Trước kia nghe nói hẻm Lồng Hấp rất nóng, Vân Tranh bất kể thế nào cũng không ngờ được là nó lại nóng đến thế, chỉ mặc mỗi cái quần cộc, mồ hôi vẫn như rắn nhỏ bò loạn xạ trên người, khi mới bước vào, y còn cảm tưởng không thở nổi, hơi nóng bốc lên làm cảnh vật trước mắt méo mó.
Trong hẻm núi này nhiều nhất là loạn thạch, có những tảng đá to như cả căn nhà, nhắn thin, phía dưới chân là cát và đá cuội, khỏi nói cũng đoán được do đá núi không chịu nổi nhiệt độ cao nên nứt ra lăn xuống, nhưng bên cạnh con sông nhỏ thì chẳng có lấy một cọng cỏ, còn mang theo mùi lưu huỳnh, bốc hơi nóng chảy ầm ầm.
Lối đi không rộng, tối đa chỉ có thể cho hai cái xe la đi song song, nhưng như thế rất nguy hiểm vì sát ngay mép nước, trượt chân một cái là nguy ngay, bên đường có vài cái cây cao lớn, không hiểu cây gì mà có thể sống nổi ở vùng đất khắc nghiệt như thế, hơn nữa cành lá còn rất xum xuê, nhưng Lại Bát cấm tiệt không cho lại gần, Vân Tranh nhìn theo tay Hầu Tử chỉ liền sởn hết gai ốc, trên phiến lá ở dưới thấp loe ngoe một đống đỉa mà xám xịt treo lủng lẳng, hết sức kinh tởm.
- Thiếu gia cẩn thận, loại đỉa này gọi là mã hoàng ngửi thấy mùi mồ hôi động vật là rất kích động, một khi chúng bấu vào người hút máu thì phải dùng dao mới nạy ra được.
Hàm Ngư lấy trong ba lô của mình ra con thỏ hắn bắt được hôm nọ, ném xuống gốc cây gần đó, chớp mắt đám đỉa bên trên rụng xuống lộp độp như mưa rào, mặt đất lúc nhúc những con đỉa bằng ngón cái người trưởng thành. Con thỏ tội nghiệp vừa kêu vừa vùng vẫy nhưng không cách nào thoát được tai kiếp, cuối cùng phát điên đâm đầu xuống sông, chỉ nghe tõm một cái, hồi lâu sau không thấy có bất kỳ cái gì nổi lên nữa.
- Đi tiếp. Lại Bát hài lòng nhìn qua Vân Tranh còn kinh khiếp không thôi, quát lớn thúc giục mọi người lên đường.
- Nơi này có đỉa nhưng không có rắn, bọn chúng sợ mùi lưu huỳnh. Hàm Ngư dùng đầu hương dí vào người con đỉa đang hút máu ngựa, con đỉa lập tức rơi xuống, hắn dẫm chân lên, choét một cái máu me be bét, giải thích cho Vân Tranh: - Thứ này không thể dùng tay gỡ, nếu không đứt người chui vào trong thịt thì phiền lắm, nếu không có dao thì lấy thứ đang cháy dí vào nó.
Vân Tranh nghe không sót một từ nào, đây là kiến thức sinh tồn, đồng thời cảm thấy hẻm Lồng Hấp đúng là một tấm lá chắn thiên nhiên, đôi khi trời cao cũng có ý thức dùng lực lượng của mình tách hai loại động vật khác nhau ra, ví như bách tích Đậu Sa huyện yếu đuối và mục dân Thổ Phồn hùng mạnh.
Trong hẻm Lồng Hấp không có chỗ nào an toàn cả, những tảng đá lớn nóng như chảo rán, không cẩn thận chạm vào là bỏng ngay. Đến lúc nghỉ đám Lại Bát nhảy xuống nước tắm rửa, trông có vẻ khoan khoái lắm, nhưng Vân Tranh có chút kinh nghiệm rồi, không xuống vội mà thò thử chân xuống, lập tức hét lên rụt lại, quả nhiên là nóng bỏng luôn, y da non thịt mềm không so được với đám người đó.
Con người không đáng giá bằng gia súc, toàn bộ bọn chúng tập trung uống nước ở một cái vũng, Lại Bát nói đây là vũng nước lạnh duy nhất trong hẻm lồng hấp, tuy nói nhiệt độ của nó không tới mức thái quá, Vân Tranh cũng không muốn xuống tắm, vì dưới đáy có đống xương trắng ởn, không cần giải thích nhiều.
Nóng, uống nước, đồ mồ hôi, lại uống nước, một cái vòng luẩn quẩn, vì để cơ thể đủ chất điện giải, Vân Tranh cho ít muối vào nước, đám người kìa thì thôi, lắm lúc Vân Tranh cho rằng nên tách họ ra khỏi loài người.
