Hình bộ thị lang, Phu Văn các đại học sĩ Thiệu Đông Nguyên khi đem văn thu phán quyết đưa tới mặt Ninh Thái Cổ liền bị hắn xé tan tành, mắt đỏ ngầu: - Đầy ra biên quân quân, đầy đi đâu? Tới chỗ Văn Tranh à, Thiệu thị lang, ngài ngài định qua mặt ta sao, ta biết đám người đó là bộ hạ của Vân Tranh, giờ chẳng qua để chúng tới chỗ tên tiểu nhân vô sỉ đó thôi. Chỉ cần ta đem đầu đuôi chuyện này báo vê, tin rằng tướng sĩ từng bị y lừa, cho dù có vượt muôn ngàn trở ngại cũng quyết tâm báo thù.
Thiệu Đông Nguyên cho tay vào ống tay áo: - Vậy sứ giá muốn xử lý thế nào, những người này là công thần của Đại Tống, không giết được, Tây Hạ ngài cũng không có thói quen hơi chút là giết công thần. Vả lại người ra tay trước là bên các vị, chẳng qua trong quá trình đánh nhau lỡ tay mà chết thôi, ai dự liệu được chuyện này chứ?
Ninh Thái Cổ lấy ra một bản tấu: - Vậy thì chỉ còn cách này thôi.
Thiệu Đông Nguyên nhận lấy xem, nhíu mày: - Muốn chọn ra ba mươi võ sĩ tác chiến với bọn họ?
Ninh Thái Cổ mặt lạnh tanh: - Võ sĩ Tây Hạ thà chiến tử chứ không thể chết một cách thiếu minh bạch, ba mươi đấu ba mươi, nếu bọn chúng bại, lão phu không nói một lời, nếu các vị thua, thù hận xóa bỏ. Bất kể thế nào, hiệp ước vẫn tuân theo như trước.
Thiệu Đông Nguyên rời đi, từ trong lời nói của sứ tiết Tây Hạ có thể nghe ra nguyện vọng dập tắt chiến hỏa hai nước cũng cường liệt như Đại Tống, nếu như đại cục không ảnh hưởng, hi sinh ba mươi binh tốt có là gì.
Triều đường lại tranh luận không ngớt, Bàng Tịch là trưởng quan tối cao của quân đội không đồng ý cách giải quyết thô bạo này, cho dù ông ta không ưa gì Vân Tranh, không thích Vũ Thắng quân, nhưng kiên trì quan điểm, phất tay coi như chấm dứt tranh luận: - Quân nhân Đại Tống phạm sai lầm thì xử theo luận Đại Tống, không vì áp lực bên ngoài mà làm khác.
Tông chính tự tông chính Triệu Duẫn không tán đồng: - Danh bất chính thì ngôn bất thuận, ký hiệp ước trọng đại như vậy cần phù hợp thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới đủ long trọng, mới có thể khiến hai bên tôn trọng tuân thủ, nếu không có một bên không thoải mái, làm sao khiến hai bên yên lòng. Vũ Thắng quân đã giết người thì phải tiếp nhận khiêu chiến.
Triệu Trinh nhìn tộc huynh của mình, cố nén giận nói một câu: - Nếu ý kiến hai bên không thể thống nhất thì giao cho Vũ Thắng quân tự xử trí, muốn đánh hay muốn đi do họ tự nguyện, quyết định xử phạt triều đình đưa ra cứ thế thực thi, nếu có tiếp nhận cũng không tính chúng ta vì áp lực mà nhún nhường, thoái triều.
Không biết từ khi nào, Triệu Trinh cứ nhìn thấy Triệu Duẫn là không nén được giận, không muốn để người khác nhìn ra tâm lý nên vội vã thoái triều, trì hoãn và đùn đẩy là bản lĩnh cao siêu của Triệu Trinh, nếu không đã chẳng thể trì hoãn đại khảo tới mười hai năm.
Lang Thản ở trong phòng giam ngủ liền một giấc tới giữa trưa, mệt mỏi do bôn ba nhiều ngày đã biến mất hết, nếu bây giờ được tắm nước nóng, ăn bữa cơm no thì không còn cần gì hơn nữa.
Đá đít từng tên bộ hạ dậy, ngủ tới trưa là đủ rồi, ngủ thêm nữa chỉ mệt thôi, thân thể con người giống gân trâu, co duỗi đều có giới hạn, không thể kéo quá căng, không thể buông lỏng quá mức.
Ở trong ngục tất nhiên không có nước nóng, ngay cả nước rửa mặt cũng không có, cơm trưa chẳng thấy nốt, Lang Thản quát hỏi lao ngục, không thấy ai trả lời, lòng có chút bất an.
Tới xế chiều không ngờ đích thân Bao Chửng tới nhà lao, đưa cho Lang Thản một văn thư: - Các ngươi ra tay đánh người, chẳng may gây án mạng, tuy không phải con dân Đại Tống, nhưng trời cao có đất hiếu sinh, các ngươi vẫn là kẻ có tội, đầy vào quân, nếu không có công lao ba cáp, gặp ân xá cũng không được miễn, có phục không?
Lang Thản chắp tay nói: - Minh công xưa nay luôn công bằng công chính sao không phục, lần này lỗ mãng gây thêm phiền phức cho minh công rồi.
- Còn một chuyện nữa, vốn không cần nói, nhưng lão phu cho rằng các ngươi nên tự quyết định, sứ tiết Tây Hạ là Ninh Thái Cổ không chịu bỏ qua, vì người chết là cháu thái hậu Một Tàng thị, đề xuất quyết chiến với các ngươi, ba mươi đấu ba mươi, còn nói thời gian địa điểm do các ngươi tự chọn.
