Đi được một lúc, Tô Triệt ôm một đống lỉnh kỉnh vất vả theo sau Vân Việt và Nhị ca, hai tên huynh trưởng khốn kiếp thì mỗi đứa một cái quạt rất tiêu sái.
Quy củ của Vân gia là thế, gia tướng chuyên môn bảo vệ an toàn cho chủ tử, bọn họ không phải là nha hoàn phó dịch mà đi bê đồ, cho nên Tô Triệt hiếu thuận muốn mua đồ cho cha mẹ, tỷ tỷ thì đanh phải tự mình bê.
Viên tiểu lại đành phải gọi một nhàn hán bên đường bê đồ giúp Tô Triệt, hai tay vừa được giải phóng, Tô Triệt liền kéo áo Vân Việt: - Nhị ca, Nhị ca, chúng ta đi xem nữ nhân cởi chuồng đánh nhau.
Vân Nhị gấp quạt gõ lên đầu Tô Triết, nghiêm mặt giáo huấn: - Thứ phi lễ chớ nhìn, thứ phi lễ chớ nghe, thứ phi lễ chớ hỏi, ấy mới là quân tử.
Viên tiểu lại còn rất trẻ, tuổi chỉ trên hai mươi, là người nhanh nhảu hoạt bát, cười nói: - Công tử, đấu vật nữ là đặc sắc ở Đông Kinh, đến quan gia cũng thích xem, cho nên đi xem không hề gì cả.
- Chuyện này có lịch sử hẳn hoi, năm Gia Hữu, một ngày đầu năm quan gia cùng hậu phi tới quảng trường Tuyên Đức môn chung vui với dân. Khi đó ở quảng trường biểu diễn các màn tạp kỹ, quan gia nhìn trái nhìn phải không có hứng thú, vô tình thấy biểu diễn đấu vật nữ rất sôi nổi, liền hứng thú, xem rất tập trung. Có lẽ vì dung mạo xinh đẹp cùng kỹ thuật cao siêu của các nữ triển đã đánh động quan gia, liền ban cho bốn cuộn lụa trắng, từ đó môn đấu vật nữ trở nên thịnh hành.
- Nhưng về sau Tư Mã Quang đại nhân dâng tấu, cho rằng nữ tử ở trần đấu vật tổn hại nghiêm trọng tới lễ pháp, cho nên bây giờ các nữ triển đều mặc y phục đầy đủ, muốn nhìn họ để mình trần đấu vật e không dễ.
Những lời này làm Vân Nhị và Tô Thức cụt hứng, hai đưa này đều có tính không sợ trời không sợ đất, ưa náo nhiệt, mục đích chuyến du hành hôm nay chỉ có thế, liền ngáp dài muốn về dịch quán nghỉ ngơi.
Tên nhàn hán ôm đồ ở bên giỏng tai nghe trộm, thấy ba công tử phú quý này muốn xem nữ tử đấu vật thì sán đến, cười nịnh bợ: - Ba vị công tử, nữ triển đấu vật Tuyên Đức Môn không được phép để mình trần, nhưng Tịch Tử lâu thì thoải mái, công tử nếu thích, ném tiền ra muốn xem thế nào cũng được.
Vân Nhị vừa qua năm mới đã mười hai tuổi, tướng mạo đáng yêu mười phần, hai mắt dài lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng trí tuệ, mép miệng lúc nào cũng nở một nụ cười ấm áp tựa nắng sớm, nếu như có má lúm đồng tiền thì không khác gì một phiên bản nâng cấp hào hảo của Vân Tranh.
Tô Thức thì mười bốn, không cao hơn Vân Nhị bao nhiêu nhưng cường tráng hơn, đặc biệt là cái thần thái tựa như không hề để ý đến hết thảy mọi sự trên đời, trên đường đi thu hút đám tiểu nương tử không hề kém hơn Vân Nhị.
