con, bầu ngực dưới áo lót căng lên thấy rõ. Vân Tranh nhìn nóng mắt, khéo léo kéo vạt áo che đi cho nàng, nhưng tay mình thì lại luồn vào trong.

- Á!

Tiếng kêu nhỏ mị hoặc tận xương tủy phát tán ra, điên đảo chúng sinh, thế là vạt áo lại bị Vân Tranh kéo sang, hai nụ hoa đào luân phiên được y chăm sóc, eo nhỏ không tự chủ được rướn lên, cọ vào người Vân Tranh, hai hàng mi chỉnh mỹ lệ khép lại, môi hồng he hé, đã ngây ngất trong men ái tình.

Cát Thu Yên bế Vân đại tiểu thư Vân Lạc Lạc vào, thấy cảnh đó, vội che mắt đang mở tròn xe của nó, khẽ giọng nhắc: - Lão gia, phu nhân!

Lục Khinh Doanh hoảng hồn, đỏ mặt tía tai quay đi, chỉnh lại xiêm áo xộc xệch. Vân Tranh mặt dày cười hì hì ra đón lấy khuê nữ, vác lên cổ: - Lạc Lạc, chúng ta đi hái quả ăn nhé?

Khuê nữ còn chưa biết nói khua tay kêu a a hưởng ứng.

Cát Thu Yên vội nói: - Lão gia, ba nhà Thạch, Vương, Tào cho quản gia tới mời lão gia tới Lê viên tham dự tửu yến.

- Thế thì đi, đi cả nhà luôn, nghe nói lê của Thạch gia ngon lắm, chúng ta hái vài sọt về. Vân Tranh bắt chiếc thỏ nhảy tưng tưng: - Khuê nữ, chúng ta đi hái lê thôi.