Hai ngày sau khi Vân Tranh dẫn đại quân tới quân trại thì Trương Ngọc đích thân rời trời mười dặm nghênh đón, hết sức ân cần mời Vân Tranh tới lều soái đám thoại, vì Vân Tranh không thuộc quản hạt của Địch soái, là quân khách, lễ nghi không thể thiếu.
Lúc này Nông Trí Cao đang đánh ra khỏi hẻm núi, Dương Văn Quảng, Mã Kim Hổ, Tôn Tiết, Lương Tiếp toàn bộ xuất chiến, có bốn vị tướng quân đó, Địch Thanh không cần lên tiền tuyến thị sát nữa, mỗi người bọn họ đều biết phải làm gì.
Trong lều soái còn chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn chiêu đãi, làm Vân Tranh bất ngờ lắm.
Địch Thanh tuổi đã trên bốn mươi, người cao gầy, đôi mắt thâm sâu mạt trắc, mang khí thế trấn nhiếp lòng người, ông ta nổi tiếng là vị tướng nghiêm khắc, thế nhưng hôm nay Địch Thanh luôn nở nụ cười hiền hòa dễ gần, hoàn toàn không có sự lạnh lùng khi ra trận, khi rượu vào dấu ấn khắc trên trán càng hiện rõ, thấy Vân Tranh cứ thi thoảng nhìn trán mình, Địch Thanh thấy thế thoải mái vén tóc lên cho y xem. Vân Tranh vội vàng chắp tay cáo lỗi, Địch Thanh cười thoải mái: - Không hề gì, đây là vinh diệu của lão phu, một tội tù năm xưa mà thành xu mật phó sứ là cực đỉnh đời người rồi, đời này không gì tiếc nuối nữa.
- Chỉ là bậc anh hùng như đại soái không nên chịu cái nhục đó.
- Cái gì mà anh hùng với không anh hùng, tục ngữ nói học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia, lão phu đã bán được cái giá tốt rồi, không biết Vân đô giám muốn bán với giá thế nào? Địch Thanh nâng chén rượu mỉm cười, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi trở nên sắc bén như dao, nhìn Vân Tranh không chớp:
Vĩnh Bình trại nằm ở cửa sơn cốc, là cửa ngõ tiến vào Đại Tống từ Quảng Nguyên, cho nên sau khi bị Địch Thanh đoạt được, cho nên Nông Trí Cao mới bất chấp mọi giá đánh hạ.
Khi Địch Thanh hỏi câu này thì chiến sự đang quyết liệt, tiếng nổ ầm ầm truyền tới, Vân Tranh cười nói: - Lương Tiếp vẫn còn thiếu kinh nghiệm quá, lúc này không nên dùng thuốc nổ, Nông Trí Cao chạy mất thì làm hỏng kế sách của Xu mật sứ.
Địch Thanh thấy Vân Tranh đánh trống lảng cũng không dồn ép, lại mỉm cười đưa tay mời: - Con nhạn này hôm qua lão phu tự tay săn được đó, ăn thử đi.
Thấy Vân Tranh gắp cái cổ ăn ngon lành thì cảm thán: - Ngươi đúng là người biết ăn, lão phu xuất thân bần hàn, trước kia ăn thịt gà vịt chỉ thích chỗ nhiều thịt. Về sau phú quý, tham gia tửu yến nhiều mới biết chỗ ngon nhất là cổ, chỉ có người nông thôn mới thích ăn ức, tới giờ thói quen đó lão phu không bỏ được. Ngươi nói ra cũng xuất thân bần hàn, nhưng mệnh phú quý, nhìn cách ăn uống là thấy rồi.
Chuông báo động trong đầu Vân Tranh reo liên hồi, Địch Thanh nói câu nào câu nấy đều có hàm ý, rốt cuộc ông ta có ý gì?
Con người từ lúc nào nói chuyện vòng vèo như thế nhỉ? Rõ ràng nói vài câu thôi, thậm chí một câu cũng rõ rồi, cứ thích làm ra vẻ cao thâm, đi một vòng mười vạn tám ngàn dặm mới hiểu ra người ta nói gì.
Cái này không có lợi cho giao lưu, đây là sự thụt lùi của nhân loại, là sản vật sinh ra khi một người khoe khoang sự ưu việt của mình trước mặt người khác.
Vân Tranh đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng lên thong thả nói: - Nơi này không có người ngoài, Xu mật sứ muốn nói gì xin hãy nói thẳng, hạ quan tuân theo là được.
Địch Thanh cũng nhai nốt miếng thịt trong mồm, buông đũa nhìn Vân Tranh hỏi: - Sức chiến đấu của Vũ Thắng quân còn giữ được bao lâu, hay nói cách khác, khi nào thì ngươi vứt bỏ nó?
Vân Tranh cau mày: - Hạ quan không hiểu cớ gì mà xu mật sứ hỏi câu này, nhưng hạ quan không có gì phải che dấu, Vũ Thắng quân dùng để tranh thủ thời gian, tài lực cho Thiếu niên quân, tất nhiên hạ quan sẽ cố gắng duy trì nó lâu nhất có thể.