- Nếu không muốn tiếp nhận cũng không sao, văn thư cùng với ấn tín đều đã ở dịch quán, các ngươi có thể lên đường ngay, không cần dây dưa với họ.
Lang Thản chắp tay thi lễ, sau đó dẫn bộ hạ về dịch quán, kiểm tra các loại văn thư thông hành, thấy đầy đủ rồi mới phát hiện đám bộ hạ vẫn theo bên cạnh: - Sao, các ngươi muốn đấu với người Tây Hạ?
Tôn Tam đi tới nói: - Quân hầu, nếu không có thuốc nổ, chúng ta không phải đối thủ của người Tây Hạ, nhưng bây giờ có nỏ liên châu, có đạn thuốc nổ, không tin không đánh nổi.
Ngưu Đại cũng hăm hở nói: - Bọn chúng tới Đại Tống ta, chắc không mang theo cường nỏ, còn chúng ta lại trang bị chỉnh tề, đây là cơ hội tốt để dương danh lập uy.
- Tướng chủ luô nói kỵ binh Khiết Đan, Tây Hạ hiện là binh chủng mạnh nhất thiên hạ, biết đâu sau này chúng ta phải tác chiến với chúng, nhân cơ hội này thử một phen.
Thấy đám bộ hạ đều đồng lòng muốn chiến đấu, Lang Thản vốn muốn yên chuyện cho song cũng không thể không cân nhắc: - Nếu vậy nói với người Tây Hạ khi mặt trời lặn thì chúng ta rời thành ở cổng Tây, thích thì đến mà ngăn, chúng ta cũng không rảnh tự đi gây phiền phức. Thấy đám bộ hạ reo hò, liền hừ một tiếng: - Các ngươi có thể coi thường địch, nhưng bản thân không được lơ là tự mãn, tuy chúng ta chiếm ưu thế về vũ khí, nhưng kỵ thuật và tiễn thuật của người Tây Hạ vẫn không thể xem thường, mặc hai bộ giáp lên đề phòng bất trắc, đây là kinh thành, không cần sợ tiêu hao sức ngựa, chỉ cần xông qua cổng thành, người Tây Hạ ắt tự hổ thẹn mà không dám truy đuổi.
Tin tức không chân nhanh chóng truyền đi khắp kinh thành, tới khi hoàng hôn, gần cổng thành tây tụ tập vô cùng đông đúc bách tính, tiếng bàn tán, tiếng rao hàng náo nhiệt vô cùng.
Ninh Thái Cổ ngồi trong động thành, phía trước là ba mươi kỵ binh giáp trụ, trường đao đã rút khỏi vỏ, gài chéo sau lưng, tay cầm cường cung.
Bàng Tịch cũng đang ngồi ở một cửa hiệu gần cổng thành tây, cửa sổ đều mở toang, ông ta cầm một cốc rượu nho thong thả uống, Hàn Kỳ và Văn Ngạn Bác ngồi ở bên chiếc bàn nhỏ cách đó không xa, đều cầm một cốc rượu.
Rượu đều là rượu ngon, nhưng hứng thú của họ không phải ở rượu.
Hàn Kỳ đặt cốc rượu xuống, bi quan nói: - Không qua được, thiết kỵ Tây Hạ đệ nhất đương thế, cho dù Giáp Tử doanh cũng chỉ mới được Vân Tranh vực dậy gần ba năm, tuy đối diện với Nông Trí Cao có thể đánh đâu thắng đó, nhưng xung trận chính diện muốn vượt qua thiết kỵ Tây Hạ thì không biết tự lượng sức rồi.
Văn Ngạn Bác hỏi: - Nếu ông đã biết kết quả đó vì sao không ngăn cản, người Vũ Thắng quân dám nhận quyết chiến xem như là dũng sĩ, lãng phí như vậy có uổng không?
Bàng Tịnh nói vào: - Dũng sĩ có thể chiến tử, chứ không thể lùi bước, lùi bước một lần là sẽ có lần sau thôi.
Văn Ngạn Bác thở dài: - Cũng phải, nếu không còn dũng khí nữa mới là đại họa của Đại Tống ta, hiện giờ ít nhất lão phu đã biết còn một đội quân dám nhận lời thách thức của Tây Hạ, tương lai có thể gửi gắm đại sự.
Hàn Kỳ thống khổ lẩm bẩm: - Trận Hào Thủy Xuyên lão phu chiến bại nhục quốc, chính là bại bởi thiết kỵ, bất kể dùng cung, thương, hay câu liêm móc ngựa đều vô dụng, chúng gặp chiến đấu trước tiên xua thiết kỵ đột trận, trận loạn thì khinh kỵ càn quét, mỗi lần nhớ tới lòng đau khôn kể. Ba mươi kỵ binh trước mắt cả chiến mã cũng mang giáp vảy cá, đao thương không thể thương tổn, thứ cho lão phu xoay lưng lại chiến trường, miễn cho tâm trí bị quấy nhiễu.
Bàng Tịch lấy muôi múc cho Hàn Kỳ đầy cốc rượu: - Trận này dù có thua chăng nữa chúng ta cũng không mất khí thế, ba mươi sứ giả báo tin biết đấu không lại kỵ binh tinh nhuệ, nhưng một lòng tiến lên, thế cũng đủ an ủi rồi, chúng ta có thành cao hào sâu, chỉ cần binh sĩ có huyết dũng còn sợ gì nữa.
Hàn Kỳ gật đầu nói phải, miễn cưỡng quay người lại quan chiến.