Đi mất hai ngày một đêm không ngủ mới thoát khỏi cái địa ngục đó, chả trách mà Lại Bát cho nghỉ hẳn một ngày rưỡi, theo như lời Lại Bát nói, quay về sẽ không tốn thời gian như vậy, vì sẽ đổi thành hàng hóa biết đi, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Rời hẻm Lồng Hấp liền thấy mây mù lượn lờ lưng chừng núi, xuyên qua khe hở của mây nhìn thấy ánh mặt trời hoàng kim lóng lánh, Nguyên Sơn dưới ánh chiều tà vô cùng tráng lệ.
Vẻ mặt Lại Bát trở nên nghiêm trọng, dù trong hẻm Lồng Hấp cũng không thấy hắn căng thẳng như thế, giao mỗi người một khúc gỗ, ngậm vào miệng, ngựa cũng thế, thậm chí còn bịt vải vào mõm chúng, như thế khịt mũi cũng không được.
Trên đầu chim bay náo nhiệt, dưới đất thì yên tĩnh khác thường, chỉ có tiếng móng ngựa đạp lên đường đá phát ra tiếng động nhỏ, vó ngựa cũng quấn vải dày.
Vân Tranh cứ thi thoảng lại nhìn về ngọn núi kia, tưởng tượng người trên đó sống thế nào.
… ….
Nguyên Sơn không khi nào yên bình, ám sát, cướp bóc, ẩu đả diễn ra hàng ngày ở nơi này, cái thế giới không được quản thúc thoải mái phát tiết sự hoang dại của mình.
Bành Lục Tử muốn giết Hoa Mã Phong từ lâu rồi, không chỉ vì tên này tham lam, mà còn vì bất mãn với cái mặt trắng trẻo đẹp trai của hắn, chỉ cần nhìn thấy cái nụ cười đểu giả của Hoa Mã Phong là Bành Lục Tử muốn dùng trảm mã đao của mình bổ vào cái mặt đó.
Tay bóp chặt tới kêu răng rắc, cuối cùng vẫn từ từ buông lỏng chuôi đao, rời khỏi trạch viện của Hoa Mã Phong, nhìn huynh đệ của mình đang canh gác dưới Cẩu Đầu sơn, hậm hực phất tay, dẫn mọi người về Lão Gia lĩnh. Toàn là tên thổ phỉ kinh nghiệm, sao không nhận ra lão đại hôm nay thua thiệt, đáng lý phải nhận được tiền lương vào hôm nay mới đúng, giờ lại tay không trở về, cả đám nhao nhao tới hỏi: - Lão đại, sao về tay không, bọn chúng không chia tiền lương à?
Bành Lục Tử nghiến răng ken két: - Sớm muộn gì cũng giết tên chướng mắt đó, hôm nay tạm nhẫn nhịn, Lão Gia lĩnh chúng ta không thiếu tiền lương, lần trước cướp được ở Đậu Sa quan còn dư dả đủ để cho chúng ta một thời gian nữa, Hoa Nương tính hộ chúng ta rồi, ít nhất nửa năm không lo.
Bành Lục Tử bề ngoài bặm trợn nhưng là kẻ nhiều mưu kế, hiển nhiên là thế, nếu chỉ dựa vào hai nắm đấm đã chẳng thể đạp lên đầu cả nghìn tên cường đạo ngồi vào vị trí phó trại chủ. Từ một thiếu niên nông gia chất phác thành lãnh tụ giới cường đạo, hắn biết nhẫn nhịn, bây giờ điều duy nhất hắn còn thiếu là thời cơ, hắn không tin Hoa Mã Phong có thể trốn mãi trên Cẩu Đầu Sơn.
Hoa Mã Phong cười lạnh nhìn Bành Lục Tử ngậm bò hòn làm ngọt rời đi, quay trở về đại sảnh ngồi xuống.
Một bạch y thiếu phụ tết tóc đuôi sam nhoẻn miệng cười từ nội trạch đi ra, nàng mặc chiếc áo tang trắng bằng vải sô, sức sống toát ra từ thân thể yếu ớt dịu dàng của mỹ nhân, tạo nên sự tương phản cuốn hút, gương mặt không son phấn, áo thô cũng không che đi hết được duyên dáng của nàng, khiến bất kỳ ai trông thấy cũng phải thốt lên, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ tới thế này là cùng, nàng đi tới bên Hoa Mã Phong, rót cho hắn chén nước: - Lại bớt xén tiền lương của người ta, ngươi cẩn thận người ta dẫn thủ hạ lên Cẩu Đầu Sơn, lấy cái đầu chó của ngươi.