Ở Đại Tống thì cả hai đã được coi là đại thiếu niên, nhất là trong nhà quan hoạn, thiếu niên ở độ tuổi này đều đã nếm trái cấm, nhất là con cháu tướng môn như Tào Vinh, không có hi vọng vào tiền đồ, sống càng buông thả.
Vì có gia tướng đi theo, nên nhàn hán cho rằng ba thiếu niên lang này là con cháu tướng môn, tiểu lại hiển nhiên cũng nghĩ vậy, quan văn Đại Tống có một nhận thức chung, là biến hết con cháu tướng môn thành phế vật, nên Đông Kinh cực kỳ khoan dung với con cháu tướng môn, còn con cháu quan văn thì nghiêm khắc đến thái quá.
Ba thiếu niên nghe vậy làm gì có lý nào không đi, bảo nhàn hán dẫn đường, Vân Nhị phong độ phất tay: - Dẫn bọn ta tới tịch tử lâu lớn nhất, nếu bản công tử vừa ý sẽ không thiếu phần của ngươi.
Cái gọi là tịch tử lâu thực chất là một tửu lâu kiểu mở cửa công khai, nữ triển biểu diễn ở giếng trời, nơi đó có một sân khấu, khách khứa ngồi xung quanh vừa ăn uống vừa xem biểu diễn.
Nhàn hán hớn hở đi trước dẫn đường, vừa đi vừa khoe: - Công tử hôm nay tới rất đúng lúc, có trận Hiêu Tam Nương đấu với Hắc Tứ Tỷ, người đầu thân pháp như gió, biến ảo khó lường, người sau vóc tựa dương liễu, khỏe mạnh vô cùng, có sức một tay nâng người, đây là trận đấu hiếm có, nhưng muốn xem họ lõa thể thì phải tốn thêm tiền.
Vân Nhị và Tô Thức, vội vàng lục túi, mỗi đứa có một đĩnh bạc hai lượng, cảm thấy không đủ, hai tên lưu manh đi trấn lột của Tô Triệt, xòe ra: - Thế này đã đủ chưa?
Nhàn hán nuốt nước bọt mãi mới nói được: - Các vị công tử, một khối bạc là đủ rồi, thân thể phụ nhân không đáng tiền.
- Không đáng tiền? Vân Nhị và Tô Thức nhìn nhau, xoay người đi luôn, bọn chúng mang tâm tính thiếu niên xem náo nhiệt mà thôi, cái gì càng cấm đoán ngăn cản càng hứng thú, bây giờ nghe giọng điệu nhàn hán thì xem chừng nữ tử đấu vật khỏa thân chẳng phải là thứ văn hóa Đông Kinh gì hết, chẳng qua là trò khốn nạn bày ra để trà đạp nữ nhân, nơi đó nhất định không phải chốn tốt đẹp gì, nên không xem nữa.
Nhàn hán ngớ ra, vội đuổi theo: - Công tử, nếu chê đắt có thể thương lượng mà.
Vân Nhị hừ một tiếng: - Ngươi coi bản công tử là ai, ta rất muốn xem nữ tử lõa thể đấu vật, nhưng nếu là trò trà đạp người khác thì thôi đi, mất hứng rồi, tìm cho bọn ta tửu lâu tốt nhất, bọn ta ăn cơm.
Nhàn hán không hiểu nổi tâm tư hai vị công tử, giá thấp không muốn xem, nhất định giá cao mới chịu, tát mình một cái, đổ lỗi cho bản thân lắm mồm, công tử nhà phú quý nhiều sở thích lạ, mình nói vài câu làm bay mất một khoản.
Đến Đông Kinh ăn uống thì tất nhiên không thể bỏ qua Phàn lâu, trà nước của Phàn lâu không tệ, tới nơi này không chỉ có trà, mà còn có sữa chua, thêm vào hoa quế và mật, ăn ngon lành, Vân Nhị và Tô Thức thích mát, thêm vào băng, uống chua chua ngòn ngọt man mát, cực thích.
