Vân Tranh về lều, tập trung đám Bành Cửu, Lương Tiếp cùng mười mấy quân tốt có tiếng nói trong doanh tới, uống một ngụm trà nóng đi thẳng vào vấn đề: - Các ngươi thấy rồi đó, tên chủ bạ khi chia tiền cho chúng ta chỉ phát có sáu thành, thiếu mất bốn thành, khoản này ta tính sổ với bọn chúng sau.
- Tướng chủ, trong quân xưa nay phát tiền đều thế, trước kia lão Khổng làm tướng chủ, đi lĩnh khẩu lương chỉ được có năm thành thôi, bọn ti chức không dám hi vọng nhiều. Bành Cửu vội vàng giải thích, những người khác đều gật đầu, chẳng hề bất mãn, họ đã quen với việc bị ăn chặn rồi.
- Đừng phun rắm, tiền người khác lão tử không quan, tiền lão tử một quan phải đủ 1000 đồng, hoặc phải tới 1200 đồng, không có chuyện 600 đồng. Vân Tranh nghiến răng ken két: - Chơi xấu lão tử, lừa lão tử, trí kém hơn người thì lão tử nhận, nhưng tiền lão tử kiếm thì đừng hòng ăn chặn, lần này chúng ta tốn bao công sức, chết bao nhiêu huynh đệ, làm lợi cho thứ chó má không mất một giọt mồ hôi á, không có chuyện đó đâu.
- Tạm thời cho chúng đắc ý đã, giờ nói tới chia tiền, huynh đệ chiến tử lấy trước, số tiền mà người nhà họ vác xuống được là của họ rồi, nhưng những phụ nhân đó sức yếu, chẳng mang được là bao, giờ thêm mỗi người mười lăm quan, Bành Cửu ngươi dẫn họ tới kho gặp Lão Liêu lĩnh tiền.
- Vâng! Bành Cửu chắp tay, ra ngoài làm việc:
- Huynh đệ trọng thương tám quan, thương nhẹ năm quan, có ý kiến gì không?
Cả đám nối nhau đồng ý, Lương Tiếp còn bổ xung: - Kẻ nào có ý kiến, ti chức xé xác hắn.
Vân Tranh gật đầu: - Từ nay về sau không cần ta nói, ngày nào ta còn làm tướng chủ, quy củ Giáp tử doanh cứ theo quy củ này mà làm.
- Còn lại khoảng ba nghìn quan, ta lấy đi một nghìn, hai nghìn cho vào sổ, thưởng theo quân hàm. Còn quan phủ có bán số trang sức kia thành tiền phân phối thì làm chi phí sau này cho Giáp Tử doanh. Giờ toàn bộ đi lĩnh tiền, sau đó chúng ta đóng cửa doanh lại, ăn mừng đại thắng.
- Vâng! Đám đông đồng thanh rồi hớn hở đi lĩnh tiền.
Vân Tranh bước ra khỏi lều trước, nhìn dòng người nhận tiền dài dằng dặc, nở nụ cười vui vẻ, phát tiền luôn là chuyện làm người ta khoan khoái.
Đi thăm thương binh, an ủi gia quyến người chiến tử, Vân Tranh uống tượng trưng hai bát rượu, uể oải lê bước lều trướng ngủ bất tình nhân sự, y không gượng nổi nữa rồi.
Giờ Thìn (7-9 am) là giờ luyện tập buổi sáng, không có cái đồng hồ luôn đổ chuông vào 7 giờ kia, Vân Tranh vẫn giữ được thói quen dậy vào giờ này.
Đi ra ngoài phát hiện bốn bề lặng ngắt như tờ, chẳng thấy bóng dáng ai, tối qua đã dặn đám Bành Cửu đừng có ăn uống quá khuya, không ngờ đám người này toàn bộ say nhũn như bún, nằm ngang dọc trong đống cỏ.
Thế này sao được? Quân đội là phải tạo thành thói quen đúng giờ, nếu vì chỉ vì ăn mừng mà quên đi luyện tập là không chấp nhận được, thế là Vân Tranh nổi giận, gọi quân tốt đứng gác, cùng họ cầm roi đi quất người, xua đám khốn kiếp quần áo xộc xệch, hai mắt lờ đờ chạy bộ bên bờ đê.
Vân Tranh cưỡi ngựa theo sau, kẻ nào tụt lại không cần nói nhiều, cứ roi mà quất, chạy tới sông thì cả đám tỉnh hết, cắm đầu vào sông uống nước, chỉ có nước lạnh mới diệt được hơi rượu, kết quả lại ăn một trận roi nữa, trong quân không được uống nước lã.
Đám Lương Tiếp nhìn tướng chủ thúc ngựa xua vịt thì khoái trá cười lớn, lần đầu tiên thấy bị thương đúng là chuyện may mắn.
Trương Phương Bình cả đêm không ngủ, cường đạo Ngưu Oa Sơn thành công cầm cự được tới đêm khuya, thừa lúc tối trời quan binh lại lơ là, liều mạng phá vây, hơn hai chục tên đầu mục trốn được vào núi sâu, lúc này Trương Phương Bình mới biết, một tên đại đầu mục khác của Di Lặc giáo là Cát Thu Yên cũng ở Oa Ngưu sơn, nổi cơn lôi đình, muốn mang Hoàng Trụ ra chém đầu, Hoàng Trụ đổ hết tội lên người Vân Tranh, nói y không nghe tướng lệnh, tự ý về doanh nên mới tạo thành hậu quả này.