Hoa Mã Phong nhận lấy cái chén, tay kia đưa ra muốn vuốt tay thiếu phụ, nhưng bị nàng khéo léo tránh đi, cổ tay trắng muốt lần nữa ẩn dưới tay áo, hắn tha thiết nói: - Hắc Hổ chết lâu như thế, nàng còn để tang cho hắn làm gì, chẳng qua là con quỷ đoạn mệnh thô lỗ, làm sao xứng với nàng. Nàng cởi áo tang ra đi, chúng ta lập tức thành thân, sống bên nhau tới cuối đời.
Thiếu phụ ngồi xuống, giọng buồn buồn: - Các ngươi làm kinh doanh không vốn, mạng sớm còn tối mất, chẳng ai mong được tới lúc đầu bạc răng long, nhưng thế nào cũng mong mình chết còn có người nhớ tới, đốt cho vài xếp tiền giấy, để khỏi thành hồn ma vất vưởng phải không? Ta tuy bị Hắc Hổ cướp về, nhưng mười năm qua rồi, oán thù xưa cũng phai nhạt, hắn tuy thô lỗ hung bạo, nhưng đối xử với ta cũng có tình có nghĩa, để tang thủ tiết một năm, cũng coi như đáp lại ân tình ấy. Hết một năm ta sẽ hoàn toàn tự do, Mã Phong, hãy sống lâu một chút, ta không muốn lại nợ ngươi một lần ân tình.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoa Mã Phong co giật, hắn tin, vì lần trước Hoa Nương tới Đậu Sa huyện, hắn bảo Loa Tử nha hoàn của nàng vờ để lạc, xem nàng có trốn không, nhưng Hoa Nương không trốn đi, giọng Hoa Mã Phong rất ôn nhu: - Trên núi không thiếu nữ nhân, chỉ thiếu người có tình như nàng, được rồi, ta trân trọng mong muốn của nàng. Còn ba tháng nữa thôi, ta đã nhịn chín tháng rồi, không cần vội nhất thời. Có điều không thể để lại Bành Lục Tử nữa, cần phải hạ thủ ngay, hôm nay ta chọc giận hắn, nhử hắn ra tay trước, không ngờ hắn nhịn được, coi như mạng hắn lớn.
Thiếu phụ tự rót cho mình cốc nước, lẩm bẩm: - Nam nhân lúc nào cũng đánh đánh giết giết, nhân thủ trên Nguyên Sơn vốn không có nhiều người rồi, còn nội đấu nữa chẳng ai được lợi, bây giờ yên ổn thế này không tệ, tội gì chứ? Lần trước ta khuyên Hắc Hổ không nên xuống núi, hắn không nghe...
Nói tới cái chết của Hắc Hổ, Hoa Mã Phong nghiến răng ken két, vốn lập mưu kế để Hắc Hổ chết trong tay mình, khi đó dựa thế chiếm luôn Nguyên Sơn, nào ngờ tên đạo sĩ kia lại xuất hiện cướp công của hắn, làm Nguyên Sơn hỗn loạn vì đấu đá.
Tên đạo sĩ khốn kiếp đó hành động xuất quỷ nhập thần, hắn mấy lần đặt bẫy đều không thành, thời gian qua không dám rời Cẩu Đầu phong cũng có một phần nguyên nhân này, ngay cả loại bá vương như Hắc Hổ còn bị người ta chém chết, hắn sao dám lơ là.
Thiếu phụ thấy hắn lộ vẻ mệt mỏi, đứng dậy đi ra sau lưng, nhẹ nhàng bóp vai hắn, Hoa Mã Phong lẩm bẩm: - Ta cứ cảm thấy chuyện này không bình thường, trước kia lão đạo đó cũng thi thoảng tới Nguyên Sơn, nhưng đều tìm mục tiêu cụ thể, ở lại không lâu, lần này ông ta quanh quẩn nửa năm, nàng nghĩ sao? Hình như ông ta có mưu đồ gì đó.
- Lão đạo đó vốn là du hiệp, bây giờ các ngươi giết nhiều người như thế, ông ta tất nhiên nổi giận.
- Ừm, nàng nói cũng đúng. Hoa Mã Phong hưởng thụ đôi tay nhẹ nhàng của giai nhân, đầu óc phiêu phiêu: - Hắc Hổ ra tay ở Đậu Sa quan quá tàn nhẫn, số người tử thương phải tới 500, mà cái Đậu Sa quan đó đâu được bao nhiêu người, cho nên lão già đó chẳng qua muốn giết thêm vài người tiết hận. Hừ, cho lão ta giết, một khi lọt vào bẫy của chúng ta chỉ đi không về.