Tô Triệt cũng muốn cho băng vào cốc của mình, nhưng bị Tô Thức đẩy sang bên, hắn và Vân Nhị ăn bậy ăn bạ quen, bụng sớm rèn luyện rồi, Tiểu Triệt là trẻ ngoan, ít ăn linh tinh giờ thêm đá vào có mà tiêu chảy cả ngày. Vân Nhị vì an ủi Tô Triệt gọi rất nhiều thực ăn, còn thức ăn ở đây nó không thích, chẳng nướng thì hấp, không quá nhiều mùi khói thì hấp quá nát, trừ Vân gia, rất ít người dùng chảo sắt xào rau.
Nó ghét nhất mỡ lợn, người Đại Tống cực thích, Tô Thức cũng thích, ăn bánh bao còn chấm cả mỡ, ăn không biết chán, nên trong ba đứa thì Tô Thức cường tráng nhất.
Phàn lâu cũng giống như các tửu lâu khác, cơ bản là mở từ trưa cho tới tận đêm khuya, bọn chúng tới vào buổi chiều, khách không có mấy, nhưng khách khứa vào sau thấy bọn họ cùng gia tướng đều tránh xa, phân chia giai cấp ở nơi nào cũng có.
Phan lâu có một cái bàn được chưởng quầy quây lại, gọi nó là "Bàn Mãnh Sĩ".
Nhàn hán thấy Vân Nhị nhìn bàn đó mau mắn kể sự tích mãnh sĩ Vũ Thắng quân đánh người Tây Hạ, kể văng bọt, nhưng Vân Nhị tâm trí ở đẩu đâu.
- Ngươi đừng lo, Vân đại ca sẽ an toàn trở về. Tô Thức an ủi:
- Tất nhiên rồi, ta chưa từng nghĩ đại ca sẽ không về, chẳng qua chỉ nhớ chút thôi, đại ca đi lâu quá rồi, Nhục Đản đã một tuổi.. Vân Nhị nói tới đó quay sang thủ lĩnh gia tướng Ngụy Đại Bằng: - Ngụy thúc lần này thật thiệt thòi, người ta chinh chiến dương danh thiên hạ, thúc lại phải ở nhà chiếu cố phụ nhân trẻ nhỏ.
Ngụy Đại Bằng là hảo thủ Giáp Tử doanh chức bả tổng, nhưng bị thương ở trận chiến núi Không Động, thế là không ra trận được nữa, Vân Tranh liền giải trừ quân tịch, đưa hắn tới nhà làm gia tướng hộ viện, hắn rất hài lòng: - Nhị công tử thích đánh trận, còn ta thì không, giờ được trông nhà trông quân doanh là mãn nguyện lắm rồi, cả đời đánh nhau đủ rồi giờ chỉ muốn sống an nhàn thôi.
Cùng lúc đó Bành Lễ tiên sinh giận tới chòm râu trắng run rẩy, chỉ lão hữu lâu năm Hàn Thông, bi thương nói: - Ông đi đi, từ nay chúng ta là người xa lạ.
Hàn Thông buông một tiếng thở dài, chắp tay nói: - Lần này ta có lỗi với huynh, nhưng võ nhân phải hạn chế, không hạn chế sẽ xuất hiện thảm cảnh Tiền Đường, chỉ muốn Vũ Thắng quân ngoài kia có thêm một phần cố kỵ, chứ thực sự không có ý đồ gì xấu với Vân gia ...
- Ông uổng công làm tiểu nhân rồi. Bành Lễ tiên sinh không muốn nghe, lạnh lùng cắt ngang: - Trước khi lão phu tới Đông Kinh thì Vân gia đã suy tính tới chuyện chuyển nhà, đã nhờ người chọn trạch viện, ông đi nói với Trần Lâm, sớm xin bệ hạ phê duyệt trạch viện của Vân gia, để người ta sớm ngày an gia, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử tới thế này là cùng.