- Có điều với tình hình hiện giờ, sự tồn tại của Vũ Thắng quân không nằm trong tay hạ quan, mà là ở chư công triều đình, nhưng hạ chức không đánh giá cao khả năng tồn tại của nó, xu mật sứ có biết Bao công từng một lần tới đất Thục triệu hạ quan lên triều không? Lần đó tuy dùng hết kế mưu để ở lại, nhưng sau trận chiến này, e triều đình càng thêm cố kỵ, xu mật sứ chính là tấm gương, hẳn hiểu hơn ai hết tình cảnh này? Hẳn đó là lúc Vũ Thắng quân chia năm xẻ bảy, thái bình thịnh thế người ta sẽ quên đi nguy nan, đến khi đại nạn giáng xuống thì mới hồi ức Đại Tống từng có một đội cường quân, nói không chừng sẽ hối hận vì đích thân hủy nó, đấy chính là lúc để Thiếu niên quân quật khởi, bọn họ có muốn ra tay lần nữa cũng cố kỵ nhiều hơn.
Địch Thanh thoáng vẻ ngạc nhiên, rất nhanh lại biến mất, có điều thái độ với Vân Tranh rõ ràng thay đổi lớn, đích thân gắp cho y một miếng thịt bụng cá: - Nói đi nói đi, nói về Thiếu niên quân, ngươi định thế nào?
Không biết ban đầu ông ta suy đoán thế nào, chẳng lẽ nghĩ mình nuôi Vũ Thắng quân chỉ để đi ăn cướp, trầm ngâm nói: - Vũ Thắng quân không có căn cơ, bất kể huấn luyện ra sao cũng không thành cường quân, lúc thuận lợi thì mạnh mẽ đấy, nhưng khó trông cậy khi gặp nguy nan, hơn nữa chiến đấu vì tiền tài thì chiến lực căn bản không duy trì được lâu.
Địch Thanh gật đầu: - Nói tới chọn sĩ tốt, đúng là một môn học vấn, các triều đại đều có phương pháp hay dở khác nhau.
- Thời Chiến Quốc tiêu chuẩn là sức khỏe tốt, chạy tốt. Ngô Khởi ở nước Ngụy tuyển quân thì Đại Tống chúng ta giờ cũng không bằng, người tham gia phải mặc ba lớp giáp, giương được cung mười hai thạch, mang theo ống tên năm mươi mũi, vác qua, hông gài kiếm, mang theo ba ngày lương khô, trong vòng nửa ngày hành quân một trăm dặm. Yêu cầu này tới giờ không có một đội quân nào làm được.
- Thời Lý Đường là thiên hạ của kỵ binh, tiêu chuẩn chiêu binh tất nhiên là xạ kỵ, quân thủ vệ Trường An có tên Phi Kỵ, Bách Kỵ, Thiên Kỵ, Vạn Kỵ, sĩ tốt đều kiêu dũng.
- Đến thời Tống chúng ta, phương bắc đã mất hết, không còn ngựa nữa, chỉ có cách thao luyện bộ binh, vì thế tiêu chuẩn biến thành thân thể cường tráng. Thái tổ năm xưa đích thân chọn một nhóm quân sĩ làm "binh mẫu", phân tới các địa phương để dựa vào đó chiêu binh.
- Biết không, lão phu chính là binh mẫu đó, về sau chê binh mẫu quá phiền, thế là thay bằng một cái gậy, dựa vào chiều cao chọn quân, cao lớn làm cấm quân, thấp bé làm sương quân. Tới tiên đế, trọng văn quá độ, bách tính không còn ai muốn tòng quân nữa, thế là chiêu mộ từ tội tù, không đủ tội tù nghĩ tới lưu dân, quân đội vì thế mà không còn dũng lực.
- Một đội quân do tội tù, lưu dân tạo thành, nếu như là lúc mới thành quân, vẫn còn biện pháp huấn luyện, vì khi đó bất kể là hung bạo hay hèn nhát, đều có tính cách và khí chất của mình.
- Đáng tiếc Vũ Thắng quân của ngươi đã thành quân nhiều năm, lão phu rất hiểu sương quân là gì, bọn họ đã thành từng cái gậy gỗ rồi, không còn liêm sỉ, nhân nghĩa, quốc gia gì nữa, một lòng chỉ muốn no bụng.
- Một đội quân như thế chỉ cần cho tiền, cho ăn no, muốn họ tạo phản cũng được, chẳng cần biết phải giết đồng bào hay dị tộc. Lão phu năm xưa cũng khổ công muốn chấn chỉnh sương quân, nhưng tiếc thay, dù lão phu thao luyện ra sao, quân vẫn không thành quân, khi làm đoàn luyện Đàm Châu, từng dùng khốc hình luyện quân, ai ngờ họ thà bị thương tật chứ không lên chiến trường, có doanh binh sĩ tự làm gãy chân tay lên tới sáu thành...
Nhìn Địch Thanh nói tới đó thống khổ khép mắt lại, Vân Tranh rót đầy rượu cho ông ta: - Chẳng trách ngài nhìn một cái thấu ngay Vũ Thắng quân.
- Lão phu thà không nhìn thấu, như thế còn có hi vọng giải quyết được trăm vạn sương quân Đại Tống, như thế dù chết còn nhẹ nhàng hơn bây giờ.
- Vân Trường Sinh, ngươi là người đọc sách, hãy trả lời lão phu, với điều kiện không dùng tiền tài dụ dỗm ngươi có thể luyện sương quân thành dũng sĩ vô úy không?