Vân Tranh là thế, là đứa trẻ bị bỏ rơi, y dễ mủi lòng với những thứ bị người ta vứt bỏ, vốn ghét những con ngựa trông không khác gì lừa, cuối cùng động lòng mua một con.
Tắm rửa cho nó, chải lông cho nó, rồi lại còn cầm đỗ trong tay đút cho nó ăn, thích cảm giác cái lưỡi ram ráp của nó liếm tay mình.
Đơn giản vậy thôi, những thứ càng cứng đầu thì gặp cứng càng cứng, gặp mềm thì mềm hơn cả người ta, con ngựa nhỏ nhanh chóng bị Vân Tranh thu phục, bám dính lấy y, đi đâu là nó theo tới đó, trước kia nó không nghe lời chủ là vì chủ nó thô bạo, một số sinh linh thông minh cực kỳ mẫn cảm với bên ngoài, con ngựa này là thế.
Mưa đổ xuống thảo nguyên, mưa không to, cũng không được ấm như mưa ở núi, giờ Vân Tranh mới nhận ra mưa núi rất ấm, mưa nơi này lạnh băng, không vì thế mà Vân Tranh bỏ tập cưỡi ngựa, đã bắt đầu rồi thì không thể vì bất kỳ chuyện gì mà bỏ ngang, thỏa hiệp một lần thì sẽ có lần sau, rốt cuộc chẳng làm nên được gì.
Áo tơi nặng trịch, đó là vì nó hút no nước rồi, đè lên người như đeo gông, Vân Tranh vẫn chạy đủ 30 dặm rồi mới quay về, tháo yên ngựa dắt vào lán, lấy một ít đỗ ra thưởng cho chiến mã, lau khô người cho nó, đắp lên một tấm chăn cũ cho ấm áp, rồi mới đề ý tới bản thân.
Đó là điều người Thổ Phồn dạy Vân Tranh, chiến sĩ không có chiến mã thì không khác gì chim cút không bay được, sớm muộn sẽ bị cáo ăn thịt.
Không cần biết người chỉ dạy mình là Mãn, Mông hay Hồi, Tạng, chỉ cần người ta là chuyên gia, nói có lý là Vân Tranh nghe, người Tạng cả đời sống với gia súc, bọn họ hiểu chúng hơn cái đám lớn tiếng nói xuông.
Hùng Ưng vương dẫn Hoàng Hựu Đình tới từ bao giờ, đứng im nhìn y tắm rửa sạch sẽ cho chiến mã xong mới mỉm cười lên tiếng, Hoàng Hựu Đình dịch lại: - Vương nói, ngươi đã là kỵ sĩ hợp cách rồi, kỵ sĩ tốt không chỉ điều khiển ngựa giỏi, càng phải coi ngựa như mạng sống thứ hai.
- Cám ơn vương khen ngợi, ta sẽ ghi nhớ vinh dự này trong lòng.
- Ưng non đã phải vỗ cánh bay cao, không sợ gió lớn, thiếu niên lang, ngươi vì sao lại muốn Hùng Ưng bộ giúp tiêu diệt đạo tặc Nguyên Sơn?
- Hùng Ưng vương vĩ đại, đám đạo tặc đó là trở ngại lớn nhất trên con đường tới thảo nguyên, ta giống như con gà, nhìn thấy con mình bị sói bắt chỉ biết kêu lên đau thương, muốn báo thù khôi phục gia viên yên bình, nên cầu tới hùng ưng vĩ đại, bắt đi cáo, để ta yên tâm qua lại mảnh đất này. Tuy bị hỏi bất ngờ, nhưng Vân Tranh đã có chuẩn bị sẵn, khom người có phần khúm núm đáp: - Ta không cần gì hết, nguyện kiệt lực giúp đỡ ngài, toàn bộ tài sản ở đây dâng lên cũng không tiếc, chỉ mong được ngài bảo vệ.
- Dũng sĩ giết ác ma không cần gà giúp, hùng ưng và cáo là kẻ đối đầu thiên bẩm. Cứ yên tâm kinh doanh đi Hán gia lang trẻ tuổi, hùng ưng muốn ăn sẽ dùng móng vuốt cuộc mình cướp lấy, không cần gà rừng tội nghiệp dâng lên, khi ngươi gõ chiêng trống trở về, có thể khoe khoang với mọi người hàng hóa phong phú trao đổi được ở thảo nguyên, hùng ưng đảm bảo cho ngươi lên đường thuận lợi.
Hùng Ưng vương cười ha hả rời đi, chuyến thăm dò này làm ông ta rất hài lòng, Vân Tranh chỉ là con gà, chưa đủ béo, đợi nó béo rồi mới thu hoạch.
Hoàng Hựu Đình trước khi đi còn nhìn Vân Tranh một cái đấy thâm ý, biểu thị mình bỏ sức lớn ở việc này.
Vân Tranh về lều, thong thả uống trà nóng, sự đảm bảo của Hoàng Hựu Đình không có giá trị, y muốn giết chết hết đám người trên Nguyên Sơn, không bỏ qua một kẻ nào, nhưng không muốn liên lụy tới Đậu Sa huyện, từ những lời vừa rồi của Hùng Ưng vương, nghe ra được ông ta dã tâm không nhỏ, chỉ là chưa tìm được cơ hội, hẳn giờ này muốn đặt sự thống trị của mình lên Nguyên Sơn.