Không còn ai nhớ Vân Tranh về doanh là do Trương Phương Bình ra lệnh, quan trên không thể sai, có sai là ở cấp dưới, trước mặt Chủng Ngạc, Trương Phương Bình thấy mất mặt vô cùng, trời vừa mới sáng là dẫn đám Hoàng Trụ đi tìm Vân Tranh, cho rằng y không để ý tới đại cục.
Chủng Ngạc vẫn bình thản thong dong như mây trời, cưỡi ngựa sóng vai với Trương Phương Bình, dọc đường chỉ nói chuyện sơn thanh thủy tú đất thục, cảnh tượng hùng tráng ở đập Đô Giang càng khen không ngớt miệng, Trương Phương Bình vì thế mà cũng tĩnh tâm lại.
Cảnh tượng Vân Tranh đuổi đánh quân tốt chạy bộ buổi sáng lọt vào mắt Trương Phương Bình, không ngờ y sau khi đại thắng vẫn không quên thao luyện, ít nhất đã làm được thắng mà không kiêu.
Trương Phương Bình tới lều Vân Tranh, không hỏi vì sao tự ý rời khỏi chiến trường, ông ta không mặt dày vô sỉ cũng không ngu dốt như vậy, mà hỏi: - Vì sao ngươi thấy Vĩnh Hưng quân rơi vào nguy nan mà ngoảnh mặt làm ngơ?
Vân Tranh đoán trước được rồi, tên ngu xuẩn Hoàng Trụ mà có thể công phá Oa Ngưu sơn mới là chuyện lạ, song ngơ ngác nhìn Hoàng Trụ: - Đại soái cớ sao lại hỏi thế, khi ti chức tới thì Hoàng đô giám đã hai lần đánh trại, phỉ tặc chết rất nhiều, tường trại cũng tan hoang, chỉ cần tập trung quân đánh mạnh một hồi là phá trại, ti chức thấy thế mới rời đi, sợ ở lại Hoàng đô giám lại nghĩ ti chức tranh công.
- Khi đó Vĩnh Hưng quân đã tổn thất khá nhiều, song thắng lợi đã ở trước mắt, ti chức mà tham dự vào, nhất định bị Vĩnh Hưng quân hận chết, về công về tư đều phải nhanh chóng về trại.
Trong quân tranh công là đại kỵ, nên lý lẽ Vân Tranh rất đầy đủ, mà nghe y nói thế, Trương Phương Bình cũng nghi hoặc, khi đó ông ta cũng thấy Hoàng Trụ gần như đã nắm chắc chiến thắng trong tay, quân tốt đã đánh lên dốc, kẻ địch bị cung thủ áp chế sau tường, nên mới yên tâm lên Triệu Công sơn xem chiến quả, vì sao sau đó tình thế lại thay đổi? Nếu lúc đó Hoàng Trụ binh lực không đủ, bất kể thế nào ông ta cũng không cho Vân Tranh về doanh: - Hoàng đô giám, rốt cuộc là sao?
Hoàng Trụ tức tới lồi mắt, Oa Ngưu Sơn dễ thủ khó công, bộ tốt của mình từ dưới đánh lên, khổ chiến gần một ngày, sức lực suy giảm, mà địch càng sắp chết càng liều mạng kháng cự, hơn nữa chính Trương Phương Bình hạ lệnh mang đầu ba huynh đệ Triệu gia ra thị chúng, càng làm đối phương điên cuồng, nhưng điều này sao dám nói, thế là ú a u ớ.
Thấy mặt Trương Phương Bình càng lúc càng tối tăm, Chủng Ngạc xen vào: - Chuyện đã tới nước này, nói nhiều cũng vô ích, không bằng nên bàn xem làm sao quét sạch kẻ địch mới là điều nên làm.
Rất lạ, có kẻ chen ngang mà người coi trọng quan uy thể thống như Trương Phương Bình chẳng những không giận còn gật gù: - Vân Tranh ngươi có kế sách gì không?
- Ti chức nghe nói giáo nghĩa Di Lặc giáo rất nghiêm ngặt, kẻ thấy chết không cứu dù trốn thoát cũng bị trừng trị, Hoàng đô giám đã có một nhân vật lớn của Di Lặc giáo trong tay, đem làm mồi nhử, lo gì chúng không mắc câu.
- Vĩnh Hưng quân và Vũ Thắng quân tuy không phụ thuộc vào nhau, nhưng cùng là huynh đệ trong quân, nay Vĩnh Hưng quân bị thọng thương, do lúc đó ti chức nhận định tình hình không đúng, xin nhường công lao ở Triệu Công sơn cho Vĩnh Hưng quân.
Trương Phương Bình quay sang nhìn Hoàng Trụ, Giáp Tử doanh nhường ra công lao, Vĩnh Hưng quân không còn gì để nói nữa rồi: - Hoàng đô giám thấy thế nào?
Hoàng Trụ hơi bất ngờ, vẫn có chút hậm hực chắp tay nói: - Chỉ là kế dụ rắn rời hang thôi, không cần y nhắc thì mạt tướng cũng tự có tính toán, chẳng qua chiến sự Oa Ngưu sơn be bét như vậy, không có mặt mũi nào hiến kế với phòng ngự sứ mà thôi. Chỉ cần Giáp Tử doanh không nhắc tới chiến tích Triệu Công sơn, Vĩnh Hưng quân bắt lại phỉ tặc đã trốn không phải không thể.
- Vậy Vĩnh Hưng quân dâng chiến công lên không khỏi quá thiệt. Là trưởng quan Trương Phương Bình nhất định phải có thái độ công bằng: