Vân Tranh thời gian qua chú học hỏi nghiên cứu trà đạo chỉ là để dùng lừa gạt đám văn nhân cao sĩ, người học vấn càng cao càng khoái trò lừa phỉnh này, chỉ cần vẻ mặt trang trọng, động tác ưu nhã, coi trà như thế thần thánh, tạo không khí một chút là có phản ứng dây chuyền, tất nhiên trà cũng phải không tệ, thế với viên mãn.
Không có gừng, không có nhục khấu, không có thủ tục điểm trà rườm ra, bên cạnh Vân Tranh chỉ có một lò một ấm mấy cái chén, không thêm gì khác.
Một chén trà xanh ngắt đưa tới trước mặt Lục ông, rồi một chén đưa cho tiên sinh, nhưng Bành Lễ tiên sinh không đụng vào, mỉm cười nhìn Lục ông uống trà.
Lục ông cầm chàn trà lên, nhấp ngụm nhỏ, "í" một tiếng ngạc nhiên, quay sang nhìn Bành Lễ đắc ý, ngửa cổ uống cạn, nhắm mắt lại hồi lâu không nói.
Bành Lễ tiên sinh cười ha hả, cầm chén trà lên uống, rất hài lòng với biểu hiện của Vân Tranh.
Lục Khinh Doanh thấy hai ông cụ uống trà vô cùng khoan khoái, bản thân nàng cũng là cao thủ trà đạo, tò mò lắm, muốn nếm thử. Nàng chỉ hơi mím môi đã bị Vân Tranh nãy giờ luôn thầm chú ý phát hiện ra, lưng càng thẳng hơn, thần thái càng không gì bới móc được.
Lão già chết tiệt người to lớn che kín nàng rồi, lại không tiện nhìn trộm, Vân Tranh nỗ lực khắc chế bản thân, lúc này mà mắt lấm mày lét nhìn nàng, ác danh phóng đãng chụp hẳn lên đầu, cho nên vẻ mặt càng thêm trang trọng.
- Đắng rồi thành ngọt, dư hương lắng mãi không tan, giản đơn một chén trà, xứng cái tên trà quân tử.
Lục ông đặt chén trà xuống, vì không còn để uống nữa, Vân Tranh đã thu dọn công cụ rồi. Bành Lễ tiên sinh cười giải thích:
- Đó là quy củ cổ quái của nó, uống trà chỉ một ấm, pha ba lần nước, sau đó bỏ hết, làm người ta vừa yêu vừa hận.
- Ừm, đó là quy củ tốt, chuyện không nên thái quá, nhưng lão phu nhìn ra ý vị khác, trà này uống đơn giản, vị lại ngon, ắt được người đời ưa chuộc, sĩ nhân hưởng ứng, tiểu tử thân mang bí kỹ, hẳn là gia tài vạn quán hử?
Vân Tranh không biết trả lời thế nào, Lục ông hỏi có chút vô lý.
- Lão phu năm nay tám ba, qua cái tuổi cổ lai hi rồi, có thể tùy tâm sở dục, tiểu tử có tin lão phu tới long đình cũng có thể hỏi quan gia năm nay được bao tiền mừng tuổi không?
Thật ngang ngược, Khổng Tử nói tùy tâm sở dục không phải ý này, cơ mà người ta hỏi tới thu nhập, chẳng lẽ muốn tương thân? Nghĩ thế Vân Tranh hớn hở đáp ngay:
- Tiểu tử thu nhập không kém, tới Dương Châu vài lần không thành vấn đề.
- Ha ha ha, đúng là thiếu niên lang, suốt ngày chỉ muốn mang mười vạn quan tiền cưỡi hạc tới Dương Châu, không có tiền đồ, không nghĩ tới quốc gia hay sao?
- Tiểu tử hiện chỉ muốn làm sao được xướng tên ở Đông Hoa môn, sau đó ở dưới sự che chở của thánh thiên tử hưởng thụ tới già.
Đám sĩ tử nhíu mày, lòng không có quốc gia xã tắc, chỉ nghĩ tới hưởng thụ, khác nào thương nhân hạ tiện, uổng chữ thánh hiền. Lục ông lại vỗ tay:
- Thế này mới là đúng, lão phu sống tên đời bao năm, nghe kể chuyện dùng ly miêu đổi thái tử, nhìn thấy Hoa Nhị phu nhân diễm vũ, đọc Vong quốc từ của Đường hậu chủ Lý dục, những nhân vật đó nay ở đâu? Còn mỗi mình lão phu trông vườn đào hưởng thụ những năm tháng cuối đời.
- Nhớ tới Tần mạt hỗn chiến, Quang Vũ đế Đông Hán khởi binh, tam quốc tới Tần triều đại chiến liên miên, sự biến Huyền Vũ môn thây chất thành đống. Giờ thái bình rồi, phải biết quý trọng, suy nghĩ này là đúng, lão phu già rồi, thật đáng tiếc, nếu không chúng ta kết bạn cưỡi hạc tới Dương Châu vui phải biết.
Trời ơi, không ngờ tri kỷ ở ngay Thành Đô, Vân Tranh tí tởn nói:
- Tiểu tử nghĩ thế đấy, một là phải có tiền, không được nghèo, hai là có thân phận, không bị ức hiếp. Trước tiên kiếp tiền không lo ăn uống đã, sau kiếm thân phận tiến sĩ vinh diệu tổ tông, rồi thống khoái ăn chơi du ngoạn... Á á..