Ngồi thẫn thờ nhìn từng khúc gỗ để trên bàn rất lâu, Vân Tranh đẩy nhẹ một cái, một khúc gỗ đổ kéo theo nhiều khúc gỗ khác, xếp lại, cứ như chơi như thế tới chập tối, phát hiện có một khúc gỗ không đổ, thì ra do y xếp lệch, xa một chút.
Làm sao mới có thể khiến Đậu Sa huyện không bị thành quân cờ vạ lây đây?
Hầu Tử bê bát cơm to vào, bên trên u ụ thịt trâu, rưới cả đống nước, đó là món thịt trâu kho mà Vân Tranh dạy cho mục dân làm, tuy thiếu thốn gia vị, nhưng rốt cuộc họ mới là người chuyên ăn thịt này, làm rất ngon, ngồi góc lều ăn như bị bỏ đói, chẳng cần để ý tới Vân Tranh, y cứ hay hâm hâm như thế, thi thoảng nghĩ gì là ngẩn ra.
Vân Tranh bị tiếng ăn cơm như lợn sục máng cám của Hầu Tử làm chú ý, chợt hỏi: - Hầu Tử, chúng ta chỉ có một cái bát cơm, đủ cho mấy người chúng ta ăn, nhưng có kẻ muốn ăn cơm của chúng ta thì sao?
Hầu Tử đáp không cần nghĩ, chuyện này hắn gặp suốt: - Đánh đuổi đi thôi.
- Nhưng tên đó cường tráng, chúng ta đánh không lại.
- Thì tìm người giúp.
- Tìm được người giúp rồi, cũng giúp chúng ta đánh tên kia rồi, nhưng người đó đòi ăn đòi uống rồi còn muốn ở luôn trong nhà chúng ta, chẳng lẽ đi mời tiếp người khác à?
Hầu Tử gải đầu gãi tai: - Thế tìm kẻ thù của hắn, kẻ nào khỏe ngang hắn ấy, cho chúng đánh nhau vỡ đầu chảy máu luôn.
- Hai tên tráng hán đánh nhau làm nhà ta tanh bành thì sao, chuyện ngu ngốc làm người ta nhạo báng ta không làm.
Hầu Tử biết Vân Tranh nói chuyện này có dụng ý, hắn cũng thích suy nghĩ, một lúc sau vỗ tay: - Thì đừng mời kẻ thù kia tới nhà ta, mà tới nhà kẻ kia đập phá, thế là cái kẻ giúp chúng ta phải vội vàng chạy về nhà..
Vân Tranh sáng mắt, ném mấy khúc gỗ đi cười ha hả, sau đó đi xúc bát cơm to ăn vô cùng ngon lành.
Ngày hôm sau trời trong xanh không mưa, để tăng cường tốc độ trao đổi hàng hóa, Vân Tranh mời rất nhiều mục dân mang tù và cưỡi ngựa đi rất xa thổi lên, ý nói nơi này đang hợp chợ.
Sứ giả của Hùng Ưng bộ cũng tỏa đi bốn phương tám hướng, chỉ trong vòng chưa tới hai ngày, bên lều ông ta tập trung hơn ba trăm võ sĩ cường tráng, con số này không ngừng tăng lên.
Lại Bát thì tích cực kết giao bạn bè mới, cả túi rượu lớn vác trên vai, chẳng bao lâu đã dẹp lép, trở về lều lấy thêm nói với Vân Tranh: - Thiếu gia, có rất nhiều người tới, bọn họ không trao đổi hàng hóa, có cả đám mạc đạt, con trai thủ lĩnh mạt đạt là cái tên mà ta giúp hắn khoét thịt chưa bệnh, chúng hỏi Hùng Ưng vương tụ tập nhiều võ sĩ như vậy để làm gì?
Vân Tranh đang chải lông cho con ngựa non, dừng tay lại: - Vậy ngươi nói ra sao?
- Như thiếu gia dặn, chỉ nói ta là thương nhân làm sao biết được Hùng Ưng vương định làm gì, hắc hắc, nhưng cũng không thể để bằng hữu thất vọng được, nên ta chỉ họ Hoàng kia cho chúng, nói đó là tâm phúc của Hùng Ưng vương, hẳn là biết. Lại Bát cười nhạo báng: - Hán tử Thổ Phồn dù chết cũng không bán đứng bộ tộc của mình, nhưng người Hán hèn nhát thì không biết được.
Hắn trước nay không coi mình là người Tống, cũng không có thiện cảm gì với cái quốc gia vứt bỏ mình, hắn chỉ biết tới người thân cùng sơn dân trong tộc thôi.
Vân Tranh gật đầu, tiếp tục chải lông ngựa bảo Lại Bát làm việc của mình, nhanh chóng bán hết hàng, dù giá thấp hơn bình thường một chút cũng được, y thấy mình sắp phải rời khỏi đây rồi.
Hôm sau Lại Bát lại tìm Vân Tranh, cố nén cười báo cáo: - Lão Hoàng bị người ta bắt đi ba lần, ba nhóm người khác nhau, thằng cha này không ngờ cũng bản lĩnh lắm, vẫn sống sót trở về được, song chắc chắn đến cả chuyện hồi nhỏ nhìn trộm con gái nhà người ta tắm cũng kể hết ra rồi... đám mạc đạt còn yêu cầu chúng ta làm ăn xong thì rời Thiên Hồ ngay.