Phía Tiếu Lâm thiên về hành động lén lút, trường mâu đâm ra liên hồi, không nghe thấy tiếng kêu thảm, nghỉ thấy bóng người rơi xuống, ông ta chỉ huy toàn thám tử tinh nhuệ do Lãng Lý Cách huấn luyện, tiến quân một cách lặng lẽ âm thầm, hiệu quả rất tốt.
So ra thì tốc độ tấn công của đội giáp sĩ do Bành Cửu suất lĩnh không tốt bằng, nhiều người bị đá lớn đập trúng, máu từ miệng phun ra cao tới cả trượng.
Ngô Kiệt ra hiệu cho Bành Cửu tạm thời lui về, sau khi ước lượng khoảng cách, hắn ngắt dây dẫn cháy tới mức độ nguy hiểm, đích thân điều khiển máy ném đá, thân binh vừa châm lửa là lập tức ném ra, liên tục bốn đợt như thế, những ngọt lửa xanh bùng lên ở đỉnh núi, Ngô Kiệt hài lòng gật đầu với Bành Cửu.
Lần này Bảnh Cửu dẫn quân lên, quả nhiên không có gỗ đá ném xuống nữa, chỉ có mũi tên lác đác.
Trung quân do đích thân Vân Tranh chỉ huy liên tục tiến lên, tới lưng chừng núi nhìn xuống, thấy rất nhiều dân phu đang dọn dẹp chiến trường, từng đội từng đội quân tốt Đại Tống đổ vào chiến trường, chiến kỳ của Địch Thanh vô cùng nổi bật.
Xem ra ông ta cũng sớm hoài nghi Nông Trí Cao đang giở trò, chỉ đợi mình đến mở đường máu cho Tây quân.
Giờ trong mắt ông ta, Vũ Thắng quân là sản phẩm sử dụng một lần, không giống như Tây quân có thể dùng nhiều lần, cho nên lừa Vũ Thắng quân đi đầu, chẳng hề có chút áy này nào, lòng dạ không sắt đá không làm được tướng quân.
Sơn cốc không dài, chỉ chừng hai dặm, Vũ Thắng quân trả giá cực lớn, địa hình phức tạp, thuốc nổ không dám dùng tùy tiện, lên núi rồi đối diện quân địch mai phục tập kích, làm Vũ Thắng quân đối diện kiểu chiến đấu không phải sở trường, cũng may người Liêu không có nhiều vũ khí sắt, lao trúc tên trúc, không làm gì nổi giáp sĩ.
- Cái gì? Cự thú, có mũi dài? Vân Tranh nhận được chiến báo của Tiếu Lâm truyền về, tức thì biết mình sắp đối diện với cái gì, Nông Trí Cao đã tìm được "voi chiến".
Voi chiến có thể xem là bộ đội đặc chúng trong chiến tranh cổ đại, nó chính là xe tăng thời bấy giờ, voi chiến được huấn luyện dũng mãnh vô cùng, có thể húc đổ tường thành, hủy doanh lũy, dẫm nát trận thế vững trãi nhất, gây ra sát thương cực lớn trên chiến trường.
Mẹ nó, càng ngày càng giống Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch rồi.
Vân Tranh đi du lịch Vân Nam đã từng được voi mát xa, mặc dù lúc đó cứ nơm nớp lo sợ bị nó dẫm lòi ruột, có điều may, cái con thú to lớn này bản tính thật ra rất hiền hòa, cho dù nó dùng vòi cuốn cả người lên cũng không có mấy nguy hiểm.
Nhưng với những người chưa từng tiếp xúc với voi thì nó đúng là ác thú, ngay cả Tiếu Lâm cũng run sợ thì đừng nói người khác.
- Lệnh Tiếu Lâm và Bành Cửu quay về, lệnh Lang Thản dừng bước, xây dựng trận tại chỗ, bố trí tường lửa cách trận ba trăm bước, nỏ pháo vào vị trí, nếu voi chiến vượt tường lửa, lập tức dùng thuốc nổ. Vân Tranh liên tục ra lệnh, đồng thời nói lớn với quân tốt: - Nó là voi, không phải quái thú gì hết, thứ này rất sợ lửa, năm xưa Gia Cát Lượng nam chinh cũng chế xe phun lửa khuất phục chúng, không việc gì phải sợ.
Địch Thanh thấy Vũ Thắng quân từ từ rút về, thúc ngựa tới bên cạnh Vân Tranh hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
- Đại soái, phía trước phát hiện ra voi chiến, có tới hơn một trăm con.
Địch Thanh quan sát hoàn cảnh xung quanh, quyết đoán hạ lệnh: - Rút lui, lập tức rút lui, chúng ta chuẩn bị không đầy đủ, không làm gì được nó đâu, thứ này sức khỏe vô cùng, chỉ có "sư quân" mới chế phục được, lửa bình thường không thể gây tổn thương cho nó.
Vân Tranh tò mò: - Sư quân là cái gì?
Địch Thanh nóng ruột đáp: - Thời Nam Bắc triều, Tống Văn đế Lưu Nghĩa lệnh Tông Khác làm Chấn Vũ tướng quân, thảo phạt nước Lâm Ấp, nước Lâm Ấm đem vương bài là tượng binh nghênh chiến, loại quái thú khổng lồ đó đao thương bất nhập, dẫm đạp, quân Tống chết vô số.
- Tông Khác không sợ, ông ta nghĩ tới khắc tinh của voi là sư tử, chỉ là không kịp thuần hóa "sư binh", liền sáng tạo ra lệnh bộ hạ làm mô hình sư tử, mang lên trận uy hiếp "tượng binh", khi "tượng binh" của nước Lâm Quốc tới, thấy đội hùng sư đón đợi, không chịu tiến lên nữa, Tông Khắc không bỏ lỡ thời cơ, đánh bại nước Lâm Ấp. Chúng ta không kịp chuẩn bị, rút lui thôi.
Tưởng gì, thì cũng chính là cách Gia Cát Lượng từng dùng thôi mà, sư binh của Gia Cát Lượng còn phun ra lửa, ông ta là chuyên gia chơi lửa, có điều y cũng biết khôn không đem dã sử ra tranh luận với người ta.
Hai người đang nói chuyện thì chiến mã chồm lên bất an, mắt đất cũng bắt đầu chấn động, tiếng bước chân không nhanh không chậm từ hẻm núi truyền tới, như có người khổng lồ đi tới.
- Muộn rồi, không kịp nữa rồi. Địch Thanh gia tay rút mã sóc, quát lên: - Trụ vững, trụ vũng. Rồi thúc ngựa chạy vào quân trận giúp Vũ Thắng Quân ổn định thế trận.
Đàn voi lù lù hiện ra trước mắt, Vũ Thắng quân từ trên xuống dưới sỡ vỡ mật, con người không thể địch nổi loại quái thú này.
Vân Tranh cười lớn: - Các huynh đệ, cơ hội phát tài đây rồi, thứ này gọi là voi, chỉ cần bắt được một con mang tới Đông Kinh Biện Lương là đủ quân lương cả năm, chúng ta giàu rồi, hoàng cung cũng chỉ có một con thôi, đừng để chúng chạy.
Đám Chu Đồng, Ngô Kiệt, Tôn Đại Chí chẳng biết Vân Tranh nói thật hay nói dối, cũng theo đó hô lớn truyền đi khắp quân.
Những lời này của Vân Tranh tác dụng với Vũ Thắng quân hơn nhiều lệnh của Địch Thanh, một đám tham tiền lóa mắt nghe tướng chủ nói thứ này là bảo bối, lập tức sĩ khí lên vùn vụt, quái thú mà đóng dấu tiền lên mặt thì không còn đáng sợ lắm nữa.
Voi chiến phía trước rất nhiều, lấp đầy cả hẻm núi, người Liêu ngồi trên lưng voi vẽ đầy hoa văn, tay cầm trường mâu hú lên như vượn, đàn voi rầm rập tiến tới, chấn động làm đá núi hai bên không ngừng rơi xuống, như để trợ uy.
Sĩ khí vừa được khơi lên bị âm thanh khủng khiếp đó gần như nhấn chìm, đả đám sợ đờ người.
Các tướng ta khác cũng đồng thanh hô, tới lúc này phải tin phán đoán của Vân Tranh: - Phá giáp trùy, đạn thuốc nổ, nỏ tám trâu, chuẩn bị!
Tỉnh lại đầu tiên là lão binh của Giáp Tử doanh, bọn họ có sự tín nhiệm cực lớn với Vân Tranh, hỏa trưởng, bả tống trong quân đều là bọn họ, tướng chủ còn lên tuyến đầu, còn sợ gì nữa, liền học theo rống khản giọng: - Phá giáp trùy, đạn thuốc nổ, nỏ tám trâu, chuẩn bị!
Lúc này Địch Thanh và thân vệ cứ như người ngoài, toàn bộ Vũ Thắng quân vừa hô vàng, vừa tất bật chuẩn bị, mỗi người tự vào vị trí của mình, điều này làm Địch Thanh kinh ngạc, nếu là đội ngũ tác chiến thuần túy vì tiền tài thì lúc này tan vỡ bỏ chạy rồi mới đúng, đám người này đúng là được kích thích nhờ tiền bạc, nhưng hình như vẫn còn cái gì đó mình chưa hiểu.
- Ba trăm năm mươi bước, ba trăm hai mươi bước! Nỏ tám trâu xạ kích, đạn cháy xạ kích! Vân Tranh nhìn thám báo trên núi phất cờ báo vị trí, ra sức gào to, tự mình gõ búa, bắn một mũi phá giáp trùy đi, những chiếc nỏ khác cũng phát xạ cùng lúc, tạo ra tiếng động ù tai.
Mục tiêu quá to, quá rõ ròng, phá giáp trùy xé gió lao đi, đâm thẳng vào thịt, máu bắn đầy trời, tiếng voi rú bi thảm vang lên, mười mấy con voi to như núi đổ rầm rầm, những con bị thương nổi điên chạy loạn lên.
Một bức tường lửa thình lình xuất hiện, ngọn lửa đỏ rực mang theo khói đen cuồn cuộn, chắn đường tiến của đàn voi.
Thấy đợt tên đầu tiên khiến quái thú đổ xuống, không ai sợ nữa, thứ này giết được thì thực sự không phải là vấn đề.
Đám voi không biết bị cái gì kích thích, cứ vậy lao qua tường lửa, kệ cho dầu hỏa bám lên người cháy xèo xèo, nhất đám tượng nô bên trên bị khói đen hun, càng như ác quỷ.