Đang nói tới cao hứng thì tai đau nhói, Bành Lễ tiên sinh mặt đen như đít nồi, kéo tai Vân Tranh bỏ đi, hôm nay dẫn thằng tiểu tử này tới đây đúng là sai lầm.
- Hội thơ chưa bắt đầu mà?
Lục ông lớn tiếng gọi với theo, ông thích tên tiểu tử khác thường này:
- Lão tổ tông, sao lại dạy hư người ta, dù tên tiểu tử đó đủ hư hỏng rồi.
- Cháu biết gì, chốn quan trường có gì hay, nhìn kết cục đám Phạm Trọng Yêm đi, rồi nhìn lại xem Vương An Thanh gần đây thanh danh hiển hách, đều là loại người gì? Người có thể coi sách vở thành món ngon ăn được mới là dễ tiếp xúc, hừ hừ, chỉ là không biết có phải là lời thật của nó không, nếu thật, lão tổ tông gả cháu cho nó, mắt la mày lém, tưởng ta không nhìn ra chắc.
- Lão tổ tông, y chỉ là tên tiểu tử thối, kém tôn nữ mấy tuổi kìa.
Lục Khinh Doanh đỏ mặt quay người đi, tựa hồ giận rồi:
- Hơn nữa, y cũng chẳng dám.
Nàng năm nay mười tám, xinh đẹp hơn người, gia thế tốt đẹp, lại chẳng gả đi được, vì sao? Ấy vì cha nàng sùng bái đạo thuật mời Trương thiên ở Long Hổ sơn xuống phê mệnh cho nàng, không ngờ người ta nói nàng mệnh khắc phu, thế là đại tộc tránh xa, mà ông cụ thương cháu, không muốn gả cho tiểu hộ, nên tuổi này rồi vẫn còn ở nhà.
Nói tới chuyện này Lục ông lại căm hận:
- Cha cháu là đồ ngu xuẩn, nhà ta nhiều đời tích đức hành tiện, chưa từng có ác niệm, làm sao có số mệnh nực cười đó.
Lục Khinh Doanh cúi đầu:
- Đó là mệnh của hài nhi, không trách cha được.
- Khi Bành Lễ đem chuyện tên tiểu tử đó kể cho ta, ta ngay lập tức nghĩ tới chuyện gả cháu cho y, tiểu tử này trên không có trời dưới không có đất, làm việc tùy tâm tùy hứng, nhưng là đứa trọng tình nghĩa, chỉ có đứa như vậy mới không sợ số mệnh của cháu, mới có thể bảo vệ cháu cả đời. Khà khà, xem ra y cũng có ý với cháu, được, ta xem mệnh cách vang danh đất Thục của cháu có làm y chùn bước không?
....
Vân Tranh bị đánh một trận nữa, có trời mới biết tiên sinh làm sao, đối xử với người khác ôn hòa như gió xuân, chỉ với y là tiếp bằng gậy gộc. Vô lý, đi gặp tiên sinh hai lần mà đã ăn ba trận đòn, lần trước thì đã đành đi, lần này chẳng qua muốn sống hưởng thụ cũng bị ăn đòn, đánh đòn có sinh chí hướng được không?
Nằm úp sấp trên giường để Tịch Nhục lấy trứng gà lăn đi lăn lại trên lưng giảm sưng, lưng không biết trúng bao gậy, đau rát, thật ra tại y cơ, mới đầu bị chửi thôi, đến khi hỏi tiên sinh có thể giúp mình cầu thân không mới bị đánh tàn tệ, sắc mặt tiên sinh lạ lắm, hình như sợ gì đó.
Hầu Tử khốn kiếp còn chưa về, không biết lêu lổng ở đầu rồi.
Vân Nhị nghe Vân Đại kể nguyên cớ bị đòn, mắt sáng lên:
- Đệ phải đi xem, đại tẩu mà, không thể qua loa được, đệ phải giám định, lần sau gặp mặt dẫn đệ đi.
- Vấn đề là bây giờ ta ngay cả khuê danh người ta còn chưa biết.
- Thế mới cần đệ, đệ hỏi cho, đệ đáng yêu thế này, moi cho huynh một đống tin tức tình báo, đảm bảo chiến thắng mọi tình địch.
Vân Tranh nhìn cái mặt háo hắc của nó, trừng mắt lên:
- Không được bảo nàng bế.
- Đệ làm sao dám làm thế với đại tẩu, với lại đệ có Tịch Nhục rồi.
Nghe hai huynh đệ nói chuyện với nhau, Tịch Nhục mặt lạnh tanh chỉ là bất giác nặng tay hơn nhiều.
Thừa biết tâm tư của Tịch Nhục, nên mới cố ý nói trước mặt nàng, không thể cưới nàng vì thương hại được. Hầu Tử đã về, mặt rất kỳ quái, ấp a ấp úng.
- Có gì nói mau, chẳng lẽ nàng được hứa gả rồi?
Vân Tranh nóng ruột hỏi, sau Hoa Nương mới có một nữ tử triều Tống làm y có hứng thú, không muốn có chút tiếc nuối nào nữa:
- Không không, thiếu gia, nàng là trưởng nữ của Nhị lão gia Lục Tịch của Lục gia, năm nay sẽ tròn mười tám, hơn thiếu gia ba tuổi rưỡi, khuê danh là Khinh Doanh, vẫn còn đợi trong khuê phòng, chưa từng có ai cầu thân.